Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 463: Vận số đã hết

Chương 463: Vận số đã hết

Dương Nhất Thanh cả người quấn đầy băng trắng nằm trên giường, thở dài nặng nề.

"Tần Hầu gia, tương lai... Ngươi có biết tương lai ai sẽ tiếp nhận chức Tam biên tổng chế không?"

Tần Kham cười khổ nói: "Vị trí trọng yếu Như vậy, Lưu Cẩn đương nhiên phải đổi quan viên của hoạn đảng tới thay, trong ngoài đều có nanh vuốt, ti lễ giám chưởng ấn của Lưu Cẩn mới ngồi vững được."

Dương Nhất Thanh thất thần nói: "Ba biên sẽ ra sao."

Tần Kham mỉm cười, nói: "Trước tiên không nói tới chuyện này, ta còn chưa hỏi kỹ, Lưu Cẩn mưu hại bỏ tù Dương đại nhân, tội danh là gì?"

Dương Nhất Thanh hậm hực nói: "Nói ta tham ô quân lương của ba biên, còn cả lạm sát công tượng xây trường thành."

"Lạm sẽ công tượng là thế nào?"

"Ba năm trước, Dương mỗ phụng lệnh của tiên đế tu sửa Trường Thành, Công bộ điều động bốn vạn dân phu công tượng, khi xây đến đoạn Sơn Hải quan, bởi vì phó tổng binh Vương Tài Đức đang quản lý Tuyên phủ bất mãn ta đốc quân quá nghiêm, hơn nữa ngân sách Hộ bộ cấp đều bị ta kiểm soát chặt chẽ, Thiên hộ bách hộ tướng quân bên dưới không chiếm được nửa phần lợi ích, Vương Tài Đức ôm hận trong lòng, âm thầm mua chuộc mấy chục công tượng gây hấn gây sự, ban đầu việc còn nhỏ, ta tự mình lên tường thành giải thích biện bạch với các công tượng, về sau công tượng và dân phu bị kích động càng lúc càng nhiều, dưới sự cố ý dung túng của Vương Tài Đức, bọn họ thậm chí đoạt lấy binh khí đao thương của các quân sĩ, nhân số gây chuyện cũng đạt tới mấy trăm người, mắt thấy thật sự sắp thành muốn tạo phản, ta mới không thể không hạ lệnh trấn áp."

Mặt Dương Nhất Thanh hơi run rẩy, thở dài: "Từ xưa đến nay tạo phản thường thường chỉ do mấy chục người tạo nên, rồi dần thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, thế nhân người ngu đần quá nhiều, nghe nói mấy câu là mù quáng đi theo, từ đó làm ra cái hành động mất đầu này, lúc ấy dân phu công tượng xây trường thành đạt tới bốn vạn người, nếu thật sự bị người ta kích động, bốn vạn người, công thành chiếm đất sẽ mang tới nguy hiểm thế nào cho xã tắc, vì giang sơn Đại Minh, ta không thể không hạ lệnh giết chết mấy trăm công tượng gây chuyện, về sau lại điều tra nguyên do, tính cả đám Thiên hộ bách hộ tướng lãnh Vương Tài Đức đều bêu đầu thị chúng, lúc này mới chấm dứt được binh hoa, việc này từ năm Hoằng Trị thứ mười bảy đã trình báo tiên đế và nội các rõ ràng, tiên đế còn hạ chỉ biểu dương Dương mỗ, cũng không ngờ rằng ba năm sau lại bị hoạn tặc Lưu Cẩn này lật lại để giở trò."

Tần Kham trầm mặc.

Dương Nhất Thanh là lạm sát sao? Để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là Tần Kham, chắc người phải giết còn nhiều hơn, trên đời này rất nhiều chuyện không thể dựa vào bạo lực để giải quyết, thế nhưng lại có rất nhiều chuyện phải nhờ bạo lực để giải quyết, nếu không mang đến mang đến bạo lực tàn khốc hơn.

Chắp tay, Tần Kham nói: "Dương đại nhân đã chịu khổ trong ngục, cứ ở quan dịch an tâm nghỉ ngơi, Lưu Cẩn sẽ không tìm ngươi gây phiền toái đâu."

Dương Nhất Thanh lắc đầu chua sót: "Ngày mai ta sẽ rời kinh về quê, thế đạo này... thật sự không hiểu còn có cứu được hay không."

Tần Kham lại trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên chăm chú nhìn Dương Nhất Thanh, chậm rãi nói: "Dương đại nhân, ngươi cảm thấy tuổi thọ c Lưu Cẩn là bao nhiêu?"

Dương Nhất Thanh ngây ra một lúc, nói: "Ta làm sao biết được?"

Tần Kham cười nói: "Ta cho rằng, Lưu Cẩn sống không quá một năm nữa."

Dương Nhất Thanh rùng mình: "Hầu gia cớ sao lại nói vậy?"

"Từ lúc Lưu Cẩn nắm ti lễ giám tới nay đã làm đủ việc ngược đời, coi triều thần như chó lợn, tùy ý giết chóc, quan trọng hơn là, trong tân chính Lưu Cẩn thi hành có thanh tra sổ sách của quan phủ, thanh tra quân truân, khoanh hoàng trang, ngàn vạn bách tính từ đó mà mất đất thành lưu dân, Lưu Cẩn đắc tội triệt để với quan viên, bách tính và tướng sĩ, có thể nói là tử địch của cả thiên hạ, xưa nay nịnh thần quyền hoạn đều có mấy phần ỷ cậy, hoặc có quân đội ủng hộ, hoặc có vây cánh quan văn nâng đỡ, người chỉ dựa vào sự sủng tín của một mình hoàng đế khó nắm quyền lâu dài, mà Lưu Cẩn, hắn cũng không phá vỡ được quy luật mãi mãi này, thử nghĩ nếu bệ hạ một ngày nào đó hiện Lưu Cẩn không đáng tín nhiệm, kết cục của Lưu Cẩn sẽ ra sao?"

Dương Nhất Thanh ngây ra hồi lâu, mới nói: "Ngươi... Ý của ngươi là..."

Tần Kham chậm rãi nói: "Lưu Cẩn đắc tội với tất cả người trong thiên hạ, diệt Lưu Cẩn đã đến hỏa hậu, hoạn tặc này, vận số đã hết."

Tay phải Dương Nhất Thanh tay run lên, chén trà trong tay rơi xuống đất, vỡ tan.

Sáng sớm Ngày hôm sau, Dương Nhất Thanh ngay cả sư huynh y là Lý Đông Dương cũng chẳng kịp gặp đã vội vàng rời kinh.

Tần Kham không tiễn y, bởi vì hắn biết Dương Nhất Thanh muốn đi làm gì, chuyện này liên quan tới tính mạng của rất nhiều người thân, bao gồm cả người thân của Tần Kham.

Trong Bắc trấn phủ ti, Đinh Thuận thấp giọng bẩm báo với Dương Nhất Thanh hướng đi của Dương Nhất Thanh sau khi rời kinh, cùng với phái ra bao nhiêu cao thủ túc địch của Cẩm Y vệ âm thầm bảo hộ, Tần Kham nghe xong, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Một cái lưới lớn đã lặng lẽ mở về phía Lưu Cẩn, lứa như tay mềm của tình nhân, nhưng lại giấu đao kiếm.

Tru trừ Lưu Cẩn, cuối cùng cũng đến lúc rồi. Từ sau khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ, Lưu Cẩn nắm ti lễ giám quyết việc nội ngoại đình, Lưu Cẩn đã Cẩn đã phong quang hơn hai năm rồi, những ngày đắc ý nhất của hắn trong đời đã tới hồi kết thúc.

Tần Kham hiện tại có thể nghĩ xem nên sơn màu gì trên quan tài của Lưu Cẩn.

Sau khi Đinh Thuận bẩm báo xong, Tần Kham lại cẩn thẩn phân phó mấy câu, chuyện này phải làm một cách hoàn mỹ không sơ sót, thiên y vô phùng, nếu không thì sẽ đem rất nhiều mạng người ra đùa.

Sau khi Phân phó xong, Đinh Thuận vẫn đứng ở trong phòng không chịu đi, vẻ mặt trù trừ do dự.

Tần Kham nhìn hắn với vẻ kỳ lại.

Đinh Thuận xoa tay cười cười, rụt rè nói: "Hầu gia, có chuyện thuộc hạ muốn bẩm báo với Hầu gia một tiếng."

"Chuyện gì?"

"Hảo hữu của Hầu gia lúc ở Sơn Âm, Đường Dần người Tô Châu... Khụ, hắn cũng bị nhốt trong chiếu ngục."

Tần Kham ngây ra một lúc, lập tức sắc mặt thay đổi: ""Đường Bá Hổ? Hắn sao lại ở trong chiếu ngục kinh sư? Ai bắt hắn?"

" Phiên tử Tây Hán bắt, lúc ấy phiên tử đang ở cửa thành bắt Dương Nhất Thanh, kết quả Đường Dần không biết vì sao lại xuất hiện, về sau hắn lại nói lắm mấy câu, liền bị Tây Hán phiên tử thuận tay bắt luôn, bắt vào chiếu ngục."

"Hắn giờ sao rồi?" Tần Kham lo quá, vào cái loại chiếu ngục địa phương này, tuyệt đại bộ phân sẽ bị tra tấn thành người không giống người quỷ không giống quỷ, với loại thư sinh sức khỏe yếu như Đường Dần...

Tần Kham trở nên khẩn trương, chẳng lẽ mình còn phải chuẩn bị thêm một bộ quan tài cho Đường Dần? Sau này Lưu Cẩn và Đường Dần đều nằm trong quan tài, một bên là cừu nhân một bên là bằng hữu, Tần Kham khi đó nên khóc hay nên cười?

May mắn là Đinh Thuận cười nói: "Hầu gia đừng lo, Đường giải nguyên vẫn còn sống, chỉ bị thương hơi nặng."

Tần Kham thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhíu mày: "Phiên tử Tây Hán đánh à?"

" Phiên tử Tây Hán lúc ở ở cửa thành vỗ chắn hắn một phát ngất luôn, sau khi bắt vào chiếu ngục thì Đường giải nguyên hô to hắn là bằng hữu của Hầu gia, phiên tử Tây Hán tất nhiên không chịu tin, thế là một ngày đánh hắn ba bốn bận."

"Về sau thì sao?" Tần Kham vội vàng ngồi thẳng người dậy.

"Về sau.... Phiên tử Tây Hán không để ý đến hắn nữa, đổi sang Cẩm Y vệ chúng ta trông giữ hắn, Đường giải nguyên cho rằng đã đón được mùa xuân trong sinh mệnh rồi, thế là lại kêu to với Cẩm y Giáo úy nói là bằng hữu của Hầu gia, kết quả... các Giáo úy Phía dưới cũng không tin, vẫn một ngày đánh hắn ba bốn bận."

Đinh Thuận rụt rè nhìn sắc mặt xám xịt của Tần Kham, vẻ mặt thấp thỏm nói: "Hiện tại Đường giải nguyên sắp điên rồi, vừa thấy phiên tử và Giáo úy, không nói câu nào đái ra quần luôn."


Bạn cần đăng nhập để bình luận