Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 125: quyền thần tiến giai, ngoại thích chi lộ

Chương 125: Quyền thần tiến giai, con đường ngoại thích
Lăng Phong đi vào ngự thư phòng.
Quả nhiên thấy phế hậu cùng đại hoàng tử thi thể, cả hai đều miệng phun máu tươi, sắc mặt tím đen.
Ngự tứ rượu độc, quả nhiên là phương thuốc chết nhanh.
“Tham kiến bệ hạ.”
Lăng Phong không còn dám nhìn thêm lần nào nữa, cung kính hành lễ.
“Lăng Ái Khanh, lần này ngươi làm rất tốt, nếu chậm một buổi tối, nghịch tử này liền muốn mang theo phế hậu rời khỏi hoàng thành.”
Thái Khang Đế thản nhiên nói.
“Vi thần không dám nhận, chỉ là tận trung cương vị công tác thôi.”
Lăng Phong giờ phút này đã khắc sâu hiểu rõ chân ý câu “Gần vua như gần cọp”.
Một người ngay cả con mình cũng có thể đầu độc đến chết, hoàng đế còn chuyện gì không làm được.
Hắn đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của cha vợ Ngụy Vương, không cần vì Thái Khang Đế quá mức liều mạng, quyền thần bọn họ thế lực chế ước, đấu mà không phá, mới là đạo sinh tồn.
Có lẽ cha vợ thấy đúng!
Trừ phi Lăng Phong một ngày nào đó có thể đạt đến Võ Đạo thần thoại cảnh giới, mới có thể không coi trọng xiềng xích hoàng quyền!
“Hành động của ngươi mấy ngày nay, không được tuyên dương ra ngoài.”
“Phế hậu là đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, đại hoàng tử tâm niệm mẹ hắn, buồn bực sầu não mà chết, ngươi có hiểu?”
Thái Khang Đế thản nhiên nói.
Kiểu chết tổ truyền của hoàng gia, người biết đều hiểu.
Lẽ nào lại muốn cho người trong thiên hạ biết, hoàng đế tự tay ban chết phế hậu cùng đại hoàng tử?
“Vi thần hiểu rõ.”
Lăng Phong chắp tay nói.
Hắn mới không rảnh quản việc nhà của lão hoàng đế, ngươi muốn giết thế nào thì cứ giết, ngươi giết xuyên hậu cung cũng không thành vấn đề.
“Lăng Ái Khanh, ngươi cảm thấy trẫm có phải quá tàn nhẫn không?”
Thái Khang Đế ánh mắt sắc bén nói.
“Vi thần không dám!”
“Là do phế hậu và đại hoàng tử khi quân trước, dựa theo pháp lệnh Ly Quốc, tội khi quân, nhẹ thì chặt đầu, nặng thì diệt tam tộc!”
“Bệ hạ đã quá nhân từ rồi.”
Lăng Phong nói có lý có cứ.
Hắn thật muốn chửi thẳng vào mặt lão hoàng đế, ngươi đã làm vậy rồi, còn hỏi ta làm gì?
Có phải là lương tâm cắn rứt, nên tìm lão tử để giải bày tâm sự không?
“Ngươi có thể hiểu thì tốt, trẫm tuyệt đối không phải là người tàn nhẫn thích giết chóc, chỉ là không thể chấp nhận có người mưu hại trẫm!”
“Nhưng với thần tử trung thành với trẫm, quả quyết sẽ không bạc đãi.”
Thái Khang Đế ánh mắt tĩnh lặng nói.
“Công lao của ngươi, trẫm đều ghi nhớ trong lòng, sẽ có phong thưởng.”
“Nhưng lần này không tiện ban thưởng trực tiếp cho ngươi, vậy thì—”
“Trác Thăng Liễu Quý Nhân thành Liễu Tần đi.”
Dù sao vụ án này là bê bối cung đình, không tiện tuyên truyền giảng giải ra ngoài, cũng không thể trực tiếp ghi công vào đầu Lăng Ái Khanh.
Mà Liễu Quý Nhân là muội muội nuôi của Lăng Ái Khanh, có vinh cùng hưởng có nhục cùng chịu, lại thêm Liễu Quý Nhân mang thai long thai, ban thưởng cho nàng cũng có thể bịt miệng người khác.
Lăng Phong lúc này không khỏi dở khóc dở cười.
Chính mình phá án, ngược lại để Liễu Uyển Nhi được lợi.
Thôi thì, dù sao hắn hiện tại chỉ cần tăng thêm sức mạnh là được, đợi thành Võ Đạo thần thoại, liền không cần hầu hạ lão hoàng đế nữa.
“Vi thần thay Liễu Quý Nhân tạ chủ long ân.”
Lăng Phong hành lễ nói.
Hắn phát hiện, bản thân hình như đang dần dần bồi dưỡng thế lực của mình trong cung.
“Lão hoàng đế muốn cho ta trở thành ngoại thích tả hữu triều đình sao?”
Lăng Phong nghĩ kỹ lại, phát hiện trong này không hề đơn giản.
Ngoại thích là một loại con đường tắt để trở thành quyền thần!
Hiện tại hắn trong cung có Liễu Tần, ngoài cung có Ngụy Vương, năng lượng chính trị đã tăng lên không ít.
Quan trọng nhất là, tuy hắn là ngoại thích, nhưng thai nhi trong bụng Liễu Uyển Nhi còn quá nhỏ, sẽ không tham gia vào cuộc đoạt đích, có thể xem là ngoại thích không có uy hiếp.
Không thể không nói, mỗi lần ban thưởng của Thái Khang Đế đều đang giúp Lăng Phong trở thành quyền thần thực thụ, nhưng lại là cô thần dưới trướng hoàng đế, cân bằng ở trong đó, có thể thấy được thủ đoạn đế vương.
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ!
Lão hoàng đế quả không hổ là bộ máy chính trị mạnh nhất trong lịch sử Ly Quốc, có thủ đoạn, lại có mưu kế.......
Ngày thứ hai.
Bên trong Thanh Phong Uyển.
Đại thái giám Lã Trung tự mình tuyên chỉ.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết ——”
“Liễu Quý Nhân mang long chủng, trẫm lòng rất an ủi, tấn phong làm Liễu Tần, khâm thử.”
Liễu Uyển Nhi nghe được ý chỉ của bệ hạ, không khỏi trong lòng hơi giật mình.
“Thần thiếp tiếp chỉ.”
Nàng tỉnh táo lại, bình tĩnh tiếp nhận thánh chỉ.
Trong cung có chút nương nương, đều là sinh hạ hoàng tử mới có cơ hội tấn thăng, còn nàng mấy tháng nay, từ thường tại một đường lên đến tần vị, quả thực quá thần tốc.
“Công công, bệ hạ rốt cuộc vì sao đột nhiên thăng ta?”
Liễu Uyển Nhi nhẹ giọng hỏi.
Nàng lén nhét một chút bạc qua.
“Liễu Tần nương nương, trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ rồi, còn cần gì phải đến hỏi ta.”
“Bệ hạ yêu ai yêu cả đường đi, nương nương chỉ là chịu một chút mưa móc mà thôi.”
Đại thái giám Lã Trung cười tủm tỉm nói.
Hiển nhiên ông rất xem trọng sự phát triển của Liễu Uyển Nhi trong cung.
Trong vòng nửa năm, cô gái nhỏ này liền trở thành một thế lực không thể coi thường ở hậu cung, thêm việc Lăng thiên hộ đang được sủng ái, tương lai trở thành quý phi cũng đã là ván đã đóng thuyền.
“Đa tạ công công nhắc nhở, xem ra ca ca nhà ta lại giúp bệ hạ làm nhiều chuyện tốt.”
Liễu Uyển Nhi đương nhiên nghe rõ lời Lã Trung nói.
Trong mắt đẹp của nàng hiện lên một tia thanh quang, trước mắt phảng phất hiện lên gương mặt anh tuấn của Lăng Phong.
Quyết định đơn phương tuyên bố mình là em gái nuôi của Lăng Phong lúc trước, bây giờ xem ra thật quá đúng đắn, lợi ích mà nó mang đến cho nàng thật là không thể nào đánh giá hết.
“Nương nương hiểu rõ là tốt rồi, ngày tốt lành của ngài còn ở phía sau mà.”
“Ha ha ha ha.”
Lã Trung cười càng thêm nịnh nọt.
“Vậy vẫn còn phải nhờ công công chỉ bảo thêm nhiều mới được.”
Liễu Uyển Nhi lập tức tháo một khối ngọc mỹ của mình ra, đưa qua.
Nàng ở trong cung cũng phải tích lũy các mối quan hệ của mình, Ti Lễ Giám Lã Trung này chính là một mục tiêu mà nàng muốn hết sức tranh thủ.
“Nương nương thông minh, lại có Lăng thiên hộ hỗ trợ, tự nhiên có tương lai.”
“Tiểu nhân đi trước, còn phải hầu hạ bệ hạ nữa.”
Lã Trung thu tiền tài tốt đẹp ngọc của đối phương, lén bỏ vào trong tay áo.
“Công công đi thong thả.”
Liễu Uyển Nhi tươi cười tiễn đi.
Nhìn bóng lưng Lã Trung rời đi, khóe miệng nàng cười càng thêm không thể kiềm chế.
“Chúc mừng nương nương tấn thăng tần vị.”
“Hạ hỉ nương nương độc chiếm thánh sủng.”
Các thái giám cung nữ bên trong Thanh Phong Uyển lập tức tiến lên dập đầu, chủ tử tấn thăng, đối với những nô tài này mà nói cũng là đại hỉ sự.
Liễu Uyển Nhi hiển nhiên rất hưởng thụ sự tâng bốc của đám người.
Dã tâm của nàng cũng càng thêm mãnh liệt!
Vuốt ve thai nhi trong bụng, tâm tư đoạt đích càng phát ra lan tràn.
Thái Khang Đế đang tuổi xuân, sống thêm hai mươi năm không phải là vấn đề lớn, đến lúc đó con của nàng cũng đã trưởng thành, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của anh nuôi, cũng có thể tranh một phen vị trí cửu ngũ chí tôn của Ly Quốc.
“Hài tử, con nhất định phải là con trai, cậu của con tài giỏi như vậy, chắc chắn sẽ giúp con trở thành hoàng đế kế tiếp của Ly Quốc!”
Liễu Uyển Nhi sờ bụng bầu, trong lòng nói thầm.
Lăng Phong tuyệt đối không ngờ rằng, quyết định lúc trước không vạch trần thân phận muội muội nuôi của đối phương, kết quả lại làm nàng biến thành người phụ nữ đầy dã tâm trong cung.
Mặc dù hắn đã từng cảnh cáo Liễu Uyển Nhi, không nên nghĩ quá nhiều, càng không được tham gia vào tranh đoạt, nhưng Liễu Uyển Nhi hiển nhiên đã không khống chế được dục vọng trong lòng.
Vận mệnh hai người nhất định quấn lấy nhau!
Mà lúc này.
Lăng Phong vừa mới đến nha môn đội đặc chủng Cẩm Y Vệ.
“Hắt xì!”
Hắn hắt xì một cái, cảm giác có người đang nghĩ về mình, chắc hẳn là vị hôn thê Tử Hà quận chúa rồi.
“Đại nhân, ngài cuối cùng cũng đến.”
Thiết Thủ lập tức nghênh đón tiếp theo.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Lăng Phong ngáp một cái, tối hôm qua còn đang truy nã đại hoàng tử phế hậu, đến sau nửa đêm mới về nghỉ ngơi, tự nhiên có chút không còn chút sức nào.
“Đại nhân, Thẩm chỉ huy sứ đã chờ ngài rất lâu, dường như có vụ án gì muốn ngài tiếp nhận.”
Thiết Thủ đưa lỗ tai đến gần nói.
“A?”
“Có thể khiến Thẩm chỉ huy sứ tự mình tới, vụ án này hẳn là không nhỏ.”
Lăng Phong lúc này hứng thú tới.
Hắn bước nhanh đi gặp vị lão đại Cẩm Y Vệ này.
Ước chừng thời gian uống một chén trà.
Lăng Phong đã đi đến lầu các độc lập của mình.
“Thẩm chỉ huy sứ, ngọn gió nào đưa ngài đến nơi này của hạ quan.”
Hắn cười tủm tỉm nói.
Thẩm Đãng thần sắc ngưng trọng.
Hắn chậm rãi lấy một vật từ phía sau lưng ra.
Rầm một tiếng!
Rơi ở trên án đài.
Là một cái đầu cá ướp muối......
Bạn cần đăng nhập để bình luận