Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 554: Công thành hồi kinh

Chương 554: Công thành hồi kinh

Đường Tử Hòa đi rồi, đi rất dứt khoát tiêu sái, hơn nữa không lưu lại cho Tần Kham bất kỳ sơ hở gì.

Tần Kham cố ý mà như vô tình hợp tác một lần v nàng ta, phối hợp rất ăn ý, có đôi khi để kẽ ngón tay của mình lỏng một chút, để lọt cho một số người một số vật trôi qua, cảm giác kỳ thật rất sướng.

Không thể không nói, hành động bỏ chạy của Đường Tử Hòa làm rất đẹp, Tần Kham vẫn luôn không dám coi thường nữ nhân này, nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ đối với bản sự của nàng ta, vốn hắn phái Đinh Thuận và thiếu niên binh đi theo xe chở tù của Đường Tử Hòa, định là chuẩn bị khi sắp đến kinh sư thì tìm cơ hội cứu nàng ta ra, nhưng Đinh Thuận căn bản chưa kịp xuất thủ thì Đường Tử Hòa dã tự thoải mái bỏ chạy.

Cho dù có chút buồn bã vì mất mát, nhưng Tần Kham vẫn rất vui mừng.quy hàng triều đình cũng được, nếu thì bị Chu Hậu Chiếu phong làm nữ quan, tới làm cái gì tổng quản của thập vương phủ, mỗi ngày trông cửa cho các công chúa già, kiêm chức tú bà thanh lâu, Tần Kham chắc Đường Tử Hòa sẽ không nhịn được mà làm thịt tất các công chúa già của mười vương phủ, sau đó triệu tập lưu manh trên đường phố kinh sư tấn công Báo Phòng, bắt sống Chu Hậu Chiếu tát cho một chập, với tính nết của Đường Tử Hòa, nàng ta thật sự có khả năng làm ra việc này.

Đường Tử Hòa đi rồi, nhưng việc của Tần Kham vẫn chưa kết thúc.

Khi lãnh binh rời kinh Chu Hậu Chiếu hắn một thực chức, "Bắc Trực Đãi đốc phủ", "Đốc" là quân chức, Tổng đốc Bắc Trực Đãi là quân vụ, "Phủ" là chính chức, tổng lĩnh chính vụ Bắc Trực Đãi, nói cách khác, đại quyền quân chính của Bắc Trực Đãi tất cả nằm trong một tay Tần Kham, đương nhiên, chức vị này là tạm thời, triều đình không thể thật sự để một đại thần nào đó trường kỳ nắm giữ đại quyền quân chính của một tỉnh, dám làm như vậy triều đình cuối cùng bình thường sẽ chỉ có hai loại kết quả, không phải đốc phủ tèo thì là hoàng đế tèo.

Mười vạn tướng sĩ của kinh doanh binh phân làm ba đường tiêu diệt Hình Lão Hổ. Dương Hổ, mà Tần Kham vẫn ở lại trong thành Phách Châu để chủ trì chính vụ Phách Châu.

Đại loạn tất phải đại trị, từ trước khi công thành Tần Kham đã phát hiện công tín và uy nghiêm của triều đình trong lòng bách tính Phách Châu đã phá sản từ lâu, sự ức hiếp đối với bách tính Phách Châu quá nặng, nếu không phải thật sự là bị tuyệt đường sống, ai lại nguyện ý làm ra cái loại chuyện xé cờ khởi nghĩa này? Thậm chí ngay cả lúc thành bị phá, phản quân mất đi sức chống cự mà bách tính Phách Châu vẫn dũng mãnh không sợ chết cầm đao thương liều mạng với quan binh, cái cảnh bỏ sống quên chết đó đến giờ vẫn khiến Tần Kham cảm thấy vô cùng rung động.

Thống trị Phách Châu đầu tiên là bố cáo chiêu an, trên đó lặp lại việc không truy cứu bách tính Phách Châu đi theo bọn phản nghịch. Tiếp theo là mở quan thương. Cũng từ kinh sư khẩn cấp triệu tập lương thực, trong thành ngoài thành thiết lập hơn ba mươi nơi phát chẩn lương thực, từng túi đồ ăn được án theo đầu người hộ tịch mà phát tới tay bách tính, đại loạn vừa bình, dân tâm bất ổn. Lương thực là thủ đoạn hay nhất để ổn định lòng người

Các bách tính vẫn có cảm xúc đối địch với quan binh, ngay cả khi nhận lương cứu tế vẫn hùng hùng hổ hổ, nhận lương thực từ tay quan binh mà vẫn mắng chửi không ngừng, xưa nay dân phong Phách Châu nhanh nhẹn dũng mãnh, trong dân gian phong trào thượng võ rất nặng, hơn nữa tính tình rất nóng nảy cương liệt, một lời không hợp là đánh nhau, cho nên Phách Châu từ xưa đến nay luôn là nơi khó bình định nhất.

Nơi này còn có một đặc sản nổi danh thiên hạ, đó chính là hưởng mã đạo (cướp đường), năm ba người một hội, hai ba mười người một nhóm, ban ngày làm việc đồng áng, ban đêm bịt mặt chạy khắp nơi tìm dê béo, cướp của giết người, rồi tụ tập một chỗ cười ha ha chia tang vật, quan phủ tới tra hỏi thì mở to mắt nói chả biết gì.

Dân oán như vậy, dân phong dũng mãnh như vậy, hưởng mã đạo vô pháp vô thiên như vậy. Muốn thống trị Phách Châu, Tần Kham sắp phải đối mặt với vấn đề rất phức tạp, rất khó giải quyết.

Một vạn tướng sĩ kinh doanh trú tại Phách Châu phát động, việc bọn họ phải làm là vào núi tiễu phỉ, một vạn đại quân đi bộ vào núi, bái phỏng một lượt toàn bộ núi to núi nhỏ trong phạm vi trăm dặm Phách Châu, phương thức bái phỏng có chút không được lễ phép cho lắm, phát hiện hưởng mã đạo tụ tập là phong tỏa núi rồi tiêu diệt, dùng đao dùng thương tiêu diệt không được thì dùng hỏa thiêu, trời vào đông vạn vật điêu linh, rừng cây Phách Châu cũng chỉ còn lại những cành cây héo rũ, lửa lớn đốt núi không chỉ bức dã thú động vật đang ngủ đông trong rừng phải chui ra, cũng bức hưởng mã đạo trốn trong thâm sơn rừng già phải mò ra, từng khối thịt khô bị hun khói tự động đầu hàng triều đình.

Bố cáo chiêu an được dán, chính sách miễn thuế phế mã chính của triều đình đối với Phách Châu cũng được dán, từng xe từng xe lương thảo cứu tế Phách Châu vào thành, quan viên Công bộ phái tới để trùng kiến Phách Châu cũng tới, quan viên Hộ bộ phụ trách phân phát lương thực dù phải hứng nước bọt của các bách tính Phách Châu vẫn tươi cười phát từng túi lương thực tới tay bách tính, tri phủ được Lại bộ bổ nhiệm tới Phách Châu cũng tới nhận nhiệm vụ, tri phủ mới tên là Vương Thử, trước là Hộ bộ Thị Lang Nam Kinh, từng làm tri huyện tám năm, kinh nghiệm trị dân trị thành phong phú, thế là Lại bộ trực tiếp điều nhiệm từ Nam Kinh tới.

Tất cả những gì Tần Kham làm cuối cùng đã chuyển biến thái độ của bách tính Phách Châu, triều đình đã làm tới nươc snày, các bách tính còn có thể nói được gì? Bọn họ dần dần tin triều đình quả thật đang thi hành nhân, hơn nữa thành ý mười phần.

Đại quân chia làm ba đường để bình loạn tiến quân thần tốc, từ xưa đến nay, dân gian tạo phản rất ít khi là đối thủ của triều đình, đây là do tố chất cá nhân của người lãnh đạo tạo phản quyết định, trước khi bọn họ tạo phản có lẽ chỉ là nông phu, đạo phỉ bình thường, thậm chí còn là nô lệ đê tiện, bởi vì kiến thức và lịch duyệt cá nhân có hạn, sau khi tạo phản bọn họ không có mục tiêu rõ ràng, chi rmm ăn bát cơm no, vận khí tốt thì chiếm thành trì thì dừng chân không kiếm nư, trầm mê trong hưởng thụ, tư tưởng mới giàu đã nghỉ là tệ đoan lớn nhất của kẻ tạo phản.

Đám người Hình Lão Hổ và Dương Hổ ai cũng như thế, sau khi công chiếm hai tòa thành trì Tế Nam và Chương Đức, Hình Lão Hổ và Dương Hổ đóng binh ngoài thành, sau khi hưởng thụ cuộc sống xa xỉ tiền quyền mỹ nhân vờn quanh mấy tháng thì mới lười biếng phái ra tín sứ, thương lượng hợp binh tiếp tục nam hạ, mở rộng địa bàn.

Sau khi hưởng thụ cuộc sống thì mới nghĩ tới việc đứng đắn, người như thế nếu để hắn thành công thì ông trời cũng mù mắt rồi.

Quả nhiên, tín sứ phái ra còn chưa hồi âm, hai Tế Nam Chương Đức đã bị tướng sĩ kinh doanh bao vây.

Tần Kham tọa trấn thành Phách Châu, từ tháng chạp năm Chính Đứcthứ Hai đợi tới đầu xuân năm Chính Đức thứ ba, ngay cả tết các thiếu niên binh cũng cùng nhau đón trong thành Phách Châu.

Mùng bảy tháng hai năm Chính Đức thứ ba, quân báo vào thành Phách Châu.

Hai phủ thành Tế Nam, Chương DDức thành phá, Hạ Dũng và Mao Duệ tự mình lãnh binh vào thành chém giết, đầu mục phản quân Hình Lão Hổ và vợ chồng Dương Hổ sau khi thành phá thì chết trong loạn quân, đồng thời Miêu Quỳ suất lĩnh ba vạn tướng sĩ kinh doanh đánh bại Trương Mậu, đầu mục một nhánh một nhánh khác ở phủ Chân Định Bắc Trực Đãi, tướng sĩ kinh doanh sĩ khí như cầu vồng, phản quân tan vỡ. Lúc tan tác Trương Mậu bị tướng lãnh phản quân phản bội bắt sống, dâng tới trước trướng Miêu Quỳ.

Loạn chiến hỏa lan ra ba tỉnh Phách Châu, cuối cùng bị một tay Tần Kham dập tắt.

Tin tức truyền tới kinh sư, triều đường quân thần ca ngợi, trừ những âm thanh biểu dương Tần Kham ra, vẫn còn có một số thanh âm không hài hòa xuất hiện, không ít ngôn quan, bao gồm cả Đỗ Hoành nhạc phụ của Tần Kham lập tức dâng biểu, thỉnh cầu Chu Hậu Chiếu mau mau triệu Tần Kham về, đại quyền quân chính của Bắc Trực Đãi nằm hết trong tay một người không phải là chuyện tốt. Về phần chức quan đốc phủ Bắc Trực Đãi thời chiến cũng nên bãi bỏ.

Ngày mười lăm tháng hai năm Chính Đức thứ ba. Đám tướng lãnh Hạ Dũng, Mao Duệ Tần Kham lưu lại dẫn hai vạn tướng sĩ kinh doanh tiếp tục tiêu diệt dư nghiệt phản quân các nơi, gần tám vạn tướng sĩ kinh doanh còn lại thì do Tần Kham dẫn về kinh.

Ngoài thành Phách Châu, đại quân nhổ trại, chư tướng và quan lại lớn nhỏ của nha môn tri phủ lưu thủ Phách Châu sau khi cáo biệt, nghi trượng khâm sai của Tần Kham dựng lên, chậm rãi ra khỏi cửa thành đông Phách Châu.

Ven sông đào bảo vệ thành ngoài Cửa thành, mấy ngàn bách tính lẳng lặng đứng hai bên quan đạo, Tần Kham mặc áo mãng bào màu vàng đậm vừa ra khỏi cửa thành liền ngây dại. Nói thật ra, hắn căn bản không ngờ các bách tính lại tự động tự phát tụ tập ở ngoài cửa thành tiễn hắn, hắn cho rằng sự ra đi của mình là vắng lặng, cho dù có người nhìn thấy hắn thì cũng sẽ mang theo ánh mắt cừu hận mà nhìn hắn đi, nhưng mà lúc này trên mặt các bách tính ngoài thành lại không có bất kỳ vẻ cừu hận nào.

Chân thành, kiên định, giây phút này, trong mắt Tần Kham có chút ươn ướt.

Công phá thành trì không tính là gì, tiêu diệt phản quân cũng không tính là gì, giành lại được dân tâm đã mất đi mới là thu hoạch lớn nhất của Tần Kham trong mấy tháng này.

Bốn túc lão tiến lên, quỳ gối trước ngựa của Tần Kham cung kính dập đầu, sau đó dâng một cái ô màu xanh

cực to cho Tần Kham, ô được mở ra, bên trên viết chi chít tên của rất nhiều người.

Tâm tình Tần Kham càng kích động hơn, đây chính là "ô vạn dân" sao? Khi quan viên quan thanh trong sách mưu phúc vì dân rời chức mới có tư cách có được ô vạn dân mà?

"Cung tiễn Tần Hầu gia —— "

Mấy ngàn bách tính toàn bộ quỳ xuống, tiếng vang chín tầng trời.

Tuyết hòa tan sẽ biến thành gì?

Biến thành mùa xuân đấy, Tần Kham nhìn xuân sắc xanh um tươi tốt ngoài thành, trong đầu nghĩ những vậy.

Trong tiếng tiễn đưa, Tần Kham giục ngựa rời khỏi thành Phách Châu.

Hai ngày hành quân, Tần Kham và tám vạn tướng sĩ kinh doanh cuối cùng cũng về tới kinh sư.

Tường thành kinh sư hùng tráng nguy nga hiện ra trước mắt, thần sắc mệt mỏi của Tần Kham bớt đi nhiều, vui mừng thở phào.

Ra đạo mệnh lệnh cuối cùng cho tướng sĩ kinh doanh là ai nấy về doanh, Tần Kham chỉ dẫn mấy chục thị vệ dẫn ngựa vào thành.

So sánh với cảnh hoành tráng bách tính Phách Châu đưa tiễn, kinh sư rõ ràng lạnh nhạt hơn nhiều, cửa thành vẫn người đến người đi, có điều lại không có một đại thần nào ra đón chào hắn.

Tần Kham không khỏi cười khổ, ngẫm lại cũng đúng, với quan hệ hiện giờ thần hờn quỷ ghét của hắn trên triều đường, hy vọng các đại thần đồng loạt tụ tập trước cửa thành ngước nhìn vẻ mặt đắc ý khải hoàn trở về của tên nịnh thần này thì chắc là cho dù Chu Hậu Chiếu hạ chỉ thì người ta cũng chẳng đến.

Vào thành, Tần Kham đầu tiên tới nha môn Binh bộ bàn giao soái ấn rồi tới Lại bộ làm thủ tục gỡ chức đốc phủ, cuối cùng tới Báo Phòng, muốn bẩm tấu tất cả về cuộc bình loạn Phách Châu, ai ngờ đến cửa Báo Phòng thì lại bị thủ vệ cản lại, đại hán tướng quân mặt lộ vẻ khó xử nói với Tần Kham, bệ hạ mấy ngày nay rất ít đến Báo Phòng, mỗi ngày bận rộn đi sớm về muộn.

Hai chữ "Bận rộn" khiến Tần Kham cảm thấy ngạc nhiên, hắn thật sự không nghĩ ra một tên hoàng đế vừa lười vừa ham chơi thì khi bận bịu làm việc thì có bộ dạng như thế nào.

Có điều sau khi đại hán tướng quân báo cáo địa điểm bệ hạ làm việc thì Tần Kham hiểu cả rồi.

Trong một tửu quán ở cửa ngõ nhỏ hẻo lánh ở thành đông Kinh sư.

Các thị vệ vây quanh Tần Kham đi tới tửu quán, Tần Kham cất bước chậm rãi đi vào, đưa mắt nhìn chung quanh, chưa thấy bóng dáng của Chu Hậu Chiếu thì đằng trước có một tên điếm tiểu nhị vai đặt khăn trắng, rất nhanh nhẹn lấy khăn trắng phẩy phẩy bàn, sau đó khom lưng với Tần Kham nhe răng cười.

"Ồ, khách quan có mấy người? Trước tiên mang nửa cân rượu với mấy món ăn cho ngài nhé? Hạnh hoa tửu của Bổn điếm rất là nổi danh, không thử thì quả thực là sống uổng phí nửa đời người."

Tần Kham Tần Kham tập trung trên mặt tên điếm tiểu nhị, ngây ra một lát... sau đó thì hít một hơi lạnh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận