Người Tại Cẩm Y Vệ, Bắt Đầu Thêm Điểm Tổ Truyền Thần Công

Chương 110: trái thanh long phải Bạch Hổ, đầu rồng ở trước ngực

Chương 110: trái thanh long phải Bạch Hổ, đầu rồng ở trước ngực
“Cái gì?” Triển Chiêu nghe vậy, không khỏi kinh hãi, lại còn có thể thao tác như vậy? Chùa miếu là nơi thần thánh như thế, sao có thể thành đại bản doanh của bọn cướp được. Mà suy luận của Lăng đại nhân, lại kín kẽ và cẩn trọng đến vậy, khiến người ta phải thán phục.
“Từ Chiếu Tự, đêm nay đi một chuyến.” Lăng Phong thản nhiên nói.
“Đại nhân, vậy chúng ta cần dẫn theo bao nhiêu nhân mã đi qua?” Triển Chiêu hỏi thăm một câu, bây giờ đã là đêm khuya, rất nhiều đồng liêu chắc hẳn còn đang ngủ.
“Càng nhiều càng tốt, hôm nay để mọi người tăng ca một đêm, đợi phá xong vụ án này, sẽ dẫn huynh đệ đến Xuân Hương Lâu không say không về!” Lăng Phong phân phó nói.
Theo như hắn tìm hiểu được, Từ Chiếu Tự có hơn 300 tăng nhân, nếu đều là cao thủ võ lâm, muốn tiêu diệt toàn bộ đối phương, tự nhiên cần một lượng lớn nhân mã.
“Tuân mệnh, đại nhân!” Triển Chiêu lập tức an bài Cẩm Y Vệ trong nha môn.
Sau nửa canh giờ. 500 Cẩm Y Vệ dưới sự chỉ huy của Lăng Phong, trùng trùng điệp điệp chạy tới Từ Chiếu Tự.
Hu!
Tại nơi cách chùa miếu nửa dặm, Lăng Phong ra hiệu mọi người xuống ngựa, phòng trường hợp tiếng vó ngựa đánh động đến bọn chúng.
Mà giờ phút này, Từ Chiếu Tự vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng. Phật tháp Đạt Ma mang tính biểu tượng, cao vút tận mây, mỗi một tầng đều tản ra hào quang màu vàng. Đây là nơi mà vô số quý tộc hoàng thành thường xuyên lui tới chiêm bái, kiến trúc huy hoàng cùng những pho tượng Thần Phật sống động như thật, nơi đây nổi danh khắp chốn.
Nhưng mà, không ai ngờ rằng, cứ đến mỗi buổi tối, ngay tại bảo điện của Như Lai phật tổ, một đám tăng nhân lại hóa thân thành những tiên sinh kế toán, đang tính toán tiền hương hỏa thu được trong ngày.
Ba ba ba! Các tăng nhân thuần thục gẩy tính toán, còn có một số người thì ghi báo cáo thu chi, hai nhóm phối hợp hết sức ăn ý.
“Thẩm Gia, mấy ngày nay các quý tộc đến cầu con cầu tài cũng nhiều, bọn họ bỏ tiền hương hỏa đều rất hào phóng.”
“Ta cảm thấy công trạng tháng này, hẳn sẽ nhiều hơn hai thành so với tháng trước!” Một đại hòa thượng cười tủm tỉm nói.
Ai có thể nghĩ đến, chùa miếu này lại kinh doanh tiền hương hỏa! Mà Thẩm Gia được vị đại hòa thượng kia cung kính đối đãi, giờ phút này cũng nhịn không được lộ ra nụ cười tham lam.
“Tốt!”
“Chủ nhân đã bỏ ra nhiều bạc như vậy, kiến tạo tòa Từ Chiếu Tự này, chính là để có một ngày hốt bạc đấy.” Vị râu cá trê Thẩm Gia lắc lư đầu, có chút tự đắc. Hắn chỉ cảm thấy chủ nhân của mình, là người thông minh nhất trên đời, có thể nghĩ ra chủ ý kiếm tiền từ chùa miếu, hơn nữa lại còn là kiếm được tiền hương hỏa của kẻ có tiền.
Chỉ cần tiến vào Từ Chiếu Tự, liền phải nộp ba lượng “phí xuất gia”! Ra bên ngoài còn phải nói là tiền tẩy rửa tâm linh, vào bên trong, nhiều Phật Tổ La Hán như vậy, từng vị bái lạy, tiền hương hỏa lại càng lớn.
Mà các quyền quý trong thành cũng nổi lên một đợt sóng gió lễ phật thăm viếng, bên trong đây còn có vị “Chủ nhân” tạo dựng hiệu ứng dư luận, có thể nói là triệt để nắm chắc được những người có tiền trong vùng.
“Những bạc này phải chỉnh lý cẩn thận, liền mang đến tiền trang dưới đất của chủ nhân, sau đó lại cho vay ra ngoài, cái lãi mẹ đẻ lãi con này, ai da da, thật là không thể tả nổi đâu.” Vị râu cá trê Thẩm Gia không khỏi cảm khái, tiền trong chùa mà lại mang ra cho dân thường vay để thu lãi, hơn nữa lãi lại rất cao, nghĩ thôi cũng thấy mà ham, chủ nhân quá là biết làm ăn.
“Thẩm Gia yên tâm, ta sẽ sắp xếp các huynh đệ võ công cao cường hộ tống, tuyệt đối sẽ không bị kẻ xấu cướp mất.” Đại hòa thượng vỗ vỗ ngực mình.
Rất hiển nhiên! Đây đều là hòa thượng giả! Trong chùa, tiền hương hỏa tính đến hàng vạn, đương nhiên cần đến những người có võ nghệ để trấn giữ. Mà những cao tăng đắc đạo thực sự, sẽ không bao giờ hợp tác để làm những chuyện táng tận lương tâm thế này.
Mấy năm nay, có một chuyện rất trào phúng, đó là những quý tộc, hay những phú thương kia lại cực kỳ tôn sùng những hòa thượng giả này, tùy tiện nói ra mấy câu rắm chó không kêu phật lý, là có thể kiếm được vô số tiền hương hỏa. Phía sau chính là vị “Chủ nhân” của Thẩm Gia với sự lý giải cực cao về tình người. Hắn đưa cho những hòa thượng giả này một quyển Phật học giả, đặc biệt nhằm vào những nhược điểm của nhân tính.
Về phần việc sau đó có linh nghiệm hay không, chỉ là chuyện xác suất, chỉ cần phóng đại sự kiện thành công, làm công tác tuyên truyền dư luận, sẽ dẫn đến hiệu quả một vốn bốn lời. Cuối cùng, tạo ra Từ Chiếu Tự mỗi ngày đều thu đấu vàng!
“Khụ khụ, các ngươi chuẩn bị cẩn thận, giờ Tý ba khắc xuất phát, đem bạc hộ tống đi.” “Ta đợi các ngươi tính toán xong tiền hương hỏa, liền phải quay về phục mệnh.” Thẩm Gia ngáp một cái, ngày nào cũng muộn như vậy, hắn cũng rất mệt mỏi.
“Hắc hắc, yên tâm đi, Thẩm Gia, bọn ta những hòa thượng giả này, mỗi ngày đều tính toán, đã từ chỗ gà kêu chó sủa đến cực kỳ tinh thông, nhanh thôi.” Đại hòa thượng một mặt nịnh nọt.
Bọn họ vốn đều là thổ phỉ sơn tặc các loại, bây giờ thì đã thay da đổi thịt, trở thành cao tăng đắc đạo mà các phú thương quyền quý truy đuổi, tiền lương mỗi tháng nhiều hơn trước kia cướp bóc gấp nhiều lần, hiện tại có một điểm không tốt là, không tiện giải phóng bản tính đàn ông.
Phanh!
Đột nhiên. Có một hòa thượng giả ở ngoài cửa chạy vào.
“Không xong!”
“Có... Có Cẩm Y Vệ đang xông về phía này!” Vẻ mặt hòa thượng giả hoảng loạn, trắng bệch không gì sánh nổi. Lăng Phong cùng những người khác mang theo khí thế sấm sét đánh úp tới, muốn khống chế toàn bộ hòa thượng trong chùa.
“Cái gì?” “Sao Cẩm Y Vệ lại tới đây, bọn họ... Bọn họ biết chúng ta lợi dụng chùa miếu để kiếm tiền sao?” Thẩm Gia ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt có chút khó coi. Nhưng làm sao hắn biết, lần này là vì vụ án của phò mã gia, mà điều tra đến nơi này.
“Nhanh chóng cất hết tiền hương hỏa đi!” Thẩm Gia sốt sắng hét lớn.
“Không còn kịp nữa rồi, tiền ở đây quá nhiều, căn bản không có chỗ để giấu a.” Đại hòa thượng giờ phút này trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thẩm Gia nóng nảy giống như kiến bò trên chảo.
“Thẩm Gia, ngươi cứ đi trước đi, chỗ tiền này chỉ là tiền hương hỏa, có cái gì mà phải hoảng hốt.” “Chẳng lẽ tiền hương hỏa của chùa miếu nhiều hơn một chút thì cũng có tội sao?” Đại hòa thượng lạnh lùng nói.
“Đúng đấy, cho dù Cẩm Y Vệ phát hiện ra cái gì, các ngươi có thể đánh chết cũng không nhận là được.” “Ta rút lui trước.” Thẩm Gia lập tức thầm nghĩ rời khỏi bảo điện.
Mà ở bên ngoài. Lăng Phong cùng người của mình cũng rất nhanh khống chế được toàn bộ bảo điện, đồng thời tiến vào nơi đây.
Phanh!
Một cước đạp tung cửa vào. Vô vàn ánh vàng của kim ngân chiếu dưới ánh đèn, khiến người ta có chút hoa mắt.
“Đại nhân, những hòa thượng này ở đây kiếm tiền...” Thiết Thủ kinh ngạc nói.
Cẩm Y Vệ đi cùng cũng đều nhìn đến ngây người.
“A di đà phật, không biết các vị thí chủ vì sao lại đêm khuya đến thăm chùa ta.” Đại hòa thượng cười tủm tỉm nói.
“Các ngươi hay là nên nói một chút, vì sao đêm khuya không ngủ mà lại trốn ở đây kiếm tiền đi.” Ánh mắt Lăng Phong lóe lên, chỉ cảm thấy nơi đây càng ngày càng hoang đường, đoán chừng đang cất giấu một bí mật bẩn thỉu nào đó, chắc chắn không chỉ là vụ án bắt cóc đơn giản như vậy.
“Thí chủ, hương hỏa của Từ Chiếu Tự ta rất hưng thịnh, mỗi ngày đều có quan to hiển quý tới thăm viếng, tiền hương hỏa dâng lên cũng thật sự là nhiều hơn chút, cho nên mỗi đêm đều cần phải kiểm kê một phen.” “Sau khi chúng ta kiểm kê xong tiền hương hỏa, sẽ quyên góp cho những người dân nghèo khổ hoặc là mua thuốc men cho người nghèo chữa bệnh.” “A di đà phật, thiện tai thiện tai.” Đại hòa thượng nói chuyện rất chu toàn, lộ vẻ vô cùng thành thạo. Lăng Phong nghe vậy, cười lạnh. Nếu không biết có vụ án bắt cóc trước đó, có lẽ hắn cũng tin.
“Không hổ là đại sư, quả thật là người có lòng dạ từ bi.” Lăng Phong khẽ cười một tiếng.
Oanh! Một giây sau, hắn trực tiếp tung chưởng đánh tới, thẳng vào ngực đối phương.
“Xem chiêu!” Một tiếng quát nhẹ, đánh với thế sét đánh không kịp bịt tai.
Đại hòa thượng lúc này con ngươi chấn động. Hai tay đẩy về phía trước, cuốn theo nội lực tinh nguyên mênh mông, muốn ngăn cản thế công của đối phương.
Phanh!
“A!” Nội lực của đại hòa thượng rõ ràng không thể so sánh với cảnh giới đại tông sư của Lăng Phong, không chịu nổi đau nhức, cả người bay ngược ra ngoài. Cà sa trên người hắn cũng trong nháy mắt rách tan. Lộ ra một thân hình cơ bắp quỷ dị, dữ tợn!
Mấu chốt nhất là -- Trên người đại hòa thượng này lại có rất nhiều hình xăm.
“Tốt lắm ngươi con lừa trọc, trái thanh long phải Bạch Hổ, lão ngưu ở bên hông, đầu rồng ở trước ngực, còn giả bộ A di đà phật sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận