Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 139: tam giới Phục Ma Đại Đế cùng Thẩm Viên Ngoại

"Tiếc là muốn tìm ta sao?"
Lăng Phong lập tức mở thư tín ra.
Vẻ mặt hắn khẩn trương, trong nháy mắt đã mở thư ra.
"Thì ra là hẹn ta đến Trần Huyện tham gia hội chùa."
Lăng Phong lẩm bẩm nói.
Nói đến cũng hổ thẹn, từ khi hắn được Thái Khang Đế ban hôn đến giờ, vẫn chưa chủ động hẹn quận chúa đi chơi lần nào. Lần này là Triệu Tích Nhược chủ động mời.
"Xem ra, ta nên sắp xếp chút thời gian, bồi tiểu quận chúa."
Lăng Phong tuy đắm chìm vào công việc không thể dứt ra, nhưng cũng biết, còn nửa năm nữa là thành thân rồi, không nên quá lạnh nhạt với tiểu quận chúa, dù sao nàng cũng là người muốn sinh con khỉ cho mình, những chuyện yêu đương cần phải có.
"Hội chùa Trần Huyện, tối mai bồi tiểu quận chúa đi một chuyến vậy."
Hắn cất kỹ thư tín, sai quản gia đến hồi âm.
...
Ngày thứ hai, lúc chạng vạng tối.
Ngụy Vương Phủ.
Triệu Tích Nhược từ xế chiều đã bắt đầu chọn y phục phù hợp để hẹn gặp mặt.
"Bộ váy tua cờ màu tím này phối với áo hoa sen tơ vàng có đẹp không?"
Nàng đứng trước gương mặc thử hồi lâu, còn hỏi ý kiến của các nha hoàn.
"Công chúa, người mặc gì cũng đẹp nhất cả."
Bọn nha hoàn chân thành nói.
Tiểu quận chúa trẻ tuổi xinh đẹp, đang ở độ tuổi đẹp nhất, quần áo chỉ là tô điểm thêm, quan trọng là bản thân tiểu quận chúa vốn có vẻ đẹp tự nhiên.
"Ai, dù sao cũng là lần đầu hẹn hò cùng Lăng Trấn Phủ, không muốn để hắn thất vọng."
Triệu Tích Nhược bực dọc nói.
Nàng xưa nay yêu cầu rất cao ở bản thân, lại ít khi ra ngoài trải nghiệm, không biết các cô nương bên ngoài đều mặc cái gì, càng không biết Lăng Trấn Phủ thích kiểu ăn mặc nào.
"Công chúa!"
Bỗng nhiên, có một lão ma ma của Ngụy Vương Phủ ở ngoài gọi.
"Chuyện gì?"
Triệu Tích Nhược cho người ta mở cửa để lão ma ma tiến vào.
"Công chúa, Lăng Trấn Phủ đã chờ ở bên ngoài."
"Hắn... hắn sai người đưa một bộ quần áo đến, nói là để ngài mặc."
Lão ma ma cười nói.
Quần áo được cất trong một chiếc rương nhỏ, trông rất thần bí.
"Hắn mua y phục cho ta mặc sao?"
Giờ phút này, gương mặt Triệu Tích Nhược ửng hồng, như vậy ngược lại không khiến nàng phải xoắn xuýt xem nên mặc gì để cho đối phương thấy.
Nàng mở rương, cầm quần áo lên xem xét.
"Ơ?"
Không chỉ riêng tiểu quận chúa, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
"Cái này... đây là trang phục của nam nhi?"
Lão ma ma ngớ người nói.
"Lăng Trấn Phủ thích tiểu quận chúa hóa trang sao?"
Có một nha hoàn nhỏ dường như biết chuyện.
"Các ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Hắn... hắn chắc là thấy mặc như vậy xuất hành sẽ thuận tiện hơn thôi."
Triệu Tích Nhược ngượng ngùng nói.
Bất quá, nếu đây là ý của Lăng Lang, nàng sẽ thử mặc xem sao, dù sao nàng đã chọn lựa lâu như vậy, chẳng phải là muốn cho Lăng Lang vui vẻ hay sao.
Nhanh chóng.
Tiểu quận chúa mặc vào bộ thư sinh trang mà Lăng Phong cố ý chuẩn bị, trông trắng trẻo sạch sẽ.
"Quận chúa, trong rương còn có một bộ râu giả, người... người muốn mang không?"
Lão ma ma dò hỏi.
"Hả?"
"Nếu là ý của hắn, vậy thì mang đi."
Sau khi Triệu Tích Nhược mặc bộ thư sinh trang, bỗng cảm thấy rất hứng thú, đối với bộ râu giả cũng không còn bài xích như vậy.
Sau khi mặc chỉnh tề xong xuôi.
Nàng được nha hoàn dẫn ra khỏi vương phủ.
Mà ở bên ngoài vương phủ.
Lăng Phong đã sớm cưỡi Tiểu Bạch Mã chờ đợi từ lâu.
"Lăng... Lăng Trấn Phủ."
Triệu Tích Nhược lần thứ ba gặp mặt vị hôn phu của mình, vẫn còn chút bối rối, trong đầu hiện lại cảnh tượng Lăng Phong đến vương phủ giết ma nhân trước đây.
"Quận chúa, cứ gọi ta Lăng Lang là được."
"Lên ngựa đi."
Lăng Phong đưa tay cười nói.
"Vâng."
Triệu Tích Nhược bất chợt nắm lấy bàn tay ấm áp của Lăng Phong.
Vút!
Lăng Phong dùng sức một chút, liền kéo vị hôn thê lên.
"Ngồi chắc vào!"
"Ta sẽ cho nàng xem màn cưỡi ngựa!"
Hắn quay đầu cười nói.
Thế giới khác không thể đua xe, đến phi ngựa cũng là một chuyện rất oai phong.
"Nắm chặt!"
Lăng Phong bất ngờ kẹp hai chân vào Tiểu Bạch Mã, ra hiệu nó không được làm mình mất mặt.
Lộc cộc lộc cộc.
Tiểu Bạch Mã cõng chủ nhân và tiểu quận chúa, hướng cửa thành chạy tới.
"Quá... Quá nhanh, ta... Ta hơi chịu không nổi."
Triệu Tích Nhược lo lắng nói.
Đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, lại còn là loại khoái mã này, cộng thêm thể chất vốn không được tốt, nên tự nhiên có chút sợ hãi.
"Vậy ta bảo Tiểu Bạch chậm lại chút, trước kia nàng chưa từng cưỡi ngựa sao?"
Lăng Phong quan tâm hỏi.
"Vâng, từ nhỏ chỉ ở trong phủ, đọc sách thôi, chứ chưa từng cưỡi."
Triệu Tích Nhược vùi đầu xuống.
"Vậy từ từ sẽ quen thôi, lần đầu sẽ hơi lo lắng, cứ cưỡi vài lần sẽ quen."
Lăng Phong cười nói.
Hắn khống chế tốc độ của Tiểu Bạch Mã, để cho vị hôn thê của mình có thể chấp nhận tốc độ đi tới.
Lúc này.
Ánh chiều tà đã ngả về tây.
Những ánh mây đỏ rực bao phủ lấy mặt đất, trên người hai người đều được dát lên một tầng ánh vàng óng ánh.
Triệu Tích Nhược không tự chủ được ôm chặt hơn một chút.
"Ra khỏi thành, ta sẽ tăng tốc chút, nàng nếu thấy khó chịu thì nói với ta."
Lăng Phong nhẹ giọng nói.
"Được!"
Triệu Tích Nhược dán sát lại càng gần.
Lưng của Lăng Lang rất ấm, rất thân mật.
Nắm chặt!
Lăng Phong kẹp chặt Tiểu Bạch Mã, ra hiệu nó nhanh thêm một chút.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Bọn họ cuối cùng cũng đến được địa phận Trần Huyện.
"Chúng ta đến Trần Huyện rồi."
"Hội chùa ở ngay phía trước không xa."
Lăng Phong quay đầu cười nói.
Hắn đã thấy những chiếc lồng đèn lớn của hội chùa.
Trong bóng đêm dần xuống, chúng lộ ra vẻ rực rỡ.
Đến rồi đến rồi.
Lăng Phong bắt đầu giảm tốc độ, không muốn đụng phải đám người ở hội chùa.
Nhưng mà —-
Đợi bọn họ xuống ngựa chuẩn bị đi dạo hội chùa, lại phát hiện có sai dịch của quan phủ lao vào.
"Quan phủ phá án, người không liên quan mau rời đi!"
Bọn bộ khoái của Trần Huyện đã tiến vào hội chùa, chạy đến hiện trường vụ án.
"Hả?"
Lăng Phong không khỏi giật mình.
"Mười bộ khoái cùng nhau xuất hiện, trong hội chùa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hắn không khỏi hiếu kỳ trong lòng.
"Tiểu tử, mới đến phải không?"
Một ông lão bên cạnh thần thần bí bí nói.
"Vâng, lão nhân gia, bên trong tình hình như thế nào?"
Lăng Phong chắp tay hỏi.
"Người chết rồi!"
Ông lão giật tẩu thuốc, chậm rãi nói —-
"Vừa rồi trong lúc hội chùa đang diễn ra, Tam Giới Phục Ma Đại Đế đột nhiên sống lại, tay cầm Thanh Long đao, chém chết Thẩm Viên Ngoại trong huyện."
Nói xong, ông lão nheo mắt, thở dài một hơi.
Lăng Phong không khỏi cười khổ, chẳng lẽ hắn có thể chất Kha Nam?
Nơi nào hắn đến, nơi đó không yên ổn, sẽ có người chết?
Triệu Tích Nhược đứng bên cạnh lại có chút không tin.
"Tam Giới Phục Ma Đại Đế, là danh tướng Thượng Cổ sau khi chết được Cổ Hoàng Đế ban tước hiệu, giờ chỉ là tượng thần, sao có thể sống dậy giết người?"
"Chuyện này có chút quái dị, hoang đường quá."
Triệu Tích Nhược lắc đầu liên tục.
Cái gọi là Tam Giới Phục Ma Đại Đế!
Là một siêu cấp chiến tướng của ngàn năm trước, vì sự anh dũng trung hiếu của ông mà sau khi qua đời được hoàng đế khi đó ban thần vị, sau này các đời đế vương vì tuyên dương tinh thần trung võ, nên không ngừng ban thần vị cho ông, cuối cùng đề bạt lên đến trình độ Phục Ma Đại Đế.
Mà trong hội chùa, bao gồm tượng Tam Giới Phục Ma Đại Đế và nhiều tượng thần khác, đều được khiêng ra để đi dạo hội chùa, coi như cùng dân chung vui.
"Ai, ngươi một thư sinh thì biết gì, thần tiên hạ phàm vốn là chuyện bình thường, đó gọi là người trước hiển thánh!"
Ông lão ra vẻ mình rất hiểu biết, dù sao ông ăn muối còn nhiều hơn những người trẻ tuổi ăn cơm.
"Hảo, thần tiên hạ phàm, vậy hắn giết chết Thẩm Viên Ngoại, chẳng lẽ là kẻ đại gian đại ác sao?"
Lăng Phong tiếp tục hỏi thăm.
"Chuyện đó thì không phải."
"Thẩm Viên Ngoại thích làm việc thiện, là một người làm điều tốt nổi danh ở mười dặm tám làng, ai gặp cũng đều nói tốt cả."
"Lần này, Tam Giới Phục Ma Đại Đế đột nhiên sống lại chém giết Thẩm Viên Ngoại, mọi người đều không rõ nguyên do."
Ông lão hút vài hơi tẩu, ông cũng rất khó hiểu, làm sao các vị thần lại giết người tốt được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận