Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 147: vương gia, ta là người thành thật

“Vương gia!” Lăng Phong lúc này lạnh thấu tim. Hắn còn đang cùng tiểu quận chúa ánh mắt mập mờ đâu, kết quả nhạc phụ giống như tử thần giáng lâm, quá dọa người. “Đã giờ nào rồi, mới đưa con gái ta về!” “Tiểu tử ngươi có hay không... Có hay không...” Ngụy Vương Triệu Thăng có chút khó mở miệng. “Vương gia, ta là người thành thật, rất quy củ.” Lăng Phong quang minh lỗi lạc nói. “Thật?” Ngụy Vương đi tới, híp mắt. “Thật không có làm gì.” Lăng Phong nhỏ giọng nói vào tai. “Tiểu tử võ công ngươi mạnh như vậy, nhất định huyết khí phương cương, bản vương không thể không phòng, sau này các ngươi mà ra ngoài, cần phải đến chỗ này của ta báo một tiếng, ta chuẩn bị cho ngươi chút thanh tâm hoàn, ăn vào mới được dẫn con gái ta đi.” Ngụy Vương Triệu Thăng một mặt nghiêm túc nói. Lăng Phong tái mặt. Tốt lắm! Vương gia lại phòng bị rể hiền của mình như vậy sao? Quá đáng! Bắt uống hết thanh tâm hoàn, còn trẻ tuổi chẳng lẽ muốn tu thân dưỡng tính? Đây là đối với Lăng Phong sự vũ nhục lớn, hắn không phải loại không chế ngự được nam tính của mình. “Tiểu tế hiểu rõ.” Nhưng miệng vẫn không dám đối kháng, dù sao còn chưa cưới được tiểu quận chúa về nhà. Nhẫn nhịn! “Phụ vương, Lăng Lang đối với con rất tốt, hắn rất để ý cảm thụ của con.” Triệu Tích Nhược bên cạnh nhỏ giọng nói. Ngụy Vương Triệu Thăng lúc này cảm thấy sét đánh giữa trời quang. Còn chưa gả đi đâu, đã bênh vực người ngoài rồi? Tức giận quá! “Con gái, con phải cẩn trọng!” “Không được gọi hắn là Lăng Lang, sau này thống nhất gọi Lăng công tử.” Ngụy Vương Triệu Thăng tức giận vội vàng nói. Con gái không thể quá chủ động, nếu không con trai sẽ không biết trân trọng. “Dạ.” Triệu Tích Nhược trừng mắt. Sau đó, nàng bị phụ vương kéo vào trong phủ. Chỉ để lại Lăng Phong bất đắc dĩ. “Về nhà ngủ thôi!” Lăng Phong liền cưỡi tiểu bạch mã rời đi... Hôm sau. Lăng Phong sáng sớm đã tới nha môn bộ đội đặc chủng Cẩm Y Vệ. “Đại nhân, có hai vị bách hộ mới đến báo danh!” Thiết Thủ tiến lên chắp tay. “Ừ, bảo bọn họ tới phòng ta đi.” “Ngươi cùng Triển Chiêu cũng cùng đến.” Lăng Phong phân phó. Tối hôm qua, hắn đã gặp mặt Địch Tiểu Kiệt và Viên Phương rồi, cũng đã hiểu rõ rất kỹ về năng lực hai người này. “Dạ, đại nhân.” Thiết Thủ lập tức đi sắp xếp. Lăng Phong ngồi trong lầu nhỏ của mình, chờ triệu kiến tứ đại bách hộ cấp dưới. Hôm nay hắn còn có một việc quan trọng muốn tuyên bố. Ước chừng một chén trà nhỏ sau. Thiết Thủ, Triển Chiêu, Địch Tiểu Kiệt, Viên Phương bốn người mặc chế phục bó sát người của bách hộ, tới báo danh. “Tham kiến đại nhân!” Bốn vị bách hộ cùng nói. “Ừ, không cần đa lễ.” Lăng Phong nhàn nhạt khoát tay. Bốn người lập tức ngẩng đầu lên. Địch Tiểu Kiệt và Viên Phương tại chỗ ngây dại! Người trước mắt này là… “Là ngươi!” Địch Tiểu Kiệt dẫn đầu phản ứng kịp, thần sắc kinh ngạc, cảm xúc dâng trào, cảm giác có một cái Kim Chung Tráo đang rung động trong cơ thể. “Ngươi là cái người dân nhiệt tình đi ngang qua tối hôm qua sao?” Viên Phương có chút không dám tin tưởng. Thiết Thủ và Triển Chiêu hiển nhiên không hiểu ý tứ hai người này nói. “Tối hôm qua bản quan không phải đang làm việc, cho nên dùng thân phận dân thường cùng các ngươi giao lưu một chút.” “Biểu hiện của các ngươi, ta cũng đều thấy, chỉ có thể nói, còn cần tiến bộ.” Lăng Phong thản nhiên nói. Nghe vậy, Địch Tiểu Kiệt và Viên Phương lúc này cảm thấy toàn thân nóng bừng đến hoảng. Bọn họ tối hôm qua còn muốn mời trấn phủ sứ đại nhân về phát triển cùng mình cơ mà. Đặc biệt là Địch Tiểu Kiệt, hắn còn muốn cầu trấn phủ sứ đại nhân từ chức để đầu nhập vào mình. Bây giờ nghĩ lại, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống! “Đa tạ đại nhân tối hôm qua đã chỉ điểm chúng ta phá án.” Viên Phương dẫn đầu tỉnh táo lại, lập tức chắp tay hỏi thăm. “Đại nhân, ta cũng được lợi rất nhiều.” Địch Tiểu Kiệt mặt đỏ bừng, giờ phút này cảm nhận được sự mất mặt chưa từng có. “Các ngươi còn có rất nhiều chỗ cần học tập, cố lên nhé.” Lăng Phong cũng không cố ý đả kích cấp dưới của mình. Ân uy cùng có mới là thủ đoạn của lãnh đạo. “Hôm nay ta cố ý gọi bốn vị bách hộ đến, là có việc liên quan đến tiền đồ của các ngươi muốn bàn giao.” Lăng Phong cầm chén trà trên án, nhấp một miếng. Bốn vị bách hộ lập tức lắng nghe, việc mà trấn phủ sứ đại nhân trịnh trọng như vậy hẳn là đại sự không thể xem thường. “Các ngươi cũng đều biết, bản quan trước mắt thăng chức lên trấn phủ sứ rồi.” “Theo quy củ, mỗi một trấn phủ sứ có thể có từ hai đến bốn vị thiên hộ.” “Thẩm Chỉ Huy muốn ta đề cử nhân tuyển, ta nói với hắn cứ từ từ.” “Ta muốn căn cứ vào biểu hiện của các ngươi, tuyển ra hai vị thiên hộ!” Lăng Phong nói ngắn gọn. Hắn vẫn hy vọng cấp dưới của mình có thể theo mình thăng quan tiến tước. Dù sao cũng là người một nhà! Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Thiết Thủ nghe vậy, mắt liền sáng lên. Vị trí thiên hộ! Đó là quan lớn chính ngũ phẩm, mà còn nắm thực quyền vô cùng lớn, có thể nói là vẻ vang cho tổ tông. Ai mà chẳng muốn đứng trên kẻ khác đâu chứ? “Xin đại nhân cho thuộc hạ một cơ hội!” Bốn người đồng thanh nói. Rất hiển nhiên, bọn họ đều rất muốn tiến thêm một bước. “Sau đó, ta sẽ căn cứ vào năng lực phá án và trình độ võ công của các ngươi, tổng hợp đánh giá, trong vòng ba tháng, đến lúc đó sẽ rõ.” Lăng Phong hứng thú nhìn đám người. Hắn muốn mài dũa tiềm lực của bốn người này, xem ai có tư chất làm thiên hộ. “Sẽ không phụ sự mong đợi của đại nhân!” Bốn người đều xoa tay, không muốn buông tha lần này đi tắt để thăng quan, dù sao dựa vào quá trình thăng chức thông thường, ít nhất cũng cần ba đến năm năm mới leo đến được vị trí thiên hộ. “Ừ, các ngươi có thể lui xuống.” Khóe miệng Lăng Phong không khỏi nhếch lên một vòng ý cười. Cẩm Y Vệ là một đội nhóm mang tính bầy sói, cho nên, hắn cần bồi dưỡng ý thức cạnh tranh giữa các bách hộ này. “Dạ, đại nhân.” Thiết Thủ lập tức cáo lui. Đợi đến khi bốn người rời đi. Lăng Phong lại rót cho mình một bình trà. Chuẩn bị làm việc hôm nay. “Đinh!” Lúc này, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống. “Hệ thống hữu nghị nhắc nhở, kí chủ hiện tại đã tích lũy được 13000 điểm công lực, có thể nâng cao tu vi.” “Có muốn tự do phân phối hay không?” Lúc trước phá tượng thần án giết người xong, Lăng Phong liền thu hoạch được không nhỏ, thêm vào chỗ tích lũy trước đó, không cẩn thận liền phá vạn. “Tại sao tối hôm qua không nhắc ta cộng điểm?” Thần thức Lăng Phong khẽ động. “Đinh!” “Tối hôm qua kí chủ đang cùng tiểu quận chúa nói chuyện yêu đương, hệ thống mở ra chế độ che chắn, không làm bóng đèn.” Phụt! Lăng Phong suýt chút nữa thì cười phun. Cái hệ thống này ngược lại là rất biết chuyện đấy chứ. “Hiểu rồi.” “Cộng điểm đi, ngươi xem mà làm.” Lăng Phong vẫn rất tin tưởng vào năng lực phân phối của hệ thống. “Đinh!” “Chúc mừng kí chủ, Hạo Thiên thần công của ngài tăng lên đến tầng thứ 30!” “Đinh!” “Chúc mừng kí chủ, Tử Tiêu tru tiên huyền thiên đạo pháp kiếm của ngài tăng lên đến tầng 30!” Hai môn võ học này đều cần 5000 điểm để tăng một cấp. Trên bảng hiện giờ, chỉ còn lại 3000 điểm dự bị. “Đinh!” “Chúc mừng kí chủ, bước vào Thiên kiếm đệ ngũ trọng, chấp chưởng 180 đạo thiên Đạo kiếm nguyên!” Hệ thống nhắc nhở. Khoảng cách đến cảnh giới tuyệt thế thiên kiếm, cũng chỉ còn bốn cảnh giới. Lăng Phong không khỏi cảm thấy chờ mong. Tương truyền đỉnh phong của thiên kiếm có tư chất kiếm thánh nhân gian! Nếu nội lực cùng nhau tăng lên đến cảnh giới tuyệt thế, chính là kiếm thần nhân gian. Đây là giấc mộng trong lòng của mỗi một kiếm khách Ly Quốc! Mà đối với Lăng Phong, giấc mộng này đã ở ngay trong tầm tay. “Xem xem chiến lực của ta hiện tại đánh giá được bao nhiêu!” Hắn không khỏi chờ mong nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận