Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 672: Kinh sư ám chiến (hạ) (2)

Chương 672: Kinh sư ám chiến (hạ) (2)

Nói xong Thường Phượng xoẹt một cái rút đao ở thắt lưng ra, hơn mười Cẩm y Giáo úy phía sau cũng đồng thời rút đao chỉ thẳng vào mấy tên sai dịch hình bộ.

Mấy tên sai dịch hình bộ áp giải Nghiêm Tung sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống với Thường Phượng, nức nở nói: "Vị đại nhân này xin bớt giận, mấy người chúng ta cũng chỉ là được đại nhân hình bộ sai khiến, triều tranh lớn nhỏ trong kinh sư chúng ta cũng thấy nhiều rồi, mấy năm nay có án oan, cũng có trừng phạt đúng tội, nhưng bất kể thị phi hắc bạch, cũng đâu liên quan gì tới chúng ta, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta chỉ là tiểu lâu la khổ sai làm công ăn lương, ngài giết chúng ta cũng có được gì đâu."

Nghiêm Tung mỉm cười, lắc lắc đầu nói: "Thường Phượng đừng vô lý, bọn họ cũng chỉ là người thi hành lệnh, thân bất do kỷ, giết bọn họ để làm gì?"

Thường Phượng giậm chân nói: "Nghiêm đại nhân, ngươi nếu thật sự bị áp giải vào kinh, vào nhà tù của hình bộ, không biết sẽ phải gánh bao nhiêu tội, chẳng lẽ ngươi cam tâm bị trị cho không thành hình người nữa sao?"

Nghiêm Tung cười nói: "Đừng quên kinh sư có Tần Công Gia tọa trấn, có hắn, nhất định có thể bảo đảm cho ta được chu toàn, Tần Công Gia... Hắn là một người rất kỳ lạ, tuy rằng trước mắt bốn bề thọ địch, nhưng ta tin tưởng hắn nhất định có biện pháp hóa giải nguy cơ."

Mắt nhìn mặt biển bình tĩnh, và cảnh tượng đóng thuyền hừng hực khí thế ở cảng đông, ngữ khí của Nghiêm Tung dần dần to hơn, bi thương nói: "Thiên hạ to lớn, vì sao lại không dung được cho người lòng mang khát vọng? Dân giàu nước mạnh, chỉ thiếu một nước này nữa thôi."

Hoàng cung Kinh sư.

Ti lễ giám vẫn tọa lạc tại ở cạnh chức tạo cục phía đông nội cung, nhà cửa tường đỏ ngói xanh trông hết sức cũ kĩ, nhưng lại khống chế hơn nửa vận mệnh của đế quốc Đại Minh này.

Sáng sớm, lâm viên trong cung truyền đến tiếng chim hót, Trương Vĩnh mặc áo mãng bào, bước chân nhẹ nhàng, rất có khí thế đi vào trong ti lễ giám, chậm rãi uống một ngụm trà thơm do tiểu hoạn quan dâng lên, thích ý thở hắt ra, ngồi gác chân lên lò sưởi, bắt đầu phê duyệt tấu chương mỗi ngày.

Tuy nói là thời gian nghỉ tết, các nha môn lớn trong cung đều nghỉ, nhưng ti lễ giám lại không thể nghỉ ngơi, thái giám ti lễ giám chưởng ấn càng không thể nghỉ ngơi, địa vị càng cao thì càng bận rộn, bận tới thân bất do kỷ.

Đối với Trương Vĩnh mà nói, đây có lẽ chính là phiền não của hạnh phúc.

Gần đây tấu chương khá nhiều, các đại thần nghỉ ở nhà hiển nhiên cũng không nhàn rỗi, từ mùng một tháng giêng đến giờ, ti lễ giám tổng cộng nhận được gần ngàn tấu chương, nội dung tấu chương cơ bản đều là hạch tội, đầu mâu chỉ thẳng vào một người, một người được đế sủng và quyền lực cao nhất, Tần Kham.

Nhìn cả trang đều là chỉ trích mắng chửi, Trương Vĩnh bực mình khép lại, ném sang một bên, sau đó lại mở một bàn khác, cứ thế lập đi lập lại.

Tất cả đều là hạch tội, chẳng có ý mới gì, lần này các quan văn tựa hồ như ăn xuân dược, không giết chết Tần Kham th tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Nghiêm Tung đã bị bắt, đang trên đường áp giải vào kinh, quan viên hình bộ mấy ngày nay mài đao soàn soạt, mặt dữ tợn chờ đợi Nghiêm Tung tới, chỉ cần hắn vào nhà tù hình bộ, hết thảy sẽ ở trên tờ khai.

Trương Vĩnh có chút buồn bã, hắn nhận thấy được lần này phiền toái của Tần Kham không nhỏ, hơn nữa nhìn như không có sức hồi thiên.

Trương Vĩnh chung quy vẫn không phải là Lưu Cẩn, hắn không bạc tình vô nghĩa như Lưu Cẩn, minh hữu từng sóng vai hiện giờ mắt thấy sắp rớt đài, trong lòng Trương Vĩnh rất chán nản, sáng sớm tâm tình đã nặng nề như đeo đá, chẳng buồn đọc tấu chương như núi chồng chất trên bàn.

Đứng lên duỗi lưng cho đỡ mỏi, Trương Vĩnh đang định đi ra ngoài dạo thì ở cửa lại gặp một người, thái giám ti lễ giám bỉnh bút, Đông Hán Đốc công Đới Nghĩa.

Đới Nghĩa vẻ mặt tươi cười, thân thiết chào hỏi Trương Vĩnh, Trương Vĩnh cười cười gật đầu, cất bước đi ra ngoài thì lại bị Đới Nghĩa giữ lại, Trương Vĩnh ngạc nhiên nhìn hắn một cái, Đới Nghĩa cười cười xin lỗi, sau đó vẫy lui tiểu hoạn quan thị hầu trong ti lễ giám.

" Trương công công, có chuyện này nô tỳ muốn nói với ngài."

Trương Vĩnh nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

"Những ngày gần đây quan văn trong triều vây công, hai vị Đại học sĩ nội các Lương dương giả câm vờ điếc, trên triều đường quát mắng khóc lóc om sòm không ngớt, bọn quan văn càng lúc càng kỳ cục, Trương công công chính là nội tướng Đại Minh, loạn tượng như vậy mà ngài chẳng lẽ không nhìn thấy à?"

Trương Vĩnh lại nhíu mày, liếc Đới Nghĩa một cái: "Đừng vòng vo nữa, ngươi là chạy chọt giải vây cho Tần Công Gia à?"

Đới Nghĩa cười nói: "Nô tỳ nào có bổn sự đó, Tần Công Gia trước đây mặc dù chiếu cố nô tỳ rất nhiều, nhưng hắn chung quy vẫn là ngoại thần, nô tỳ là nội hoạn, có thân thiết tới mấy thì nô tỳ cũng không ở trên một con thuyền với hắn, huống chi hiện giờ quan văn thề tất phải lấy tính mạng của Tần Công Gia, con thuyền Tần Công Gia này tựa hồ sắp chìm rồi."

" Vậy ngươi sáng sớm khơi ra chuyện này với Tạp gia rốt cuộc có ý gì?"

Đới Nghĩa cười ha ha nói: "Nô tỳ không có ý gì khác, nô tỳ người bé lời khẽ, cho dù muốn cứu Tần Công Gia cũng không có bản sự mà cứu, nhưng Trương công công ngài thì khác, ngài chấp chưởng nội đình Đại Minh, một lời chấn thiên hạ, ngài nếu nói một câu."

Trương Vĩnh hừ một tiếng, bất âm bất dương nói: "Tạp gia nếu nói một câu, các quan văn sẽ thuận tiện thu thập Tạp gia luôn, lúc trước khi cùng chống Lưu Cẩn Tần Công Gia tốt xấu gì cũng giúp Tạp gia được chu toàn, Tạp gia không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, sao có thể không nhớ ơn của Tần Công Gia? Nhưng ngươi đừng quên lúc trước khi nội ngoại đình hợp mưu tru sát bát hổ thế tới rào rạt thế nào, về sau lại trừ Lưu Cẩn, các quan văn hung thần ác sát ra sao, Tạp gia từ sau khi lên làm ti lễ giám chưởng ấn vẫn như đi trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ, chuyện trong ngoài đều không dám thiện chuyên, ngươi cho rằng là vì sao?"

Trương Vĩnh bất đắc dĩ thở dài: "Nói đến cùng, các quan văn không dễ chọc! Lần này bọn họ chĩa đầu mâu về phía Tần Công Gia, Tạp gia cho dù muốn cứu cũng bất lực, đợi cho qua tết Nguyên Tiêu rồi, trong cung khôi phục triều hội, bọn họ tất nhiên sẽ khởi xướng một kích sắc bén, Tần Công Gia mắt thấy săp lâm vào tuyệt cảnh, tình trạng hung hiểm dị thường, lúc này ai nếu ra tay đỡ hắn, chẳng những không cứu được người ra, ngược lại kèm cả bản thân mình vào."

Đới Nghĩa cười nói: "Trương công công nhìn xa vạn dặm, quả nhiên không hổ là nội tướng Đại Minh, có điều nô tỳ cũng chỉ đưa một ý tưởng nho nhỏ, xin công công đừng trách."

"Ngươi có ý gì?"

Đới Nghĩa hạ thấp giọng nói: "Trương công công, chúng ta là làm thái giám, nói đến cùng đều là nô tài của thiên gia, bệ hạ cười th chúng ta cười theo, bệ hạ giận thì chúng ta giận theo, bước đi của nô tài nếu không nhất trí với bệ hạ thì e là kết cục không ổn."

Trương Vĩnh nhíu mày: "Ý của ngươi là?"

" Trương công công, bệ hạ... sẽ không trơ mắt nhìn Tần Công Gia chết, nô tỳ nói một câu to gan, bệ hạ cho dù liều mạng cũng sẽ bảo vệ Tần Công Gia được chu toàn, bệ hạ có thái độ như vậy, chúng ta làm nô tài lúc này nếu khoanh tay đứng nhìn, ngày sau bất kể Tần Công Gia sống hay chết, ngày tháng của chúng ta khẳng định sẽ không được tốt."


Bạn cần đăng nhập để bình luận