Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 181: bức thủ phạm thật phía sau màn xuất thủ

Chương 181: Ép hung thủ thật phía sau màn ra tay
“Bẩm báo đại nhân, đại công tử đi vào trước, chúng ta cần thay băng, nên sáu người cùng nhau kéo băng đi vào.” Người nam tử cường tráng cầm đầu đáp lời.
“Tốt, ta hiểu rồi.”
“Thiết Thủ, bắt bọn chúng cho bản quan!”
“Đưa vào đại lao!”
Vẻ mặt Lăng Phong đột nhiên biến đổi, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm.
“Đại nhân, cái này…” Thiết Thủ nhất thời không kịp phản ứng.
Khó hiểu hỏi, chẳng lẽ đã đoán ra đối phương là hung thủ?
Viên Phương và Chương Cao Viễn cũng ngơ ngác, không hiểu Lăng Trấn Phủ Sứ có căn cứ gì.
“Đại nhân, chúng ta có làm gì đâu, càng không giết hại đại công tử, ngươi không thể oan uổng cho chúng ta người nghèo khổ chứ.”
“Đúng vậy, chúng ta đều là người thành thật, đại nhân làm vậy, cũng nên cho một lý do chứ.”
“Dù có để chúng ta chết, cũng nên cho chúng ta tâm phục khẩu phục mới đúng.”
Sáu gã nam tử cường tráng kéo băng lập tức hoảng hốt nói.
Bọn họ không cảm thấy lời mình vừa nói, có vấn đề gì.
“Bản quan làm việc, không cần các ngươi lắm lời!”
“Toàn bộ bắt lại mang đi!” Lăng Phong lạnh lùng nói.
Hắn sở dĩ làm vậy, tự nhiên có ý đồ khác.
“Dạ, đại nhân!” Thiết Thủ không chần chờ nữa, vẫy tay, sắp xếp thủ hạ mang người xuống dưới, trực tiếp nhốt vào nhà lao bên ngoài phủ.
Đợi sau khi sáu người đi khỏi.
Chương Cao Viễn mới hỏi --
“Lăng đại nhân, hiện tại bọn họ đã bị bắt rồi, có thể nói cho chúng ta biết, vì sao muốn bắt bọn họ không?”
Viên Phương và Thiết Thủ cũng không khỏi tò mò nhìn sang.
Với sự hiểu biết của họ về lão đại, tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
“Ta xem xét tất cả ghi chép nhiệm vụ, muốn đưa A Tu La Vương cự kiếm vào, phương thức tốt nhất, chính là giấu trong khối băng.”
“Cho nên, bọn chúng hiềm nghi là lớn nhất.”
“Chuyện này ta trước đó cũng đã nói với các ngươi rồi.” Lăng Phong nhàn nhạt mở miệng.
“Đại nhân, nhưng chúng ta không có chứng cứ gì cả, bọn chúng cho dù thật sự có hiềm nghi, hẳn là cũng chỉ là người bị đẩy ra phía trước, cũng không phải là hung thủ thật sự phía sau màn, không sợ đánh rắn động cỏ sao?” Viên Phương không hiểu.
Đi theo bên người đại nhân phá án nhiều ngày, biết rõ đại nhân cẩn thận, sẽ rất ít khi làm loại chuyện đánh rắn động cỏ này.
“Nếu như bản quan chính là muốn đánh rắn động cỏ thì sao?” Lăng Phong cười nói.
Mục đích hắn đột nhiên bắt người, chính là ở chỗ này!
Thiết Thủ và những người khác lúc này con ngươi kịch liệt co vào, không rõ ý nghĩa.
“Xin Lăng đại nhân chỉ giáo!” Chương Cao Viễn chắp tay nói.
“Các ngươi nghĩ thử xem, nếu như hung thủ biết người mình sắp xếp bị chúng ta bắt, bọn chúng sẽ nghĩ thế nào, lại sẽ làm thế nào?” Lăng Phong hỏi ngược lại.
Đám người lúc này vắt óc suy tư.
“Bẩm báo đại nhân, những nam tử kéo băng này nếu thật sự là người của hung thủ phía sau màn, vậy thì nhất định sợ bọn họ nói ra chân tướng, cho nên sẽ phái sát thủ để kết liễu bọn họ!” Thiết Thủ chắp tay nói.
“Nói đúng!”
“Bản quan muốn chính là hiệu quả này!”
“Chúng ta hiện tại thiếu bằng chứng đầy đủ, cho nên, muốn mượn dao giết người, mới có thể ép ra chân tướng.”
“Hung thủ thật phía sau màn tốt nhất là phái người đến giết mấy kẻ kéo băng này, đến lúc đó, thứ nhất chúng ta có thể từ trên người thích khách biết được thêm nhiều thông tin, thứ hai là để cho mấy người kéo băng này biết ai mới là người có thể bảo vệ họ.”
“Đây là kế sách nhất tiễn song điêu!” Lăng Phong cười nhạt nói.
Thiết Thủ và mọi người nghe vậy, lúc này bừng tỉnh ngộ ra.
Đại nhân thật cao kiến!
“Ngoài ra, chúng ta trừ việc phải phòng bị thích khách, còn phải chú ý người giật dây hạ độc, dù sao thích khách giết vào đại lao độ khó quá cao, hạ độc sẽ đơn giản hơn chút, chỉ cần mua được mấy tên ngục tốt là có thể.” Lăng Phong dặn dò thêm.
“Dạ, đại nhân!” Thiết Thủ cùng Viên Phương chợt ôm quyền.
Dưới sự chỉ điểm của trấn phủ sứ đại nhân, bọn họ phảng phất như thấy ánh mặt trời sau cơn mưa, ít nhất vụ án này đã có phương hướng phá án lớn, chỉ chờ hung thủ thật sự phía sau màn tự mình nhảy ra.
Ngày đó.
Tin tức sáu người nam tử kéo băng bị bắt, nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Thập Ngõa Thành.
Lăng Phong thậm chí còn sắp xếp người tung tin, sáu người này chính là đám người giúp hung thủ giết chết đại công tử, hiện tại đang bị tra tấn.
Ngay buổi chiều hôm đó.
Trong một tòa đại viện tường cao ở Thập Ngõa Thành.
Một lão giả mặt trắng bệch, nằm trên ghế bành, cũng nghe được tin này.
“Lão gia, sáu người nam tử kéo băng do chúng ta sắp xếp đã bị bắt, không biết bọn họ có chịu được cực hình của Cẩm Y Vệ không.” Quản gia trong viện nói khẽ.
“Khụ khụ khụ!”
Lão giả nằm trên ghế bành kịch liệt ho khan, có máu tươi tràn ra.
Hiển nhiên ông ta bị bệnh nặng, thể cốt cũng không tốt.
“Lão gia, ngài uống thuốc trước đã.” Quản gia lập tức đưa cứu tâm hoàn và Cố Bản Đan lên, rất sợ bệnh tình chủ nhân chuyển biến xấu.
Lão giả lập tức uống thuốc, lại uống hết mấy ngụm nước, vừa rồi mới đỡ hơn.
“Không cần ra tay với bọn họ, Khụ khụ khụ.”
“Sáu người này đều là do lão phu chọn lựa kỹ càng, bọn chúng đều là những hán tử thẳng thắn cương trực, vốn đã làm xong chuẩn bị chịu chết.”
“Lão phu tin tưởng bọn chúng.” Lão giả yếu ớt nói.
“Tôi hiểu rồi, lão gia.” Quản gia khẽ gật đầu.
Mà điều này cũng nằm ngoài dự liệu của Lăng Phong.
Không có giết người diệt khẩu!
Chỉ có tử sĩ và cố chủ mới có cùng chí hướng như vậy, điều này trong rất nhiều vụ án đều cực kỳ hiếm thấy.
...
Trong đại lao.
Sáu người nam tử kéo băng bị bắt, chịu đựng hai ngày cực hình, nhưng bọn họ đều nhẫn nhịn, không hề thừa nhận có liên quan đến cái chết của đại công tử.
Điều này khiến cho Thiết Thủ và Viên Phương phụ trách thẩm vấn, đều có chút hoài nghi liệu đại nhân có phải đã bắt nhầm người rồi không.
“Đại nhân, chúng ta đã dùng rất nhiều cực hình, nhưng bọn họ vẫn không chịu nhận.” Thiết Thủ ôm quyền nói.
“Hơn nữa, hai ngày này cũng không có thích khách đến ám sát bọn chúng, càng không có bất cứ dấu vết hạ độc nào, chẳng lẽ...” Viên Phương không dám nói tiếp.
Dù sao, chất vấn cấp trên của mình là chuyện rất nguy hiểm.
“Xem ra, là một đám tử sĩ!”
“Cũng trách không được hung thủ thật sự phía sau màn sẽ yên tâm như vậy.” Lăng Phong thản nhiên nói.
Hắn vẫn giữ vững quan điểm của mình, dù sao từng nhận được chứng thực của hệ thống.
“Vậy chúng ta nên làm gì?” Thiết Thủ hỏi.
“Hung thủ không giết bọn họ, vậy chúng ta giả bộ là hung thủ giết bọn họ có được không.”
“Để hung thủ phải chịu tội thay!” Lăng Phong hờ hững nói.
Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn phương án cuối cùng, cho dù hung thủ không phái người đến, cũng sẽ làm sao để những nam tử kéo băng này cảm nhận được sự đau khổ bị phản bội.
“Hả?” Thiết Thủ giật mình.
“Đại nhân là muốn chúng ta diễn một màn kịch, để bọn họ triệt để tuyệt vọng, sau đó thành thật khai báo sự thật để tự bảo vệ mình?” Viên Phương vô ý thức nói.
“Ừm, nhớ kỹ, người nhà của bọn họ cũng phải sắp xếp một chút, chúng ta phải để bọn họ biết, hung thủ thật phía sau màn vì để phòng vạn nhất, ngay cả người thân của bọn họ cũng không buông tha, thậm chí cả gà vịt trong nhà cũng muốn giết hết không còn một mống!” Lăng Phong dặn dò.
Đã muốn diễn thì phải diễn cho trót.
Chỉ có để cho sáu nam tử kéo băng này cảm thấy phẫn nộ và tuyệt vọng, mới có thể để cho bọn chúng cắn xé lẫn nhau, chân tướng tự nhiên sẽ nổi lên mặt nước!
“Đại nhân anh minh!” Viên Phương và Thiết Thủ lúc này ôm quyền, ánh mắt nóng rực.
Bọn họ đối với lòng kính trọng của Lăng đại nhân như nước sông cuồn cuộn không ngừng.
“Chuẩn bị cẩn thận đi, trước tiên hạ độc bọn chúng, nhớ kỹ, phải ói máu đen, còn phải đau bụng dữ dội kiểu kia, nhưng không được để chết!” Lăng Phong yêu cầu.
“Rõ, đại nhân, chúng ta đi sắp xếp ngay.” Hai người vội vàng đi xuống chuẩn bị.
Còn Lăng Phong thì ngồi trên ghế bành trong đại lao, bày mưu tính kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận