Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 267: cấm địa cùng chân tướng

“Lão tổ!” Các trưởng lão trong đại điện, giờ phút này khiếp sợ tột độ khi nhìn thấy Viên Tam Thông hoảng hốt bỏ chạy, không thể tin được lão tổ nhà mình lại không ngăn được Cẩm Y Vệ tấn công.
Khụ khụ khụ!
Sau khi đại điện sụp đổ, bụi đất mù mịt khiến bọn họ đầy người tro bụi. Họ chật vật đứng dậy, chưa từng thấy tình cảnh nào như vậy. Nếu trận chiến này truyền ra toàn bộ võ lâm, thì Tự Tại Cực Ý Môn bọn họ coi như thật sự mất mặt, không còn mặt mũi nào gặp người!
“Muốn chạy trốn?”
“Bản quan cho phép sao?”
Phanh!
Lăng Phong đột ngột xuất hiện như từ dưới đất trồi lên, đuổi theo đối phương. Khinh công của hắn vốn đã rất giỏi, tự nhiên không sợ đối phương trốn thoát.
Viên Tam Thông rời đại điện chạy trốn, lúc này nghiến răng nghiến lợi. Lần trước hắn chật vật như vậy là chuyện của mười hai năm trước. Ở ngay địa bàn của mình mà bị Cẩm Y Vệ đuổi đánh, càng nghĩ càng uất ức.
“Ai thua ai thắng, còn chưa chắc!”
“Tiểu tử ngươi đừng quá càn rỡ!”
Viên Tam Thông vừa chạy vừa giận dữ nói. Tuy rất chật vật, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn nhận thua. Dù sao cũng đang ở địa bàn của mình, hắn vẫn còn một đòn sát thủ chưa tung ra.
“Lão già, bản quan thấy ngươi toàn thân trên dưới, chỉ còn mỗi cái miệng là mạnh.”
Lăng Phong cười lạnh nói. Lúc này hắn vận chuyển Tiêu Dao Du tới cực hạn, đạp không lướt đi, tiếp tục truy đuổi lão già kia.
Một lúc sau.
Lăng Phong đuổi theo Viên Tam Thông tới một nơi hoang vắng. Hắn nhìn xuống, thấy một tấm bia đá lớn, phía trên khắc sáu chữ:
“Tự Tại Cực Ý cấm địa?”
Lăng Phong không khỏi nhíu mày – “Lão già này dẫn ta đến đây làm gì?” Chẳng lẽ nơi này còn có lão yêu quái nào trong tông môn, muốn liên thủ bắt bản quan? Hắn nghĩ thêm một tầng. Bất quá cũng không sao, chỉ cần đối phương có chiến lực dưới mình thì tùy tiện đánh, nếu trên cơ mình thì thi triển Loạn Võ Trấn Ma Nhất Tâm Quyết để đánh. Lăng Phong hiện giờ rất tự tin vào thực lực của mình!
Cách hắn hai trượng, Viên Tam Thông quay đầu, nheo mắt, lộ ra nụ cười quỷ dị già nua xấu xí. Hắn cố ý dẫn Lăng Phong đến cấm địa trong môn phái, chỉ khi đến nơi này, hắn mới có thể phản sát đối phương!
Đùng!
Bỗng nhiên, vị lão tổ Tự Tại Cực Ý Môn ngã xuống đất, không tiếp tục có ý định chạy trốn.
Lăng Phong cũng hạ xuống.
“Sao không trốn nữa?”
“Lão già, ngươi sẽ không cho rằng mình còn có thể đi chứ?” Hắn giễu cợt nói.
“Người trẻ tuổi, không nên quá đắc ý, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không nên lấy nhất thời thắng bại mà luận anh hùng, nói không chừng lát nữa, đến phiên ngươi thua.” Viên Tam Thông thần sắc bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo một nụ cười.
“Miệng thật cứng rắn.” Lăng Phong chậm rãi đưa bảo kiếm ra trước, chuẩn bị đánh đối phương tàn phế rồi tính tiếp.
“Không cần vội xuất thủ, đợi lão phu nói hết lời đã.” Viên Tam Thông điềm nhiên nói.
“Ngươi nói vớ vẩn, ta dựa vào cái gì mà phải nghe?” Lăng Phong hoàn toàn không rảnh nghe hắn ở đó nói nhảm, đến lúc đó trực tiếp dùng cực hình tra hỏi sẽ tốt hơn. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên thẩm vấn Thánh Võ tông sư, cách tra tấn thì hắn vẫn rất có kinh nghiệm.
“Ngươi chẳng lẽ không muốn nghe một chút, lão phu vì sao lại muốn trộm Thủy Hoàng bia sao?” Viên Tam Thông cố ý gợi chuyện. Mục đích của hắn là muốn kéo dài thời gian.
Lăng Phong nghe vậy, chậm rãi thở ra một hơi trọc khí: “Nói!” Hắn cũng rất muốn biết động cơ trộm Thủy Hoàng bia của đối phương. Một môn phái giang hồ lại cố ý đối nghịch với lão hoàng đế, quả thực không sáng suốt.
“Thật ra là có người tìm đến lão phu, muốn ta ăn cắp Thủy Hoàng bia, nhưng mục đích cũng không phải là phá hoại đại điển phong thiện của Thái Khang Đế.” Viên Tam Thông chắp tay nói.
“Không phải vì ngăn cản Thái Khang Đế phong thiện?” “Vậy là vì sao?” Lăng Phong thấy đối phương không giống đang nói dối.
“Là vì ngươi, Lăng đại nhân!” Viên Tam Thông đột nhiên ánh mắt như rắn độc, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trước mặt.
Lăng Phong ngây ra. Vì hắn?
“Ngươi nói, kẻ giật dây muốn ngươi đánh cắp Thủy Hoàng bia là để chắc chắn Thái Khang Đế phái ta đến điều tra, sau đó tìm cơ hội xuống tay với ta?” Lăng Phong kinh ngạc nói. Đến tột cùng là kẻ thù nào mà dùng đến thủ đoạn này. Hơn nữa lại còn có thể sai khiến được một vị Thánh Võ tông sư phục vụ cho mình. Năng lượng của kẻ giật dây này cũng lớn đấy. Hoàng tộc? Đại danh Phù Tang? Hay là tàn đảng Thiên Hạ Hội? Lăng Phong nghĩ đến những thế lực mình từng đắc tội, nhưng vẫn không tìm được manh mối.
“Không!”
“Ngươi đang dẫn dụ ta!” Lăng Phong nhanh chóng phản ứng lại.
“Nếu như người giật dây làm tất cả chỉ vì ta thì không cần phiền toái như vậy. Bản quan thường xuyên lui tới Xuân Hương Lâu ở Hoàng Thành, hoặc là nơi đó còn là đại hội viên, chờ khi ta say khướt thì ra tay chẳng phải tốt hơn sao?”
“Cho nên, ngươi nói dối!” Hắn lập tức chĩa kiếm sang.
Viên Tam Thông thấy đối phương chỉ một thời gian ngắn đã phản ứng lại thì không khỏi có chút kinh hãi.
“Lợi hại!”
“Không hổ là người thông minh số một Ly Quốc!”
“Lão phu thừa nhận, vừa rồi chỉ nói một nửa, đánh cắp Thủy Hoàng bia là nhắm vào ngươi, nhưng cũng là nhắm vào cả Thái Khang Đế.” Lúc này, Viên Tam Thông đã không phân biệt được đâu là lời thật, đâu là lời dối trá.
Lăng Phong nheo mắt lại. Hắn đã nhanh chóng nhận ra quan hệ nhân quả trong lời nói của đối phương. Mặc kệ là lời thật hay lời dối thì hắn vẫn có thể dò ra.
“Là để cho ta rời khỏi bệ hạ, để cho bọn phản tặc có cơ hội hành thích!” Lăng Phong khẳng định.
Dọc trên đường đi, dù là quái vật tiên thạch hay tượng thần thích khách thì nếu không phải có hắn thì Thái Khang Đế đã sớm chết hai lần rồi. Bất cứ ai có đầu óc đều biết, muốn ám sát Thái Khang Đế thì phải giải quyết vị thần thám số một Ly Quốc này trước.
“Ngươi… ngươi thật sự còn trí tuệ hơn lão phu tưởng tượng.” Viên Tam Thông sắc mặt tối sầm. Hắn muốn liên tục lừa gạt đối phương, ai ngờ hắn cứ hư hư thật thật như vậy mà lại bị phát hiện ra chân ý. Rõ ràng là đang nói dối, mà vẫn bị đối phương tìm ra chân tướng! Hắn có chút tức giận!
“Thôi, dù sao thời gian cũng không còn nhiều, lão phu cũng lười nói nhảm với ngươi.” “Lão phu nợ người khác một ân tình, lần này người kia muốn ta ăn cắp Thủy Hoàng bia để giết ngươi, còn bọn chúng thì đi đối phó với lão hoàng đế, chỉ đơn giản như vậy.” Viên Tam Thông lần này lại nói thật.
“Đốt!” “Chúc mừng kí chủ tra ra phần lớn chân tướng, thu được 3000 điểm công lực.” Hệ thống xác nhận. Điều này cho thấy vẫn còn một số chi tiết cùng mấu chốt tin tức là chưa đủ. Ví dụ như, lão tổ Tự Tại Cực Ý Môn nợ ai ân tình, thân phận người đó là gì. Nếu những điều này không rõ ràng thì vụ án này chưa thể coi là phá án và bắt giữ hoàn toàn. Điều làm hắn lo lắng nhất là — Kẻ giật dây nhân lúc hắn không có bên cạnh Thái Khang Đế, rốt cuộc sẽ dùng cách nào để hành thích. Hắn muốn nhanh chóng đoạt lại Thủy Hoàng bia, sau đó trở về bảo hộ mới là cần thiết.
“Người trẻ tuổi, ngươi đã biết quá nhiều bí mật, bây giờ có thể an tâm mà chịu chết!” Oanh! Viên Tam Thông lập tức đạp hư không. Lại thi triển ra Cửu Chuyển Tàn Thiên Cước! Phanh phanh phanh! Hư không kịch liệt rung chuyển. Hắn liên tục bước ra chín cái hư không cự ấn!
Lăng Phong thấy đối phương lại một lần nữa điên cuồng tấn công, lúc này không nghĩ ngợi nữa, giơ kiếm phản sát.
“Bại tướng dưới tay, ngươi lấy đâu ra sức mạnh!” Hắn đột nhiên thi triển Tử Tiêu Tru Tiên Huyền Thiên Đạo Pháp thức Kiếm Kiếm Gõ Thiên Môn.
Nhưng mà… ngay khi hắn thi triển kiếm kỹ chuẩn bị một lần nữa trấn áp Viên Tam Thông thì trán đột nhiên đau nhói, lại còn một trận trời đất quay cuồng như mê muội.
“Tình huống thế nào?” Lúc này hắn ngừng kiếm quyết, sắc mặt trắng bệch. Bị trúng độc sao?
“Ha ha ha ha, lão phu dẫn ngươi đến cấm địa Tự Tại Cực Ý, không phải để cho ngươi tham quan đâu.” “Trúng kế rồi, người trẻ tuổi.” Lúc này, Viên Tam Thông cuồng tiếu, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận