Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 220: Trấn Nguyên Đại Tiên hạ phàm phục ma

Chương 220: Trấn Nguyên Đại Tiên hạ phàm hàng yêu
Ba ngày! Lại qua ba đêm không ngủ muộn.
Cẩm Y Vệ cùng phủ doãn nha môn các bộ khoái, ngày đêm tuần tra, vẫn không cách nào ngăn cản từng màn bi kịch nhân gian.
Chiều muộn ngày thứ ba, có chín người dân vô tội mất mạng.
Đêm thứ tư, có bảy người dân mất mạng.
Đêm thứ năm, có mười một người dân mất mạng.
Trong hoàng thành, lòng người hoảng sợ, cứ đến tối, tất cả mọi người đóng chặt cửa chính, không dám ra ngoài, ngay cả những ông lão đánh trống canh, cũng toàn thân run rẩy, muốn lập tức về nhà.
Là chủ xử lý vụ việc, quan viên phủ doãn Kim Văn Hưng, mấy ngày qua, trong lòng cũng nóng như lửa đốt.
Hắn chỉ có thể chạy đến chỗ Lăng đại nhân, không ngừng hỏi thăm tiến độ.
“Ôi chao, ta Tiểu Lăng đại nhân đâu, giờ đã chết gần bốn mươi cái mạng người rồi, các lão bách tính đều hoảng lắm đây.”
“Hôm nay vào triều, bệ hạ còn hỏi ta khi nào bắt được hung thủ, bản quan là một cái rắm cũng không trả lời được.”
Kim Văn Hưng trước mặt Lăng Phong đi tới đi lui.
Hắn rõ ràng là đang trách cứ đối phương phá án quá chậm.
Cái gì Ly Quốc đệ nhất thần thám! Sao giờ lại không dùng được nữa vậy?
Thua thiệt hắn lại tặng cho một cái Mặc Bảo cực phẩm, bây giờ nghĩ lại thấy thật đau lòng.
“Đối với cái chết của người dân, ta cũng thật đáng tiếc.”
“Chỉ là, phá án không thể gấp, dục tốc bất đạt, để bắt được hung thủ thật sự đứng sau màn, bản quan chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.” Lăng Phong uống trà nói.
“Vậy... vậy rốt cuộc còn muốn nhẫn nhịn tới khi nào nữa?” Kim Văn Hưng cầm một túi chườm nước đá đặt lên trán, để dịu bớt cơn đau đầu.
“Có trời mới biết.” Lăng Phong trêu ghẹo nói.
Hắn một mực chờ đợi, đợi pháp sự của lão bản tiệm đồ cổ Trương Vĩnh Chí.
Đó chính là chiếc chìa khóa giải đáp mọi bí ẩn!
Đúng vào lúc này.
Bên ngoài truyền đến âm thanh thiết thủ gõ cửa gấp gáp.
“Đại nhân, Trương Vĩnh Chí đã ở trong tiểu viện cửa hàng của mình, tổ chức pháp sự thỉnh tiên trảm ma.” Thiết thủ tiến lên bẩm báo.
“Tốt!” Lăng Phong lập tức đứng bật dậy, trong mắt có thêm một tia sắc bén.
Cuối cùng cũng chờ được rồi!
Gã này kéo dài lâu như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu thiết lập pháp sự.
Một bên Kim Văn Hưng hoàn toàn không hiểu.
“Tiểu Lăng đại nhân, việc chúng ta phá án liên quan gì đến pháp sự dân gian, chẳng lẽ lại cần Thần Tiên trên trời hạ phàm, đi đuổi bắt Tà Kiếm Tiên?”
“Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi.” Kim Văn Hưng không khỏi thắc mắc.
Hắn cho dù là người tin Phật, cũng không đến mức đem công việc mà ra đùa.
“Kim đại nhân, chờ ta có manh mối xác thực rồi, sẽ cùng ngươi nói tỉ mỉ sau.”
“Bản quan đi đến hiện trường pháp sự trước đã.” Lăng Phong thản nhiên nói.
Vút! Không đợi phủ doãn Kim Văn Hưng kịp nói thêm, Lăng Phong đã hóa thành một cơn gió màu xanh lá rời đi.
Thiết thủ cùng các Cẩm Y Vệ theo sát phía sau...
Lúc này.
Tại hậu viện cửa hàng của Trương Vĩnh Chí.
Mấy vị đạo sĩ chân nhân, đã bắt đầu làm pháp sự.
Bọn họ đều là những nhân vật nổi danh trong vòng trăm dặm, mang theo đồ tử đồ tôn đến đây cùng cử hành đại hội, đương nhiên, chủ yếu vẫn là do Trương Vĩnh Chí trả cho bọn họ cái giá khiến người ta vừa lòng.
Rất nhiều dân chúng mộ danh kéo đến, giờ phút này chen chúc trong tiểu viện không còn chỗ đứng.
Thậm chí có một vài người còn leo lên các cây đại thụ gần đó, từ xa cầu nguyện.
“Chúng ta cũng nên thành tâm bái đi, hy vọng Trấn Nguyên Đại Tiên có thể hàng phục yêu ma kia, để mọi người khỏi phải mỗi đêm ngủ không yên.”
“Đúng vậy, dập đầu nhiều vào, tâm thành thì linh.”
Các lão bách tính vội vàng cúi đầu lạy, phanh phanh vang động.
Còn hơn mười đạo sĩ thì tay cầm kiếm gỗ đào, miệng lẩm bẩm.
“Trấn Nguyên Đại Tiên lập tức tuân lệnh!”
Bọn họ vì pháp sự này, đã sửa đổi kinh văn thường quy, đem Thái Thượng Lão Quân đổi hết thành Trấn Nguyên Đại Tiên, coi trọng cái bình mới rượu cũ.
Vút! Trên kiếm gỗ đào có mấy lá bùa bay vào hư không, xoay một vòng rồi rơi vào gần Phục Ma Bình.
Phục Ma Bình lúc này đang được đặt ở vị trí cao.
Nến thơm nghi ngút.
Một màn này, cũng lọt vào mắt của Lăng Phong và các Cẩm Y Vệ đứng không xa.
“Đại nhân, theo như những khảo nghiệm mà chúng ta đã nhờ các cao thủ đồ cổ của thành Gia Định trước đó, Phục Ma Bình này hẳn không bao lâu nữa sẽ hiện ra hình dáng Tà Kiếm Tiên.” Thiết thủ ghé tai nói nhỏ.
Trước đó, cao thủ đồ cổ ở Gia Định từng nói, Phục Ma Bình bị người ta phủ một lớp, khi gặp nhiệt độ cao sẽ tan chảy, vào buổi tối, Lăng Phong đã nhìn thấy cái gọi là hình Tà Kiếm Tiên.
Khi ấy, Lăng Phong đã nhận ra những hành động tiếp theo của kẻ giật dây, cho nên đã mang bảo bình về.
Trước khi mang về, hắn còn cố ý nhờ các cao thủ đồ cổ làm lại một lớp chất liệu y như trước lên thân bình.
Chính là để dẫn dụ kẻ giật dây mắc bẫy!
“Hôm nay chúng ta cứ xem thật kỹ màn kịch lớn này, chân tướng của hơn 30 vụ án liên tiếp này cũng nên được đưa ra ánh sáng.”
Lăng Phong khoanh tay đứng đợi Phục Ma Bình biến đổi.
Trong tiểu viện, nến đặt cạnh bảo bình không ngừng có ánh lửa lập lòe, thoáng chốc hướng tới bình.
Một môi trường nhiệt độ cao tự nhiên, hình thành!
Phục Ma Bình dần dần bắt đầu tan chảy.
Vì có từng cơn gió nhẹ thổi qua, tốc độ tan chảy rất chậm, mắt thường khó nhận ra.
Ước chừng sau một canh giờ rưỡi.
Bề mặt bảo bình dần dần ngưng kết thành chất lỏng màu trắng, từ từ chảy xuống.
Trong ánh lửa lập lòe của nến hương, quả nhiên bắt đầu hiện lên hình yêu ma cầm kiếm.
“Nhanh... Mau nhìn kìa!”
“Trên cái bình kia xuất hiện yêu ma!” Tên tạp dịch cửa hàng đồ cổ hô lớn.
“Cái gì?”
Những người dân đến xem, lập tức nhìn qua.
Quả nhiên! Thân bình vốn bóng loáng không tì vết, nay đã xuất hiện một con yêu ma nhe răng trợn mắt, ma kiếm trong tay càng tỏa ra từng đám từng đám hắc khí như thực chất.
“Cái kia... Đó chính là Tà Kiếm Tiên!” Trương Vĩnh Chí run rẩy nói.
Tay hắn run lên dữ dội, môi cũng run theo.
“Thành công rồi!”
“Lời cầu nguyện của chúng ta có hiệu quả.”
“Trấn Nguyên Đại Tiên vĩ đại đã nghe thấy lời khẩn cầu của chúng ta, Ngài đã hạ phàm bắt Tà Kiếm Tiên, sau đó đem hắn phong ấn trở lại trong bảo bình!” Trương Vĩnh Chí đột nhiên đứng trước mặt mọi người, tuyên bố tin tức vô cùng tốt này.
Những người dân bình thường ở đây, nào đã thấy thần tích thế này, lập tức ngây ra như phỗng, có người còn dụi dụi mắt, nhìn về phía bảo bình.
“Trấn Nguyên Đại Tiên cứu khổ cứu nạn, mọi người mau dập đầu với lão nhân gia đi.” Trương Vĩnh Chí dẫn đầu quỳ rạp xuống đất.
Phanh phanh phanh! Hắn dập đầu như giã tỏi, không chút keo kiệt cái trán bóng loáng của mình.
Dân chúng phía sau lúc này cũng kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống đất, sợ mình dập đầu chậm, khiến Trấn Nguyên Đại Tiên không vui.
“Cảm tạ Đại Tiên hạ phàm thương xót chúng con.”
“Đại Tiên tốt, Đại Tiên diệu, Đại Tiên tới mọi người cười.”
Có một vài người dân liền ứng khẩu đọc thành vè, dẫn đến càng nhiều người cùng nhau hô lên.
Lăng Phong cùng các Cẩm Y Vệ nghe mà tối sầm mặt.
Đây chính là những người dân chất phác, thường bị loại chuyện thần tiên ma quái này lừa gạt, chỉ cần một vài thủ đoạn của mấy tay giang hồ, đã có thể khiến bọn họ tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Đại nhân, bây giờ mọi người đều cảm thấy là Trấn Nguyên Đại Tiên trấn áp Tà Kiếm Tiên.”
“Vậy tối nay có còn dân chúng vô tội bị ám sát không?” Viên Phương hỏi.
“Sẽ không.”
“Pháp sự này, chắc chắn sẽ làm náo động toàn bộ hoàng thành, Trấn Nguyên Đại Tiên ra tay trấn áp Tà Kiếm Tiên, đây là câu chuyện truyền kỳ tuyệt vời cỡ nào.”
“Mục đích của hung thủ đã đạt được, vậy nên không cần sát thủ tiếp tục gây án.” Lăng Phong thản nhiên nói.
“Đại nhân, ta vẫn không hiểu, hung thủ giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ vì cái pháp sự này?” Thiết thủ trăm mối vẫn chưa thể giải đáp.
“Các ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?”
Lăng Phong khoanh tay, hắn đã đoán ra mục đích của kẻ đứng sau toàn bộ màn kịch lớn này.
“Xin đại nhân chỉ giáo!” Thiết thủ và Viên Phương lập tức chắp tay.
“Ta hỏi các ngươi, sau toàn bộ màn này, Phục Ma Bình của Trấn Nguyên Đại Tiên này có phải là vô giá không?” Lăng Phong lắc đầu cười nhạt.
“Hả?” Viên Phương, Thiết thủ hai vị phó thiên hộ phía sau ngơ ngác, vẫn chưa kịp phản ứng.
“Nhân tính chẳng qua chỉ tham giận si, phía sau vụ án này, kỳ thực có người lợi dụng lòng tham mà bày kế.”
“Các ngươi cứ chờ xem.” Lăng Phong không nói gì thêm, bởi vì hắn đã đoán trước được hành động tiếp theo của kẻ đứng sau.
Liệu địch đi trước, mới có thể bắt được hung thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận