Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 120: hoàng thành quỷ thị Phí lão quỷ

Chương 120: Hoàng thành quỷ thị Phí lão quỷ
“Quỷ thị?” Lăng Phong biết hoàng thành có một nơi như vậy, nhưng chưa bao giờ đến. Nơi đó là một chốn rồng rắn lẫn lộn, có cả đào phạm của triều đình, cũng có dư đảng tiền triều, đủ loại thành phần phức tạp sinh sống ở đây, các giao dịch ngầm đen tối cũng điên cuồng sinh sôi. Có thể gọi là nơi chứa chấp những thứ t·h·ối n·át! Trời vừa tối là lúc quần ma loạn vũ, đủ loại chuyện làm ăn bẩn thỉu mọc lên như nấm, còn đến ban ngày lại im ắng lạ thường. Triều đình từng ra tay dẹp loạn vài lần, nhưng thường chỉ được một năm nửa năm lại tái diễn. Hiện tại nơi này thuộc phạm vi quản lý của phủ doãn hoàng thành, không liên quan nhiều đến Cẩm Y Vệ bọn hắn.
“Các ngươi nói Phí lão quỷ ở chỗ này sao?”
“Hắn có lai lịch gì?” Lăng Phong hỏi, có thể khiến mấy vị ngự y cùng nhau tiến cử, lão già này chắc hẳn có chút bản lĩnh.
“Phí lão quỷ này vốn là hậu nhân của Phí Thiên Thành ngự y thời tiên đế, từ nhỏ hắn đã học y lý, thiên tư cực cao, nhưng hắn luôn cảm thấy y lý quá mức đơn giản, liền bắt đầu nghiên cứu về độc đạo, kết quả không thể kiểm soát, hắn đã nghiên cứu ra rất nhiều thứ độc hại, tỷ như Hạc Đính Hồng số 3 do hắn chế tạo, có thể khiến người ta mất m·ạng trong một hơi thở, hiệu quả vô cùng.”
“Trong nước này, về độc dược mà có thể so kè với hắn, lão phu không nghĩ ra người thứ hai.” Lão ngự y nói thêm.
“Thì ra là vậy, vậy ta phải tìm hắn như thế nào?” Quỷ thị thật sự quá hỗn loạn, dù Lăng Phong muốn tìm người này, cũng vô cùng khó khăn.
“Nơi ở của Phí lão quỷ rất dễ tìm, nằm ở phía tây nhất quỷ thị, có rất nhiều độc chướng, người bình thường không thể nào đến gần, đó chính là chỗ hắn nghiên cứu độc dược.” Lão ngự y đã vài lần đến đó, vì gặp phải những độc vật khó giải quyết, mới phải tới thỉnh giáo.
“Nếu nơi ở của hắn có độc chướng, vậy ta nên làm sao để phòng trúng độc?” Lăng Phong tuy là đại tông sư, nhưng không phải mình đồng da sắt, bách độc bất xâm.
“Không sao, chúng ta đã chuẩn bị Giải độc hoàn cho Lăng thiên hộ, chí ít có thể bảo đảm trong một canh giờ sẽ không bị độc chướng gây t·h·ư·ơ·n·g t·í·ch.” Dù sao cũng đều là ngự y, dù không am hiểu các loại kỳ độc thiên hạ, nhưng về giải độc thì vẫn thuộc hàng đầu Ly Quốc.
“Vậy làm phiền các vị.” Lăng Phong chắp tay.
……
Đêm đó.
Lăng Phong một mình đến quỷ thị trong truyền thuyết. Vì chuyện p·h·ế hậ·u uống t·h·uốc đ·ộc là cơ mật trong cung, nên hắn không thể dùng người của Cẩm Y Vệ, ngay cả chính hắn cũng phải cải trang thường phục.
Đúng như lời đồn, quỷ thị quả nhiên chỉ náo nhiệt về đêm. Rất nhiều nam nhân áo vải thô cùng những nữ nhân xinh đẹp, vây quanh sạp hàng, ngồi trên ghế dựa, cũng không rao bán, thậm chí trên sạp đều trống không, không hiểu vì sao. Lăng Phong thấy lạ.
Đi đến trước mặt một chủ sạp, hắn hỏi ——
“Sạp hàng của ngươi bán cái gì, vì sao lại không có gì vậy?”
Gã dã hán đầu trọc có hình xăm đầu lâu trên trán cười nhạt ——
“Mới tới lần đầu phải không.”
“Thứ chúng ta bán đều là đồ vật ‘chém đầu’, ai mà lại mang nó tùy tiện bày ra.”
Đây cũng là chỗ khác biệt của việc buôn bán trong quỷ thị. Một số giao dịch không thể công khai, thường do người quen giới thiệu, tìm đến chủ sạp để mua hàng.
“Thì ra là vậy, vậy ngươi nơi này bán cái gì, cho ta một phần.” Lăng Phong thản nhiên nói.
“Ha ha ha.” Một nữ nhân diễm lệ cười đi tới ——
“Tiểu công tử, chỗ của hắn toàn là mặt nạ da người, còn dính m·á·u đó, ngươi mà thấy chắc chắn sẽ hoảng sợ.”
Mặt nạ da người thật sao? Lăng Phong có chút kinh ngạc. Nhìn lại gã chủ sạp thô kệch kia, hắn ta cũng đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, như nhìn thấy con mồi. Quỷ thị này đúng là nơi ô uế!
“Vậy tiểu tỷ tỷ nơi kia lại bán thứ gì?” Lăng Phong cười nói.
“Tiểu ca ca cứ đến chỗ của ta là được, nô gia chuyên bán áo lót của nữ quý tộc, ngươi biết đấy quan to hiển quý, chỉ cần bọn họ có con gái, ta ở đây đều có đồ dùng riêng tư của các nàng.” Người phụ nữ vừa liếc mắt đưa tình, vừa áp sát ngực Lăng Phong.
Lăng Phong đã nghe qua kiểu buôn bán này. Đạo tặc chuyên t·r·ộ·m đồ dùng cá nhân của các cô nương trong khuê phòng, sau đó bán lại cho những nam nhân có sở thích đặc biệt, phủ doãn hoàng thành mỗi năm đều cho người chỉnh đốn lớn, nhưng đều cấm không được.
“Đúng là thứ tốt, lần sau ta lại ghé mua, hôm nay ta có chuyện quan trọng.” Lăng Phong cười nhạt nói.
Hắn cũng không từ chối, nói không chừng sau này còn phải đến quỷ thị, người phụ nữ này coi như là một mối quan hệ của hắn.
Cần làm chuyện nghiêm túc đã.
“Công tử lần sau nhất định phải tìm ta đó nha, ta tên là Niệm Nô Kiều!” Nữ nhân diễm lệ còn ném cho hắn một nụ hôn gió. Lăng Phong không quay đầu, rời đi.
Hắn đi về phía tây quỷ thị. Đúng như lời lão ngự y nói. Đã xuất hiện độc chướng màu tím và đen!
“Xem ra, đây là địa bàn của Phí lão quỷ rồi, thảo nào nơi đây không một bóng người.”
“Ta ăn một viên giải độc hoàn đã rồi tính.” Lăng Phong lấy viên đan dược do các ngự y chế tạo, bỏ vào miệng nuốt xuống. Ngay sau đó, hắn bước về phía trước, không quan tâm đến đám độc chướng trước mặt.
Khi đã ở trong độc chướng, Lăng Phong dần thấy một cái sân nhỏ có cầu nhỏ nước chảy, nhìn chẳng khác gì các nhà có điều kiện. So với những chỗ khác ở quỷ thị, nơi đây ngược lại có chút tao nhã lịch sự.
“Phí lão quỷ này dù sống ở quỷ thị, nhưng cuộc sống cũng không tồi.” Lăng Phong thầm nghĩ. Phí lão quỷ chọn sống ở quỷ thị, chỉ vì muốn có nguồn dược liệu độc quý giá.
“Thằng nhóc ở đâu ra vậy, tới đây của lão phu làm gì?” Trong sân truyền ra tiếng quát lớn đầy tang thương.
Cùng lúc đó! Một con mãng xà ngũ sắc dài mấy chục trượng bất thình lình lao ra từ trong nhà. Mãng xà này do Phí lão quỷ nuôi dưỡng bằng cả trăm loại độc vật, có độc tính vô cùng k·h·ủ·n·g b·ố, cắn một cái, thần tiên khó cứu, nếu cứng rắn gi·ế·t nó, m·á·u đ·ộ·c văng khắp nơi, cũng sẽ gây thối rữa da mà ch·ết.
“Tại hạ Cẩm Y Vệ thiên hộ Lăng Phong!”
“Đang điều tra một loại độc dược, mời ngự y trong cung hỗ trợ, nhưng bọn họ không thể hoàn toàn phán đoán, nên mới giới thiệu hạ.” Lăng Phong nói rõ ý đồ đến.
“Mấy lão già trong cung thì biết cái gì về độc, một đám phế vật.”
“Mau mang đồ độc đến đây cho lão phu xem!” Phí lão quỷ đẩy cửa bước ra ngoài.
Con mãng xà ngũ sắc trực tiếp cõng lão lên lưng, bơi về phía Lăng Phong. Trước mắt, Phí lão quỷ lại có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mặc áo trắng như tuyết, giống như một danh sĩ phong lưu.
“Độc đâu?” Phí lão quỷ sốt ruột hỏi.
“À, ở chỗ này.” Lăng Phong lấy ra một bình nhỏ chứa máu của p·h·ế hậ·u.
“Đây là m·á·u của người c·h·ết trúng độc.” Hắn nhấn mạnh.
“Mau mau đưa cho ta!” Phí lão quỷ lập tức lấy bình nhỏ, mở nắp ra, ngửi ngửi. Lông mày hắn nhăn lại, đột nhiên uống cạn luôn.
Xoa! Lăng Phong trong lòng nhốn nháo. Cái này là m·á·u d·í·nh đ·ộ·c trên x·ác ch·ế·t mà, lão già trực tiếp uống hết? Vật kịch độc a, không chừng còn có cả bệnh truyền nhiễm.
“Phí tiền bối thật có đảm lượng, dám uống máu xác ch·ế·t, thật khâm phục.” Lăng Phong cuối cùng đã hiểu được thế nào là kẻ tài cao gan lớn.
“Sợ cái gì, lúc lão tử chơi độc, bọn ngự y kia còn đang chơi bùn đất đấy.” Phí lão quỷ vẫn đang chép miệng thưởng thức. Nghiên cứu độc vật mấy chục năm, hắn đã sớm tu luyện thành mình đồng da sắt, bách độc bất xâm, có thứ độc gì ở trên người hắn cũng đã từng thử qua, hiện tại hắn chính là đại độc vương của đại lục.
“Lão phu cứ tưởng ngươi đưa tới thứ độc gì cao cấp lắm, hóa ra lại là thứ đồ bỏ đi.” Hắn ghét bỏ nói.
“Tiền bối, ngài biết đây là độc gì không?” Lăng Phong ánh mắt sắc bén, không khỏi bước lên một bước.
“Cái này căn bản không phải là độc!” Phí lão quỷ cười lạnh nói.
“Cái gì!” Lăng Phong có chút kinh ngạc.
“Phí tiền bối, các ngự y trong cung nói thứ độc này gần giống Hạc Đỉnh Hồng, giống đến chín phần, sao ngài lại nói không phải?” Lúc này hắn truy vấn. Nếu không phải độc, vì sao p·h·ế hậ·u lại tr·úng đ·ộc m·ấ·t m·ạng?
“Mấy cái tên ngự y kia toàn dạy hư học sinh, thứ này có quan hệ m·ẹ gì với Hạc Đính Hồng!”
“Vật này tên là bất tử độc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận