Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 249: thiên cổ nhất đế, Thái Sơn phong thiện

Chương 249: Thiên cổ nhất đế, Thái Sơn phong thiền
“Vi thần tạ chủ long ân.” Lăng Phong cũng không biết hàm nghĩa sâu xa trong lời của Trấn Quốc Hầu, chỉ biết mình lại được tăng lương, về sau có đủ loại tiểu quận chúa gả tới thì chắc có thể nuôi nổi. Mà hắn cũng rất nhanh phát hiện, ánh mắt các đại thần xung quanh đưa tới có vẻ hơi kỳ quái.
“Những đại thần này đột nhiên liếc mắt nhìn ta làm gì?”
“Chẳng phải chỉ là cái tước vị hầu thôi, có gì mà phải ghen tỵ.” Lăng Phong trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
“Nhĩ đẳng không chúc mừng Lăng ái khanh một chút sao?” Thái Khang Đế lạnh lùng nói. Rõ ràng là hắn thấy được vẻ ước ao ghen tỵ trong mắt chúng đại thần, dù sao Cẩm Y Vệ và tập đoàn văn thần đối kháng lâu dài, giờ phút này tự nhiên không thể thấy Lăng Phong có nửa điểm tốt đẹp.
“Chúc mừng Lăng đại nhân.”
“Hạ hỉ Lăng đại nhân.”
Dưới sự dẫn đầu của vài vị thượng thư và đại tướng quân, mọi người chắp tay qua loa đứng lên. Chúc mừng cái rắm, lại không phải mình thăng quan phát tài. Lão hoàng đế thế mà còn ép buộc bọn họ chúc mừng, thật có chút khi dễ người.
“Ân, chúng ái khanh hôm nay còn có chuyện gì muốn bẩm báo không?” Thái Khang Đế chợt chuyển sang giai đoạn tấu trình.
“Vi thần có việc muốn tấu.” Tân nhiệm Lễ bộ Thượng thư Quách Dung bước lên trước nói.
“Quách ái khanh có chuyện gì bẩm báo?” Thái Khang Đế phất tay, ra hiệu đối phương nói.
“Vi thần cả gan, muốn vì bệ hạ thỉnh công!” Quách Dung thùy tay cúi đầu.
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ văn võ đại thần đều ngơ ngác. Ngay cả Lăng Phong cũng không hiểu hàm ý câu này, cái gì mà là thỉnh công cho bệ hạ, từ xưa đến nay chỉ có hoàng đế khen ngợi đại thần có công lao, chứ làm gì có đại thần ngược lại khen ngợi hoàng đế thế này.
“Quách ái khanh, ý ngươi là sao?” Thái Khang Đế vờ như không hiểu. Thực tế, việc Lễ bộ Thượng thư hôm nay đột nhiên trình lên lời khuyên này cũng là do hắn chỉ thị.
“Bệ hạ chính là thiên cổ nhất đế, tại vị ba mươi năm qua, đánh đông dẹp bắc, bắc diệt An Khắc Trát quốc, tây phạt tinh tuyệt cổ quốc, tổng cộng có thập toàn võ công.”
“Mà dưới sự cai trị của bệ hạ, bách tính an cư lạc nghiệp, giàu có an khang, không kém gì Thượng Cổ thời văn trị.”
“Vì vậy ——”
“Vi thần cả gan xin mời bệ hạ Thái Sơn phong thiền, chiêu cáo thần phật trên trời!” Quách Dung hiển nhiên là đã thuộc lòng lời thoại rồi, một tràng dài nói năng lưu loát, cảm xúc dồi dào. Đám đại thần ở đây lúc này mới hiểu được ý "thỉnh công" của Quách Thượng Thư.
“Thái Sơn phong thiền?” Lăng Phong không khỏi lẩm bẩm. Dù hắn có không học thức đến đâu thì cũng hiểu ý này. Đó là một loại hoạt động tế tự đặc biệt của hoàng đế. Từ xưa đến nay, chỉ có bậc hiền quân cỡ "thiên cổ nhất đế" mới có thể đến Thái Sơn phong thiền, nếu công lao không đủ mà cố tình phong thiền sẽ chỉ biến thành trò cười cho đời sau. Bản chất là để Thái Khang Đế đi Thái Sơn, tế trời đất, khoe khoang với thần tiên trên trời mình lợi hại đến cỡ nào, sau đó khẩn cầu ông trời phù hộ cho giang sơn xã tắc.
“Quách ái khanh, sao hôm nay ngươi đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Thái Khang Đế làm ra vẻ tức giận nói.
“Vi thần bày tỏ cảm xúc thật lòng!”
“Bệ hạ xứng đáng!” Quách Dung chắp tay. Trong lòng thì không khỏi trách mắng, mẹ nó, chẳng phải là lão hoàng đế ngươi bảo ta nói ở triều đình sao, giờ còn diễn nữa chứ.
“Chúng ái khanh thấy thế nào?” Thái Khang Đế đương nhiên sẽ không trực tiếp đồng ý, nếu không sẽ có vẻ như tự mình muốn phong thiền.
“Vi thần cho rằng, bệ hạ có công với xã tắc, mang lại phúc cho muôn dân, những triều đại đổi thay có thể so sánh được với bệ hạ, bất quá cũng chỉ có một hai vị đế vương, vì vậy, bệ hạ hoàn toàn có tư cách đến Thái Sơn phong thiền.” Cao Thế Phiền lúc này đứng dậy. Là một lão hồ ly ở triều đình, đương nhiên hắn hiểu rõ, đây đều là sự sắp xếp của lão hoàng đế, lúc này đương nhiên phải giúp một tay.
“Chúng thần cung thỉnh bệ hạ đến Thái Sơn!” Cả triều văn võ đồng thanh hành lễ.
“Cái này… e là không ổn đâu, trẫm công tích thật sự có thể so sánh được với hiền quân Thượng Cổ sao?” Thái Khang Đế làm ra vẻ do dự. Theo quy tắc cổ nhân, lúc này nhất định phải ba lần chối ba lần từ, cuối cùng ở trong các tình huống khó xử mới miễn cưỡng đồng ý.
“Bệ hạ là thiên cổ nhất đế, không, là vạn cổ một đế!”
“Công tích cao ngất, còn sâu hơn biển!” Hình bộ Thượng thư lúc này cũng đứng ra ra sức thổi phồng.
“Bệ hạ văn thao võ lược, chính là vị hoàng đế thứ nhất trong năm ngàn năm Trung Nguyên, chỉ là đi Thái Sơn phong thiền, có gì không thể?” Công bộ Thượng thư theo sát phía sau.
“Bệ hạ, nói câu khó nghe, ngài đi Thái Sơn phong thiền là đang nể mặt Thái Sơn đó!” Hàn Lâm Viện Trương đại học sĩ nói một câu trực tiếp lên tầm cao mới.
Lăng Phong ở một bên không khỏi hít khí lạnh. Việc vuốt mông ngựa này ngày càng quá đáng. Thái Sơn đắc tội gì ngươi à? Bất quá, lúc này hắn thân là Trấn Quốc Hầu, cũng nên có chút biểu hiện.
“Xin mời bệ hạ đến Thái Sơn phong thiền!” Lăng Phong chắc chắn không nói ra được những lời nịnh hót buồn nôn, chỉ có thể nói một câu như vậy. Thái Khang Đế thấy cả triều văn võ đều rất biết điều thì cũng rất hài lòng.
“Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Các ái khanh sau khi trở về hãy viết một thiên tấu chương về Thái Sơn phong thiền, phải nêu rõ công tích của trẫm, xem có đạt tới tiêu chuẩn phong thiền hay không, không thể chỉ nói ngoài miệng được.”
“Nếu như những điều mọi người nói trong tấu chương đều hợp lý thì trẫm sẽ suy nghĩ thêm.”
“Dù sao việc Thái Sơn phong thiền sẽ lãng phí rất nhiều tài lực nhân lực, trẫm vẫn rất thương dân tình, có thể không quấy rầy bách tính dọc đường thì đừng quấy rầy, có thể không phong thiền thì đừng phong thiền.” Thái Khang Đế nói rất hợp tình hợp lý.
Nhưng rõ ràng là gây khó dễ cho đám văn võ đại thần này. Vừa phải ra vẻ không muốn phong thiền, còn phải viết văn ca tụng lão hoàng đế. Lăng Phong không khỏi liếc mắt, thầm nghĩ trong lòng: “Hoàng đế già này thật là lắm lời!” Xem ra, hắn trở về cũng phải viết một phong ca ngợi công đức tấu chương thôi, được rồi, được rồi, tìm người viết hộ là được rồi, mạng hắn vốn cứng rắn không học được cách luồn cúi vuốt mông ngựa.
“Chúng thần tuân chỉ!” Chúng đại thần chắp tay nói. Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu, vốn dĩ hoàng đế muốn tự mình đến Thái Sơn phong thiền, giờ còn làm phiền toái như vậy, chính là muốn để lại một hình ảnh hoàng đế bị đại thần ép buộc phải đi phong thiền trong sử sách, để lưu danh muôn đời thôi. Thân là thần tử, bọn họ đương nhiên phải phối hợp diễn kịch.
“Vậy bãi triều đi, các ngươi mau về nhà viết tấu chương.” Thái Khang Đế phất tay nói. Trong lòng ông vẫn rất mong chờ việc chúng đại thần đánh giá công tích cả đời mình.
“Vi thần cáo lui!” Đám đại thần lần lượt rời đi. Lăng Phong cũng chuẩn bị quay người về nha môn.
“Tiểu Lăng đại nhân, ngài chờ một chút.” Đại thái giám Lã Trung vội vã tiến lên.
“Lã công công, có chuyện gì?” Lăng Phong dừng bước. Theo kinh nghiệm trước đó, việc Lã công công một mình giữ mình lại, thường là trong cung có vụ án gì đó, đang chờ hắn đến phá án bắt người.
“Tiểu Lăng đại nhân, không, bây giờ phải gọi là Hầu gia rồi.” Lã Trung cười tủm tỉm nói.
“Đều là hư danh thôi, Lã công công gọi sao cũng được, chúng ta ai với ai chứ.” Lăng Phong hoàn toàn không hề để chức Trấn Quốc Hầu vào mắt.
“Được, vậy nô tài cứ gọi ngài là Tiểu Lăng đại nhân.”
“Lần này gọi Tiểu Lăng đại nhân lại là muốn ngươi đi một chuyến đến hoàng gia Võ Khố.” Lã Trung ghé vào tai nói.
Lăng Phong nghe vậy, trong lòng chợt chấn động. “Chẳng lẽ bệ hạ cho phép ta vào tầng thứ ba của Võ Khố?” Giọng Lăng Phong hơi run run. Hắn vẫn luôn rất tò mò về sự huyền bí của tầng thứ ba Võ Khố, nhưng lão hoàng đế vẫn không cho hắn vào xem.
“Không phải, bệ hạ cho ngươi đi tìm Tần Vương Gia, tựa như là Tần Vương Gia có chuyện muốn tìm ngươi.” Lã Trung trả lời.
“Là lão Tần Vương tìm ta?” Lăng Phong có một chút mất mát, còn tưởng rằng có thể đi vào tầng ba Võ Khố. Bất quá, hắn cũng rất tò mò, lão Tần Vương đột nhiên tìm mình làm gì, ngày thường vị lão vương gia này đều không hay gặp người, lần này chủ động tìm hắn lại có chút kỳ quái. Chẳng lẽ là muốn truyền thụ toàn bộ võ học cả đời cho chàng rể này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận