Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 274: Lăng Phong trung mũi tên

Chương 274: Lăng Phong trúng mũi tên.
Những tên tàn quân của An Khắc Trát Quốc chưa kịp bị giết lúc này hoảng sợ. Người này biết pháp thuật sao? Còn chưa chạm vào hắn đã hóa thành hư vô. Loại chiến lực này, bọn chúng chỉ từng nghe qua trong truyền thuyết cổ của An Khắc Trát Quốc.
"A Lạc Tác đại nhân, chúng ta cần mũi tên của ngươi!"
"Bắn chết cái tên người Ly Quốc đáng sợ này!"
Phó thống lĩnh ở đó gầm lên. A Lạc Tác trong miệng hắn là một Thần Tiễn Thủ ẩn mình từ một nơi bí mật gần đó, cũng là thần hộ mệnh của đội quân này. Một thiên tài ba tuổi đã kéo cung bắn chết sói cô độc! Sau này, y được một vị đại tông sư của An Khắc Trát Quốc thu làm đồ đệ, truyền thụ một thân bản lĩnh bắn tên thông thiên triệt địa. Mà trên chiến trường mấy năm nay, số tướng quân Ly Quốc chết dưới tay A Lạc Tác ít nhất cũng phải ba mươi mấy người. Tiễn thuật của hắn, dù đối mặt với cao thủ hàng đầu trong Bách Hiểu Sinh binh khí phổ của Ly Quốc cũng không hề kém cạnh. Là một siêu cấp Thần Tiễn Thủ!
"Đại nhân, tên kia sắp bắn tên, ngài cẩn thận!" Thiết Thủ nhắc nhở.
Lăng Phong khẽ gật đầu, cảm nhận được hướng gió xung quanh, đôi mắt hơi liếc qua bụi cỏ và cây cổ thụ.
Vút!
Một mũi tên lạnh lẽo, vượt xa tất cả ám khí mà Lăng Phong từng gặp trước đây, cắm thẳng vào ngực Lăng Phong! Dù hắn có Súc Địa Thành Thốn cảnh cũng không kịp tránh né.
Phụt!
Máu tươi từ ngực Lăng Phong bắn ra.
"Đại nhân!" Thiết Thủ sốt ruột đến nỗi trong miệng rỉ máu. Hắn thà người trúng mũi tên này là mình còn hơn!
Mặt khác, tàn quân của An Khắc Trát Quốc thì nhếch mép:
"Trúng tên rồi!"
"Tên người Ly Quốc đáng sợ đó đã trúng tên!"
Bọn chúng hưng phấn như thể được phục quốc. Cứ như là vừa thắng một trận chiến quyết định hưng suy của quốc gia vậy.
Nhưng mà -
Điều khiến bọn chúng thất vọng là Lăng Phong không hề ngã xuống.
"Đáng tiếc, nếu vị Thần Tiễn Thủ này của An Khắc Trát Quốc là thánh Vũ Tông sư thì có lẽ ta đã bị thương nặng rồi." Lăng Phong hờ hững rút mũi tên ra. Mũi tên tuy có tẩm độc, nhưng hắn có Giương thần thông Điểm Huyệt Thủ, trực tiếp phong bế huyệt đạo, khống chế độc tố lan tràn, thậm chí còn dẫn độc tố xuống ngón tay để chảy ra ngoài.
"Đại nhân... Ngài... Ngài không sao chứ?" Thiết Thủ kinh ngạc đến ngây người. Một mũi tên đáng sợ như thế mà đổi lại là hắn thì đã sớm mất mạng. Còn đại nhân thì chỉ hơi chảy chút máu, chẳng khác nào một người không bị gì, quá biến thái!
Vút!
Trong khi Thiết Thủ vẫn còn đang chấn kinh thì Lăng Phong đã lao đi. Hắn nhắm trúng hướng mũi tên vừa bắn lén, thi triển Súc Địa Thành Thốn tầng thứ chín, một tay chộp tới.
A Lạc Tác, Thần Tiễn Thủ ẩn mình trong bóng tối, lúc này giật mình! Hắn đang chuẩn bị rút lui khỏi chỗ này, đổi vị trí khác để bắn tiếp thì đã bị đối phương lao đến.
Bịch!
Lăng Phong một tay nhấc bổng Thần Tiễn Thủ danh tiếng lẫy lừng của An Khắc Trát Quốc lên!
"Bắt được ngươi rồi." Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý.
Xoạt!
Hắn trở tay, vận nội lực cực mạnh ném đối phương về phía đám đông.
"Rầm" một tiếng, Thần Tiễn Thủ A Lạc Tác mặt cắm đất, máu thịt be bét. Lăng Phong không giết y là vì nhìn trúng khả năng bắn tên của người này. Chắc hẳn y có địa vị không thấp trong đám tàn quân của An Khắc Trát Quốc và sẽ biết rất nhiều tin tức.
"A Lạc Tác đại nhân!" Những tên tàn quân của An Khắc Trát Quốc ở đây hóa đá, thân thể run rẩy. Bọn chúng không thể nào tưởng tượng được Thần Tiễn Thủ đệ nhất của đế quốc năm xưa, người như quỷ mị trên chiến trường, lại bị phát hiện tung tích.
"Chết tiệt, Cẩm Y Vệ Ly Quốc!" A Lạc Tác nghiến răng nói. Giờ phút này hắn vừa sợ hãi vừa không cam tâm. Truyền thuyết về Thần Tiễn Thủ thuộc về hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
"Nói, đại quân của các ngươi đang đi về hướng nào?" Lăng Phong lạnh giọng hỏi. Hắn cho rằng những tàn quân còn lại của An Khắc Trát Quốc chắc chắn vẫn đang truy sát bệ hạ, chỉ cần xác định được vị trí của bọn chúng thì cho dù cuối cùng không tìm được bệ hạ cũng có thể điều động tướng quân gần đó tiến hành tiêu diệt.
"Ngươi đánh giá thấp sự dũng cảm của người An Khắc Trát Quốc rồi!" A Lạc Tác giận dữ hét.
Phụt!
Bỗng nhiên, hắn dùng một mũi tên tự đâm vào cổ họng mình. Bằng cách oanh liệt nhất, hắn đã chứng minh lòng trung thành của mình với đế quốc!
Rầm!
Hắn ngã xuống đất. Lăng Phong không khỏi nhíu mày.
Hắn lập tức tùy ý tung ra một chưởng.
Ầm!
Tại chỗ đánh tan Thần Tiễn Thủ An Khắc Trát Quốc dũng cảm này thành một đám huyết vụ. Cảnh tượng tàn nhẫn này khiến không ít tướng sĩ An Khắc Trát Quốc sợ hãi.
"Vị Thần Tiễn Thủ của các ngươi thà chết cũng không chịu nói, vậy còn các ngươi thì sao?"
"Muốn hóa thành tro tàn hay là giữ lại cái đầu chó này?" Lăng Phong lạnh lùng nói. Nơi này có hơn mười người An Khắc Trát Quốc, hắn không tin bọn chúng đều không sợ chết. Luôn có người sợ hãi trước cái chết!
"Chúng ta là chiến sĩ An Khắc Trát Quốc vĩ đại, chết trận là số mệnh của chúng ta!"
"Liều mạng với ngươi!"
Dưới sự dẫn dắt của phó thống lĩnh, hơn ba mươi tướng sĩ An Khắc Trát Quốc xông tới giết. Phải thừa nhận, một nước có thể giao tranh với Ly Quốc mấy chục năm như phương bắc vương triều, vẫn rất có khí phách.
"Xem ra các ngươi cũng thật dũng cảm." Lăng Phong ánh mắt lạnh lẽo.
Ầm!
Đầu ngón tay hắn đột nhiên bùng nổ năng lượng khủng bố. Đó chính là mười hai mạch Thiên Huyền Tuyệt Thần Chỉ! Dùng để đối phó đám tướng sĩ địch quốc này thì quá tốt.
Rầm rầm rầm!
Mấy đạo chỉ lực xuyên thủng không gian, trực tiếp rơi vào mi tâm từng tên tàn quân An Khắc Trát Quốc, vô cùng chuẩn xác đưa đối phương lên đường. Đám tướng sĩ xông tới chém giết, còn chưa tới gần Lăng Phong mười trượng đã từng người ngã xuống vũng máu. Đây là một cuộc tàn sát đơn phương! Đối với Lăng Phong mà nói, không tốn chút sức nào. Chỉ trong nháy mắt, đã có hai mươi chín người chết trong tay hắn.
Cuối cùng -
Có hai tên tướng sĩ An Khắc Trát Quốc không chịu nổi cảnh tượng chết chóc, bỗng nhiên đổi hướng, vừa quay chân chạy trốn.
Lăng Phong mắt sắc, rất nhanh đã phát hiện ra bọn chúng.
"Cuối cùng cũng có người bắt đầu sợ hãi."
Vút!
Hắn lao đi, hóa thành một cơn cuồng phong không biết từ đâu đến, không biết sẽ đi đâu, trực tiếp xuất hiện trước mặt hai tên tướng sĩ An Khắc Trát Quốc đang chạy trốn kia.
"Muốn chạy trốn?"
"Nói cho bổn đại nhân, đại quân của các ngươi đi về hướng nào?" Ánh mắt Lăng Phong sắc bén, giống như ma đầu dữ tợn chuyên đi săn người, khiến hai tên đào binh kia sợ hãi đến nỗi tè cả ra quần, dưới quần nước rỉ tong tong.
Rầm rầm!
Hai tên đào binh kia lập tức quỳ xuống.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng ạ."
"Đại quân của chúng tôi đi về phía đông bắc, đuổi bắt hoàng đế của các ngươi." Hai người đồng thời chỉ về một hướng.
"Đinh!"
"Chúc mừng kí chủ phát hiện manh mối quan trọng, nhận được 2000 điểm công lực giá trị."
Cuối cùng cũng có được phương hướng chính xác!
"Vậy các ngươi đã tụ tập lại bằng cách nào?"
"Có ký hiệu gì không?" Lăng Phong tiếp tục hỏi. Dù sao tướng sĩ ở đây chuyên phụ trách chăm sóc thương binh, chắc chắn phải có cách để tụ họp lại với đại quân.
"Có ạ!"
"Trên đường nếu có chim chết, đuôi chim chết hướng nào, chính là phương vị cụ thể của bọn họ." Một trong hai tên đào binh vội đáp. Chim chết chỉ đường là mật ngữ trong quân đội An Khắc Trát Quốc, mỗi thời kỳ sẽ có sự thay đổi, có khi đầu hướng, có khi lại đuôi hướng.
"Đinh!"
"Chúc mừng kí chủ phát hiện manh mối quan trọng, nhận được 2000 điểm công lực giá trị."
Hệ thống lần nữa chứng thực. Điều này chứng tỏ hai tên đào binh An Khắc Trát Quốc không nói dối. Bệ hạ đang bị đám tàn quân của An Khắc Trát Quốc truy sát trên đường, giờ đây chỉ xem bọn hắn có thể kịp thời cứu giá không thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận