Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 227: Vân Chiêu quận chúa thủ cung sa mất tích chi mê

"Hừ, có gì thì vào ngục rồi nói sau." Lăng Phong lạnh giọng.
Người này tàn nhẫn sát hại ba mươi mấy mạng dân thường trong thành, lại còn giết hại nhiều huynh đệ Cẩm Y Vệ ở đây, không bắt hắn về xử lý thích đáng thì thật không thể chấp nhận được.
"Ha ha ha ha!"
"Vào ngục?"
"Bản công tử có tôn nghiêm, sĩ khả sát bất khả nhục!"
Hắn chậm rãi ấn một cái cơ quan trên cây sáo trong tay, phát ra âm thanh như tiếng chuông kinh hãi.
Vút vút vút!
Trong nháy mắt, vô số huyết trùng bay về phía hắn.
Lăng Phong còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy đám huyết trùng chui vào người Trịnh Nhân Kiệt.
Tự sát?
Dùng chính con trùng mình nuôi để kết thúc tính mạng của mình?
"A!"
Trịnh Nhân Kiệt phát ra tiếng kêu cuối cùng đầy điên cuồng.
Cả người dần khô quắt thành một bộ thây khô.
Chết hoàn toàn.
Lăng Phong không khỏi thở ra một hơi.
"Đủ tàn ác a."
"Lại chọn kiểu chết này."
"Không hổ là trùng tu!" Lăng Phong cảm thán.
Và vụ đại án kinh thiên động địa náo loạn cả hoàng thành hơn mười ngày này, cũng coi như là kết thúc.
Lăng Phong xem xét lại bảng thuộc tính của mình.
"Sau vụ án này, điểm công lực của ta có 17.300 điểm."
"Trảm Tiên kiếm thuật cần 10.000 điểm mới thăng cấp, Tiêu Dao Du ở cảnh Súc địa thành thốn là 5.000 điểm, nhưng tăng lên hai cấp rồi thì cần 10.000 điểm để phá cảnh."
Hắn tính toán một chút, dù là kiếm pháp hay thân pháp, đều cần 20.000 điểm mới có thể có bước tiến vượt bậc.
"Hệ thống, có thể cho ta mượn 3.000 điểm công lực được không, ta muốn lên 20.000 để tăng cấp một chút." Lăng Phong khẽ động thần thức.
Đây là lần đầu tiên hắn đề nghị vay mượn!
Chủ yếu là bây giờ muốn thăng cấp cần nhiều quá.
"Ting!"
"Xét thấy Túc Chủ xuyên qua đến nay, biểu hiện ưu tú, miễn phí tặng 3.000 điểm công lực." Hệ thống hào phóng nói.
"Cái này..."
Lăng Phong không ngờ hệ thống keo kiệt này lại dễ nói chuyện như vậy.
Hắn vốn chỉ định mượn thôi, không ngờ lại biến thành được tặng.
"Hắc hắc, vậy... hay cho thêm ít nữa?" Lăng Phong muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của hệ thống.
Hệ thống: "......"
Nó không ngờ Túc Chủ lại không có liêm sỉ như vậy.
Cho nên, hệ thống lựa chọn im lặng.
"Không có phản ứng?" Lăng Phong không khỏi thở dài.
Thôi vậy, có 3.000 điểm công lực này cũng đủ rồi.
"Hệ thống, toàn bộ cộng vào Tiêu Dao Du!" Hắn ra lệnh.
Chủ yếu là muốn xem cảnh giới phía sau Súc địa thành thốn là gì.
"Ting!"
"Chúc mừng Túc Chủ, Tiêu Dao Du của ngài thăng liền hai cấp, tăng lên đến tầng thứ 34, bước vào cảnh Súc địa thành thốn tầng thứ chín."
"Ting!"
"Tiêu Dao Du đã đại viên mãn, không thể thăng cấp."
Lăng Phong hơi ngẩn ra.
Xem ra môn thân pháp này cực hạn chính là ở đây, muốn thăng cấp cũng không có cách nào.
"Vậy còn lại điểm công lực thì tăng cho Tử Tiêu Tru Tiên Huyền Thiên Đạo Pháp kiếm đi." Lăng Phong khẽ động thần thức.
"Ting!"
"Chúc mừng Túc Chủ, Tử Tiêu Tru Tiên Huyền Thiên Đạo Pháp kiếm của ngài tăng lên đến tầng thứ 36."
"Ting!"
"Chúc mừng Túc Chủ thành công bước vào cảnh Thần Kiếm tầng thứ hai!" Hệ thống nhắc nhở.
"Xem thử sức chiến đấu của ta được đánh giá như thế nào!" Lăng Phong thần thức biến đổi.
Trong đầu xuất hiện một bảng nhân vật hoàn chỉnh.
【Túc Chủ】: Lăng Phong 【Võ Công】: Hạo Thiên Thần Công (tầng thứ 33), Tử Tiêu Tru Tiên Huyền Thiên Đạo Pháp kiếm (tầng thứ 36), Loạn Võ Trấn Ma Nhất Tâm Quyết (tầng thứ tư), Tiêu Dao Du (tầng thứ 34) 【Chiến Lực Bình Cấp】: Thánh Vũ Tông Sư (1.647) 【Công Lực Trị】: 300
Chiến lực bình cấp của Lăng Phong tăng từ 1.899 lên 1.647.
Biên độ tăng là 252 bậc!
Muốn trở thành Thần Thoại Võ Đạo cũng không dễ dàng.
Nếu không thì mấy trăm năm qua, Ly Quốc đã chẳng thể không có một người nào đạt tới.
"Từ từ rồi sẽ đến thôi, dù sao tương lai là của ta!" Lăng Phong cười thầm trong lòng.
Trên thực tế, vấn đề lớn nhất trong việc thăng cấp của hắn hiện giờ là thiếu một môn nội công tuyệt học để thay thế Hạo Thiên Thần Công.
Dù sao thì Hạo Thiên Thần Công đã đại viên mãn được một thời gian rồi, vẫn chưa tìm được nội công nào mạnh hơn.
Nội lực tự nhiên cũng sẽ trì trệ, cần phải thi triển Loạn Võ Trấn Ma Nhất Tâm Quyết thì mới có thể nâng cao chiến lực.......
Ngày hôm sau.
Lăng Phong chỉnh lý xong hồ sơ vụ án giết người, liền cùng Phủ doãn Hoàng Thành Kim Văn Hưng đến hoàng cung bẩm báo.
Việc này ầm ĩ, ngay cả Thái Khang Đế cũng chỉ thị muốn báo cáo tường tận sự tình.
"Bệ hạ, sự tình chính là như vậy."
"Hạ quan dẫn đầu, Lăng đại nhân phụ tá —-"
"Đã thành công giết được thủ phạm thật sự đứng sau màn, đồng thời phát hiện vũ khí hạng nặng và huyết trùng bên ngoài hoàng thành."
"Cũng đã đòi lại công đạo cho người đã chết!" Phủ doãn Kim Văn Hưng nghiêm túc nói.
"Lăng đại nhân phụ tá ngươi?" Thái Khang Đế nhíu mày.
Lăng Phong cúi đầu nín cười, vụ án này từ đầu đến cuối, Kim đại nhân trừ việc than ngắn thở dài trước mặt hắn thì có làm gì đâu.
Bất quá, theo ước định ban đầu giữa hai người, công lao đều là của Kim đại nhân, còn hắn thì sẽ nhận được chút lợi ích từ đối phương.
"Cái này... Bệ hạ, coi như là giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau hoàn thành đi." Kim Văn Hưng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chữa lại lời nói.
"Thôi, việc này có thể điều tra ra manh mối thì cũng tốt, cái kia là huyết trùng, các ngươi định xử lý như thế nào?"
"Có thể gây nguy hại đến dân chúng trong thành không?" Đây mới là điều mà Thái Khang Đế quan tâm nhất.
Dù sao thứ này vô cùng nguy hiểm!
"Bệ hạ, vi thần đã tìm được Phí lão ở quỷ thị, hắn đã cung cấp dược thủy diệt sát cho nha môn, có thể dùng phương pháp phun để diệt tận gốc đám huyết trùng này." Lăng Phong bẩm báo.
Hắn đã sớm cân nhắc đến điều này, dù sao ngay cả võ giả bình thường cũng khó lòng chịu đựng nổi sự tàn phá của đám côn trùng này.
"Vậy thì tốt."
"Kim ái khanh, ngươi lui xuống trước đi."
"Trẫm và Lăng ái khanh còn có vài chuyện muốn bàn bạc." Thái Khang Đế hạ lệnh đuổi khách.
Kim Văn Hưng lúc này cảm thấy có chút thất vọng và cô đơn, hắn cũng đã phá án, vì sao chẳng có phần thưởng gì.
Ai, làm việc cho hoàng đế là vậy, có công chưa chắc đã được khen, nhưng mà hễ mắc lỗi thì nhất định sẽ bị giáng chức.
Càng nghĩ lòng hắn càng chua xót.
"Vi thần cáo lui." Kim Văn Hưng mang theo một trái tim thất vọng rời khỏi ngự thư phòng.
Lăng Phong có chút tiến lên chắp tay.
"Không biết bệ hạ giữ vi thần lại có chuyện gì muốn vi thần làm?" Hắn tự nhiên hiểu được, bệ hạ trăm công ngàn việc, đương nhiên không giữ hắn lại để hàn huyên việc nhà.
"Lăng ái khanh, ngươi cũng đã biết Ly Quốc ta muốn cùng Đại Uyển Quốc hòa thân chưa?" Thái Khang Đế thản nhiên nói.
"Có nghe qua, hình như đã định là Vân Chiêu quận chúa." Lăng Phong ở trong nha môn cũng có thể nhận được không ít tình báo trong hoàng thành, trong đó có các sự việc liên quan đến hòa thân.
Mỗi khi Ly Quốc phải phái công chúa quận chúa đi nước ngoài hòa thân, thường thường đều là điều rất khó khăn.
Dù sao thì điều kiện sinh hoạt ở Ly Quốc đã rất tốt rồi, bên ngoài thì rõ ràng là gian khổ hơn nhiều, chưa kể đến những khác biệt trong phong tục tập quán ăn uống.
Lại thêm có một vài quốc gia man rợ còn thích kiểu anh em dùng chung vợ, người phụ nữ đi hòa thân sau khi chồng chết, thì sẽ phải tiếp tục sinh hoạt với anh em của chồng, quả thật là điên cuồng.
Vì thế, các công chúa quận chúa Ly Quốc đều rất phản cảm với việc hòa thân.
Mà Vân Chiêu quận chúa lại bị chọn trúng là do phụ vương của nàng mất sớm, triều đình không có ai ra mặt cho nàng, cuối cùng chọn tới chọn lui thì bị chọn trúng.
"Lúc đầu, qua một tháng nữa Vân Chiêu quận chúa sẽ lên đường đến Đại Uyển Quốc kết hôn, nhưng mà..." Thái Khang Đế nói đến đây thì có vẻ khó mở miệng.
"Lã Trung, ngươi nói đi." Hắn phất tay.
"Dạ, bệ hạ." Đại thái giám Lã Trung tiến lên thuật lại —"Tiểu Lăng đại nhân, Vân Chiêu quận chúa sắp sửa xuất phát đi Đại Uyển Quốc, theo quy củ, các ma ma trong cung phải đi hầu hạ một đoạn thời gian."
"Kết quả, các ma ma phát hiện, quận chúa... miếng thủ cung sa trên cánh tay của nàng đã mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận