Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 421: gặp chuyện không quyết, thời không loạn lưu

Ầm ầm ầm!
Lăng Phong lúc này bộc phát Bắc Minh Thần Thể vô biên chiến lực, lại một lần nữa điên cuồng xông lên đánh đấm một trận.
Nhưng mà, dù hắn dốc sức vào chỗ chết hủy diệt hai kẻ nhân sâm tà vật kia, đối phương đều không vì vậy mà mất mạng, chỉ là bị đánh cho hấp hối, cứ như vậy thoi thóp, nhất quyết không chết.
“Hôm nay, dù bị ngươi nhục nhã như thế, nhưng trăm năm sau, ngươi cũng chỉ là nắm đất vàng, còn bọn ta sẽ đến trước mộ phần ngươi đào thây cho hả giận, đến lúc đó, ngươi làm khó được ta!”
“Nhớ kỹ, chúng ta còn nhiều thời gian để báo thù, ha ha ha ha!”
Tên nhân sâm giống đực nhe răng trợn mắt nói, cho dù bị đánh đến lộ cả xương cốt, nhưng vẫn vô cùng mạnh miệng.
Vì bất tử bất diệt, nên chúng không quan tâm thắng bại nhất thời, thời gian vĩnh viễn đứng về phía chúng!
“Bản vương thừa nhận, các ngươi xác thực rất khó giết chết, nhưng ta cũng có những biện pháp khác.”
“Có lẽ sống không bằng chết, càng thích hợp với các ngươi!”
Lăng Phong lạnh lùng nói.
Trong lòng hắn đã nảy ra một chủ ý mới.
Muốn đối phó hai tà vật này, chỉ có thể dùng đến hình phạt mà Ly Quốc cho đến giờ chỉ dùng qua một lần, đây cũng là cách duy nhất tránh cho hai tên nhân sâm này sau này làm hại thiên hạ.
“Ngươi muốn làm gì?”
Nhân sâm giống đực nhìn thấy trên mặt đối phương lộ ra nụ cười có chút biến thái, cảm thấy có một tia bất an.
“Đợi bản vương mang các ngươi đến hoàng thành, các ngươi sẽ biết thôi, đừng gấp.”
Khóe miệng Lăng Phong nhếch lên một vòng ý cười lạnh lẽo.

Bắt hai tên nhân sâm tà vật xong, hắn liền mang theo nhân mã Cẩm Y Vệ, đi suốt đêm trở về hoàng thành.
Mấy ngày sau.
Hoàng gia Võ Khố tầng thứ ba.
Lăng Phong áp giải hai tên nhân sâm tà vật đến.
“Tần vương gia, phiền phức mở truyền tống trận, ta muốn lưu đày hai kẻ tà vật làm hại Ly Quốc này!”
Đây chính là phương pháp tốt nhất để Lăng Phong đối phó với bọn nhân sâm bất tử.
Giết không chết, thì chỉ có thể lưu đày!
Mà trong thời không loạn lưu, có hắc ám bạo loạn kinh khủng, ở trong đó lâu, so trực tiếp chết còn thống khổ hơn.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Lão Tần Vương nhìn hai kẻ trước mắt đang mặc long bào và phượng y của triều đại trước, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Chuyện là thế này...”
Lăng Phong đơn giản giải thích một chút, thuật lại chuyện xác chết vùng dậy của Thái Tổ hoàng đế tiền triều.
“Thì ra là thế.”
“Trong thiên hạ lại có tà vật bất tử bất diệt như vậy.”
“Để phòng ngừa chúng trả thù, cũng vì Ly Quốc thiên thu vạn đại, quả thực chỉ có một con đường là lưu đày mà thôi.”
Lão Tần Vương liền gật đầu.
Bởi vì Lăng Phong trước kia đã từng có kinh nghiệm lưu đày, cộng thêm huyền vũ thần kiếm thức của hắn có thể bao phủ toàn bộ truyền tống trận, ngược lại cũng không sợ thứ bẩn thỉu nào từ trong thời không loạn lưu bay vào.
“Xin Tần Vương giúp ta một tay.”
Lăng Phong lần nữa chắp tay.
“Được!”
Sưu, một đạo chỉ lực rơi vào trên truyền tống trận.
Trận pháp lại một lần nữa vang lên!
Lăng Phong thuận thế một tay ngự kiếm, thi triển Tử Tiêu Tru Tiên Huyền Thiên Đạo Pháp trong kiếm huyền vũ thần kiếm thức, trực tiếp bao trùm lên truyền tống trận đang giãn ra, phòng ngừa cường giả ngoại vực thừa cơ tiến vào.
“Các ngươi muốn làm gì, đây là muốn đưa chúng ta đi đâu?”
“Nói đi chứ!”
Hai tên nhân sâm tà vật lúc này có chút bối rối.
Bọn chúng vẫn luôn sinh hoạt ở Thần Võ Đại Lục, trời sinh trời dưỡng, đối với cái gọi là thời không loạn lưu cũng không quen thuộc.
“Đi rồi sẽ biết, từ nay về sau, các ngươi sẽ hoàn toàn cách biệt với Thần Võ Đại Lục!”
“Cút!”
Lăng Phong mỗi chân đạp một cái, cuốn theo Bắc Minh thần lực mênh mông, trong nháy mắt đạp bay chúng đi, mà huyền vũ thần kiếm thức bao trùm lên truyền tống trận, thoáng lộ ra một cái lỗ hổng nhỏ, khoảng nửa hơi thở.
Sưu sưu!
Hai quái vật khát máu này, bị lưu đày hoàn toàn tới trong thời không loạn lưu.
“Tít!”
“Chúc mừng túc chủ thành công lưu đày hai tà vật đỉnh cấp làm hại Ly Quốc, thu hoạch được 4000 điểm công Lực Trị.”
Hệ thống chúc mừng.
Bởi vì hai tà vật đã bị đánh cho mất hết sức chiến đấu, nên lần này công Lực Trị rõ ràng ít hơn rất nhiều.
Nhưng trải qua đại án quả nhân sâm lần này, tổng lượng công Lực Trị của Lăng Phong hiện giờ đã đạt tới con số kinh người 42300 điểm!
Đây là một kỷ lục mới về công Lực Trị!
“Hệ thống, cộng điểm!”
Lăng Phong không hề do dự.
Mỗi khi xử lý xong một đại án, hắn cũng nên tự thưởng cho bản thân một phen, nếu không chẳng phải là uổng công khổ cực.
“Tít!”
“Chúc mừng túc chủ thành công đả thông 21 đạo thần thể mật tàng, tính gộp đã đả thông 106 đạo bí tàng.”
Hệ thống nhắc nhở.
Cùng lúc đó, toàn bộ bảng nhân vật cũng thay đổi mới.
【Túc Chủ】: Lăng Phong
【Cảnh Giới】: Tiểu Võ Thần cảnh
【Thần Thể】: Bắc Minh Thần Thể (106 đạo mật tàng)
【Huyết Mạch】: Đại uy Thánh Long Huyết Mạch
【Võ công】: Bát Hoang Lục Hợp Duy Ta Thần Công (tầng thứ 42) Tử Tiêu Tru Tiên Huyền Thiên Đạo Pháp Kiếm (tầng thứ 42) Tiêu Dao Du (tầng thứ 34) Lưu Vân Điểm Huyệt Thủ (tầng thứ 28) Thập Nhị Mạch Thiên Huyền Tuyệt Thần Chỉ (tầng thứ 25)
【Thế giới chiến lực xếp hạng】: 7751
【Công Lực Trị】: 300
Thế giới chiến lực xếp hạng từ vị trí thứ 8291, tăng vọt lên thứ 7751!
Gần 540 thứ hạng tăng lên!
Lăng Phong không khỏi thần sắc đại hỉ, chỉ có thực lực tăng lên mới có thể mang đến cho hắn cảm giác thỏa mãn, giống như kiếp trước chơi game đề cao sức chiến đấu của mình.
Đáng tiếc là, Thần Võ Đại Lục đã không còn cường giả nào có thể cho hắn thỏa thích so chiêu, không thể bộc phát thực lực đến cực hạn của mình, phải tìm cơ hội, đến Thanh Vân Đại Lục một chuyến tìm chút tu tiên giả cảnh giới Nguyên Anh đấu qua hai chiêu.
“Lăng Phong, hai tà vật kia đã giải quyết.”
“Bây giờ ngươi đi ngay ngự thư phòng tìm Tân Đế đi, thời gian ngươi không có ở đây, hắn có vẻ như gặp phải không ít rắc rối ở các địa phương.”
Lão Tần Vương tiến lên trầm giọng nói.
Lăng Phong bây giờ là Nhiếp Chính Vương, tự nhiên phải đặt chuyện của triều đình lên hàng đầu, rất khó có thời gian riêng.
“Được, ta đi ngay ngự thư phòng.”
Lăng Phong khẽ gật đầu.
Lúc trước hắn từng nói với Tân Đế, nếu quả thực gặp vấn đề khó giải quyết, có thể dùng bồ câu đưa thư xin ý kiến hắn, mà hắn ở nơi khác cũng không nhận được văn kiện mật tương tự, vậy trên lý thuyết, vấn đề mà Tân Đế gặp phải không tính là quá lớn.
Sưu!
Lăng Phong rời khỏi hoàng gia Võ Khố.
Thi triển Tiêu Dao Du trực tiếp đến ngự thư phòng.
Hoàng cung Ly Quốc hiện giờ, với hắn mà nói như là nhà mình hậu hoa viên, đến đi vội vã, thân pháp tuyệt đỉnh của hắn, thậm chí khiến cho bọn hộ vệ trong cung không cảm giác được mình đã đến, chỉ cảm thấy có làn gió nhẹ thổi qua vô cùng dễ chịu.
Trong thời gian uống chén trà nhỏ.
Lăng Phong đã đến bên ngoài ngự thư phòng.
“Bệ hạ mấy ngày nay có khỏe không?”
Hắn hàn huyên hỏi.
Dù sao cũng muốn tôn trọng vị Tân Đế này một chút, mặc dù hắn không xông thẳng vào, mà dừng bước, rơi xuống bên ngoài nội điện.
“Nhiếp Chính Vương đã về?”
“Tốt quá rồi, Nhiếp Chính Vương mau vào đi.”
Thần sắc Tân Đế Triệu Tĩnh đại hỉ, liền buông tấu chương trong tay xuống.
Mấy thái giám mở cửa nội điện, Lăng Phong bước vào.
“Thời gian bản vương không ở đây, bệ hạ có thể ứng phó được chứ?”
Lăng Phong hơi quan tâm hỏi.
“Mới đầu quả thực có chút rối ren, nhưng về sau cũng miễn cưỡng ứng phó được, không đến nỗi bị đám thần tử phía dưới dắt mũi.”
Triệu Tĩnh cười nhạt đáp.
Dù sao hắn cũng là người thừa kế hoàng vị mà tiên đế vừa ý, nên quả thực có chút thiên phú về trị quốc, vì vậy rất nhanh thích ứng được với việc vặt phức tạp của triều đình, đối với các loại tấu chương cũng có thể đáp lại tương đối ổn thỏa, không có phụ lòng công sức bồi dưỡng trước đó của Thái Khang Đế.
“Vậy là tốt rồi.”
Lăng Phong khẽ gật đầu.
Tân Đế có thể nhanh chóng trưởng thành, hắn cũng có thể có thêm thời gian phá án, không đến nỗi lãng phí thời gian vào chuyện triều đình.
“Nhưng mà...”
“Gần đây có một số vụ án mất tích xảy ra ở địa phương, đám tri phủ nơi đó thỉnh cầu Cẩm Y Vệ tham gia, trẫm giao cho trấn phủ ti đi xử lý, nhưng trước mắt vẫn không có bất cứ manh mối nào, ngược lại số người mất tích càng ngày càng nhiều.”
Triệu Tĩnh mở miệng nói.
“Vụ án mất tích?”
“Vụ án nhỏ như thế, tri phủ địa phương đó còn phải bẩm báo lên bệ hạ?”
“Bọn họ ăn bổng lộc của triều đình, chỉ để làm ăn hại thế sao?”
Lăng Phong nhịn không được đậu đen rau muống.
“Nhiếp Chính Vương lần này lại hiểu lầm bọn họ, lần này những người bị mất tích đều là mỹ nhân tuyệt sắc của địa phương, trong đó không thiếu các thiên kim con nhà quan lại hiển quý, thậm chí là các tú nữ mà trẫm chọn, tuyệt đối không phải vụ mất tích bình thường!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận