Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 199: thái tử có lẽ hay là long chủng

Chương 199: Thái tử có lẽ vẫn là dòng dõi hoàng tộc.
Ngụy Vương nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của An Lạc Vương, lập tức có chút dở khóc dở cười. Cứ như vậy thích thú hóng chuyện dưa của hoàng huynh mình sao?
"Vào nhà nói chuyện bí mật." Ngụy Vương Triệu Thăng ghé tai nói.
"Tốt, mời." Triệu Hiên Dật cười tủm tỉm nói.
Thoáng chốc.
Hai người liền đến phòng tiếp khách của vương phủ, nha hoàn và nô tài đều bị đuổi ra ngoài.
"Kính Năm, hiện tại trong phòng không có ai khác, ngươi có thể kể cho ta nghe một chút đi." An Lạc Vương Triệu Hiên Dật cười nói.
"Ừ."
"Ngươi và ta hẳn là đều biết, bệ hạ mấy năm nay đối với thái tử, có nhiều bất mãn." Ngụy Vương Triệu Thăng ra vẻ nặng nề nói.
"Biết, thái tử không thể nói là kém, chỉ là bệ hạ yêu cầu quá cao." Lúc này Triệu Hiên Dật nói đỡ cho thái tử. Hắn thấy, bệ hạ chính là lấy tiêu chuẩn thiên cổ nhất đế để yêu cầu thái tử, trên thực tế đại bộ phận hoàng đế trong lịch sử đều làm tốt việc giữ vững cơ đồ đã là rất giỏi.
"Tuy nói như thế, nhưng biểu hiện của bệ hạ đối với thái tử càng ngày càng bất mãn."
"Ta nghe được từ trong cung, bệ hạ...... Muốn phế thái tử!" Ngụy Vương Triệu Thăng lúc này thăm dò nói.
Lời này vừa nói ra.
An Lạc Vương Triệu Hiên Dật không khỏi thở dài —-
"Hoàng huynh đây cũng quá đáng, thái tử cũng không làm sai gì, sao lại phải phế hắn?"
Ngụy Vương Triệu Thăng nhìn dáng vẻ than thở của đối phương, lúc này trêu chọc nói: "Ngươi lo lắng?"
"Ta lo lắng cái gì, chỉ là cảm thấy thái tử đáng thương."
"Ngươi nghĩ xem, từ xưa đến nay nhiều thái tử bị phế như vậy, có ai có kết cục tốt đâu."
"Tỉ như, nhị ca thái tử của chúng ta năm đó." Triệu Hiên Dật tỏ vẻ hiểu rõ sự thành bại thị phi của lịch sử.
Bất quá, hắn nói cũng không sai.
Một thái tử bị phế, rất khó có kết cục tốt, ngay như thái tử đời bọn hắn, cuối cùng cũng bị giam cầm đến mức phát điên, si ngốc ngây ngô.
"Ngươi nói đúng, cho nên ta muốn để ngươi cùng ta về hoàng thành, cùng nhau khuyên nhủ bệ hạ."
"Để hắn đừng phế thái tử." Ngụy Vương Triệu Thăng dựa theo kế hoạch của con rể, lúc này giăng cái bẫy.
Triệu Hiên Dật nghe vậy, ngẩn ra, rồi khoát tay ngay.
"Kính Năm, ngươi đừng hại ta."
"Hoàng huynh ta muốn phế thái tử, hiển nhiên đã suy nghĩ rất lâu, với tính cách giết chóc quyết đoán của hắn, chúng ta nói nhiều cũng vô ích."
"Nói không chừng, hắn nóng giận, còn thu hồi cả lãnh địa của ta đấy."
"Không được, ta không đi khuyên hắn."
Cự tuyệt! Chết cũng không thể dính vào chuyện phế lập.
Năm đó bát vương tranh đoạt, hắn cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của hoàng huynh, tâm ngoan thủ lạt vô cùng, hắn sao dám quản đến chuyện tranh giành quyền lực này nữa chứ.
"Sao ngươi đột nhiên lại co lại, không phải rất tiếc cho thái tử sao?" Triệu Thăng cau mày nói.
"Đúng vậy, ta chỉ tiếc, tiếc mà thôi, chính là đứng bên cạnh cảm khái hai câu, chứ ngươi muốn bản vương xông lên cầu tình cho thái tử, là không thể được đâu." Triệu Hiên Dật thản nhiên lắc đầu.
"Ngươi thật sự không chút quan tâm đến thái tử sao?" Triệu Thăng lại hỏi một câu.
"Ta sẽ ở trong phủ cầu nguyện cho chất nhi này của ta, hi vọng hắn có một kết cục yên lành thôi." Triệu Hiên Dật thản nhiên nói.
Rồi nhàn nhã uống một ngụm trà.
"À... cái này?" Triệu Thăng triệt để hết cách.
Đối phương hoàn toàn không muốn dính líu.
Mà trên nóc nhà phòng khách.
Lăng Phong cũng luôn ở đó nghe trộm cuộc đối thoại của bọn họ. Hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
"Nếu thái tử thật là con của An Lạc Vương, không phải sẽ có biểu hiện khác sao, chẳng lẽ là cố ý làm để cho cha vợ ta xem?" Lăng Phong có chút đoán không ra vị lão vương gia này.
Mà Ngụy Vương Triệu Thăng thì đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, chuẩn bị rời đi. Hắn và Lăng Phong gặp nhau ở bên ngoài vương phủ.
"Đa tạ vương gia hỗ trợ thăm dò An Lạc Vương, chuyện tiếp theo, xin giao cho tiểu tế đi." Lăng Phong chắp tay nói.
"Ngươi định tiếp tục giám thị An Lạc Vương sao?" Triệu Thăng nhận ra con rể mình là không cam tâm.
"Ừ, có người ngoài mặt phong khinh vân đạm, kì thực bụng dạ khó lường, nói không chừng hắn cố ý thể hiện như vậy."
"Ta chỉ cần quan sát mấy ngày nay, hắn gặp ai, làm những việc gì, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác hơn." Lăng Phong thản nhiên nói.
"Được thôi, vậy ngươi cứ ở lại Tôn Huyện đi."
"Theo ta hiểu An Lạc Vương, hắn vốn là một người như thế." Triệu Thăng trầm giọng nói.
Rồi hắn lên xe ngựa, vội vàng rời đi.
Lăng Phong liền thay một thân gia đinh phục của vương phủ, tiếp tục ẩn nấp.......
Ba ngày sau đó. Hắn vẫn luôn âm thầm quan sát biểu hiện của An Lạc Vương Triệu Hiên Dật.
Tên này lại như không có chuyện gì xảy ra. Mỗi ngày không phải đến lầu hát nghe ca, thì là ở trong phủ đá cầu mây, rất vui vẻ, dường như đã ném chuyện của thái tử ra sau đầu.
Mấy ngày nay, hắn cũng không gặp gỡ đại thần trong triều, tự nhiên không có khả năng gây ảnh hưởng đến chuyện phế lập.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, An Lạc Vương thật sự không quan tâm đến đại sự phế thái tử này.
"An Lạc Vương những ngày này quá mức bình tĩnh."
"Chẳng lẽ, phán đoán trước kia của ta sai rồi?"
"Nếu An Lạc Vương không phải cha ruột của thái tử, vậy là ai đây?"
Lăng Phong không khỏi lâm vào trầm tư trong vương phủ.
Trong tay hắn hiện tại chỉ có hai đầu mối.
Thứ nhất, khi hoàng hậu sinh con, đúng thật là có chuyện tráo đổi, chuyện này có nhân chứng.
Thứ hai, tướng mạo của thái tử rất giống bệ hạ, cũng hoàn toàn chính xác.
Căn cứ theo đầu mối thứ hai, hắn mới suy đoán, cha ruột của thái tử hẳn là do bệ hạ ruột thịt cùng mẹ sinh ra.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể nói là suy đoán sai.
"Rốt cuộc, sai ở bước phỏng đoán nào?" Lăng Phong đem tất cả đầu mối trong đầu sắp xếp lại một lần.
"Chờ chút!"
"Hoàng hậu bị tráo đổi con, nếu hài tử được tráo đến cũng là con của bệ hạ, như vậy điều kiện của đầu mối thứ hai không phải cũng đúng sao?"
"Đổi tới đổi đi, đều là dòng dõi của bệ hạ, đương nhiên lớn lên sẽ giống." Ý tưởng của Lăng Phong bỗng vụt đến. Đây là tình huống mà trước đó hắn chưa bao giờ cân nhắc đến!
"Bất luận kẻ nào nghĩ đến chuyện tráo con, đều theo bản năng mà nghĩ rằng, có người lén tráo long chủng, sau đó trực tiếp phán đoán thái tử không phải là con của bệ hạ."
"Nhưng nếu như chỉ là đổi con của hoàng hậu, đứa bé đó vẫn là con của bệ hạ, thì mọi đầu mối cũng đều hợp lý!" Lăng Phong như nhìn thấy ánh sáng sau đám mây mù, tìm thấy một lối suy nghĩ mới để phá án.
Thêm vào đó, lúc đó bệ hạ vẫn chỉ là một vương gia, An Lạc Vương bỏ ra nhiều công sức để tráo con như vậy, chẳng lẽ ông ta có thể sớm liệu trước được bệ hạ sẽ đăng cơ, con của mình có thể tham gia vòng tiếp theo tranh giành ngai vàng? Rõ ràng là biết trước!
Phán đoán trước kia của hắn đã có lỗ hổng.
"Chỉ là, nếu là dòng dõi của bệ hạ, tại sao phải lén lút dùng cách thức này để hoàn lại?"
"Mà suy đoán này, cũng chỉ là một suy đoán."
"Ta cần người đứng sau năm đó tự lộ ra chút dấu vết mới được."
Giờ phút này Lăng Phong đã phủ định phỏng đoán trước kia, có hướng suy nghĩ phá án mới. Thái tử, vẫn là dòng dõi hoàng tộc của bệ hạ!
Nhưng mẹ đẻ của nó không phải là hoàng hậu!
Theo hướng suy nghĩ này, trước mắt Lăng Phong, vẫn là một màn sương mù.
Đã rất lâu rồi mới gặp phải một vụ án khó giải quyết như vậy!
Vượt qua hơn mười năm, muốn tìm ra chân tướng, khó khăn cỡ nào.
Lăng Phong tuy có tài phá án kinh thế hãi tục, cũng khó mà trong mấy ngày ngắn ngủi mà có thể phá án và bắt được chân tướng.
Hắn không thể không thừa nhận, vụ án này, ít nhất hắn phải mất chừng mười ngày công phu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận