Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 510: Quyết chiến kim điện (hạ 2)

Chương 510: Quyết chiến kim điện (hạ 2)

Thấy Chu Hậu Chiếu bị các đại thần bức tới mặt đối lập hoàn toàn khác với sự kỳ vọng của các đại thần, ngược lại còn quyết tâm phải bảo vệ Lưu Cẩn, các đại thần trong lòng trầm trọng, hôm nay nếu không lật đổ được Lưu Cẩn, ngày sau sự trả thù điên cuồng của Lưu Cẩn không biết sẽ kịch liệt tới mức nào, không biết sẽ có bao nhiêu trung lương phải trở thành tế phẩm dưới dao mổ của Lưu Cẩn.

Ngược lại, các vây cánh của đảng vốn tâm như tro tàn lúc này giống như được rót vào một cỗ thanh tuyền, tức thì hoàn toàn sống lại, ai nấy lộ rõ sự vui mừng hưng phấn trên mặt.

Lưu Cẩn Quỳ gối ngoài cửa điện sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này?

Nhân lúc trong điện yên lặng, Lưu Cẩn quỳ gối ngoài cửa dập đầu bồm bộp, đau thương khóc lóc: "Bệ hạ là thân thể vạn kim, lại là chủ chung của giang sơn, sao có thể vì lão nô mà trở mặt với triều thần? Tân chính mà lão nô thi hành mặc dù là để thu nhập nội khố của bệ hạ được đầy đủ hơn một chút, để bệ hạ bớt đi chút tâm sự, trên mặt nhiều thêm những nụ cười, nhưng tân chính của lão nô lại bị người hữu tâm lợi dụng, dẫn tới tạo thành hậu quả xấu, lão nô làm việc cho bệ hạ mà làm không tốt đã tội đáng muôn chết rồi, ngàn sai vạn sai đều là cái sai của lão nô, lão nô nguyện tự sát ở trước điện để trả lại công đạo cho các đại thần, bệ hạ, sau này lão nô không thể ở bên cạnh người nữa, người phải tự bảo trọng nhé ?

Dứt lời Lưu Cẩn ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy dưới hành lang dài ngoài cửa điện có một cột đá cẩm thạch, Lưu Cẩn cắn chặt răng, tung người lao đầu về phía cột đá.

Không ai ngờ Lưu Cẩn lại cương liệt như vậy, không ngờ thật sự đâm đầu lao vào cột đá ngoài điện, phối hợp với vẻ mặt quyết tuyệt trên mặt, ánh mắt bi phẫn giống như vì hàm oan mà trợn tới trắng dã, giống như là liệt sĩ hy sinh anh dũng vậy, Nhạc Phi trong phong ba mấy trăm năm trước bộ dạng chắc đại thể cũng thế này.

Chỉ có điều vẻ mặt của Lưu Cẩn mặc dù dứt khoát không hối hận, nhưng hành động thì lại chẳng thấy có chỗ nào dứt khoát cả, tốc độ lao về phía cột đá cơ hồ có thể dùng từ như quay chậm để hình dung, Chu Hậu Chiếu ở trong điện vì khoảng cách quá xa nên nhìn không được chi tiết, nhưng các đại thần đứng ở gần cửa điện thì lại nhìn thấy rõ ràng, thế là Lưu Cẩn lập tức dẫn tới ánh mắt khinh bí của các đại thần.

Lưu Cẩn chẳng quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào, hắn chỉ quan tâm tới thái độ của Chu Hậu Chiếu.

Chỉ cần đả động được Chu Hậu Chiếu, Lưu Cẩn hắn sẽ không thể chết được.

Lưu Cẩn không muốn chết, hắn muốn sống.

Chu Hậu Chiếu đang bị cảm động tới lẹ rơi đầy mặt thấy Lưu Cẩn thật sự muốn đâm đầu vào cột tự tử, không khỏi sợ tới mức âm thanh kêu to: "Đại hán tướng quân ngoài điện mau cản hắn lại! Trẫm không cho phép hắn chết!"

Kỳ thật Chu Hậu Chiếu lo xa quá rồi, với cái tính nước đái chịu nhục được mười năm trong đông cung của Lưu công công, vất vả lắm mới lăn lộn được tới địa vị ngày hôm nay, chí hướng vĩ đại trả thù xã hội trả thù nhân dân còn chưa thực hiện được thì sao có thể tùy tiện muốn chết?

Đại hán tướng quân hành động rất nhanh, Chu Hậu Chiếu vừa lên tiếng, một gã đại hán tướng quân liền tung mình lao tới trước cột đá, đầu Lưu Cẩn đập bụp một phát vào khôi giáp trước ngực đại hán tướng quân, tuy rằng khôi giáp cũng rắn vì làm từ gang, nhưng tuyệt đối không thể dẫn tới trí mạng, Lưu Cẩn chỉ cảm thấy đầu tê rần, ái ối một tiếng rồi ngã xuống đất, chỉ rách một chút da đầu, ngay cả máu cũng chẳng chảy.

Đương nhiên, tốc độ của đại hán tướng quân cho dù có hơi chậm một chút cũng chẳng sao, Lưu Cẩn có kiên nhẫn chờ hắn vừa hay cản trước mặt mình.

Chu Hậu Chiếu thấy Lưu Cẩn không chết thì không khỏi thở phào, như bị hư thoát ngồi vật xuống long ỷ.

Nghĩ lại sự bức ép của quần thần trong điện đối với hắn vừa rồi, lại nhìn hành động vì lấy đại cục làm trọng, vì để không làm hắn khó xử mà chủ động cầu chết của Lưu Cẩn. Chu Hậu Chiếu trong lòng cảm động tới tột cùng so sánh hai phía, cao thấp lập tức được phân định.

Thấy đại hán tướng quân đã đỡ Lưu Cẩn về trong điện, Chu Hậu Chiếu không để ý tới dáng vẻ từ trên ghế bật dậy chạy xuống, ngồi xổm trước người Lưu Cẩn khóc lớn nói: "Lão cẩu ngươi thường ngày tinh ranh xảo quyệt lắm cơ mà. Hôm nay vì sao phải lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế? Cho dù ngươi làm nhiều việc ác, cho dù phiên vương bị ngươi bức phản, nhưng..."

Nói xong Chu Hậu Chiếu ngẩng đôi mắt đã đẫm lệ nhìn nhìn chung quanh một vòng, trong mắt không ngờ mang theo mấy tia hận thù, cười lạnh nói: "Nhưng ngươi dù sao vẫn là trung thành với trẫm, ngươi làm sai bất kỳ chuyện gì trẫm cũng có thể tha thứ cho ngươi, ngươi việc gì mà phải tìm đường chết? Trẫm hiện giờ là thiên tử, nhưng mà văn võ cả triều chỉ biết trách cứ bức ép trẫm, người thật sự trung thành và tận tâm với trẫm chỉ có ngươi và Tần Kham. Ngươi cớ sao lại nỡ bỏ ta?"

Các đại thần Trong điện nghe Chu Hậu Chiếu nói như vậy. Người đông nghìn nghịt trong điện lập tức quỳ xuống rầm rập, cơ hồ ai nấy đều kêu khóc.

"Lời này của bệ hạ tru tâm quá!"

"Chúng thần muôn lần chết!"

"Thần đối với xã tắc là một mảng công trung, nay lại bị kim thượng nghi ngờ dụng tâm, bi ai quá, đau thương quá! Bệ hạ. Thần xin được trí sĩ hồi hương, không can dự tới chuyện triều đình nữa. Xin bệ hạ ân chuẩn!"

Không nghi ngờ gì nữa, Chu Hậu Chiếu dưới con thịnh nội nói ra những lời này đã dẫn phát sự tức giận của nhiều người, trong điện lập tức xôn xao phẫn nộ.

Trong đám người, sắc mặt của Lý Đông Dương càng lúc càng âm trầm.

Hắn nhớ tới Tần Kham từng nói, bất kể mọi người trên kim điện đưa ra bao nhiêu chứng cớ về những chuyện xấu mà Lưu Cẩn đã làm, chỉ cần chưa thật sự chạm tới vảy ngược của bệ hạ, bệ hạ tuyệt đối sẽ không giết Lưu Cẩn, cho nên đủ loại lý do các đại thần hạch tội Lưu Cẩn trên triều hội chỉ là để làm nền trước sát chiêu mà thôi, tuyệt đối không thể lật đổ được Lưu Cẩn.

Nghĩ đến đây, Lý Đông Dương thở dài bi thương, vẻ mặt lại càng âm trầm.

Đại thần Cả triều nếu luận về sự nắm bắt chính xác về tính tình của bệ hạ thì chỉ có một mình Tần Kham, hắn thật sự nói không sai, nhìn tình thế trước mắt này, bệ hạ tất sẽ bảo vệ Lưu Cẩn.

Giết nhiều người như vậy, tham ô nhiều tiền như vậy, chiếm nhiều đất như vậy, kết quả là không ngờ vẫn bình yên vô sự, bệ hạ chẳng động một chút sát cơ nào, thánh quyến chi long của Lưu Cẩn quả nhiên kiên cố, không thể dễ dàng lay động!

Khi mọi người đang phẫn nộ sôi trào, chỉ có Binh bộ Tả thị lang Nghiêm Tung là mặt mày bất động, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú Lưu Cẩn đang nằm trên sàn gạch vàng ở trong điện, trong mắt Nghiêm Tung thậm chí hiện lên một tia châm biếm, giống như đang nhìn một tên hề đang tận sức biểu diễn những trò tạp kỹ vặt vãnh vậy.

Tần Hầu gia quả nhiên nói không sai, thằn cha này quả thực có bản sự xoay chuyển thế yếu, nhưng liệu có thể chuyển nguy thành an không?

Nhưng mà... Nếu tên ngốc Lưu Cẩn này cho rằng mình thật sự nắm chắc phần thắng thì sai mất rồi.

Một kích sắc bén của Hầu gia há lại chỉ có như thế?

Lưu Cẩn nằm trên sàn gạch lạnh ngắt, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng, quả tim đang treo cao theo một câu "Trung thành và tận tâm" mà rơi lại về ngực.

Cứ theo tình thế này mà phát triển, Lưu Cẩn hắn hôm nay chắc chắn sẽ không chét, đời ngày sau phong ba bình ổn rồi, những lão hỗn đản hôm nay trên triều hội hạch tội hắn hãy chờ sự trả thù điên cuồng đầy máu tanh của hắn đi.

Chậm rãi mở mắt ra, Lưu Cẩn yếu ớt cười với Chu Hậu Chiếu, nói: "Bệ hạ, lão nô xin lỗi người, lão nô đã làm sai, hại bệ hạ phải trở mặt với triều thần, lão nô là tội nhân của Đại Minh! Bệ hạ hà tất phải cản ta, để lão nô đâu đầu vào cột mà chết, coi như là rửa sạch tội của lão nô, cũng cho các đại thần cả triều một công đạo..."

Chu Hậu Chiếu khóc nói: "Trẫm nếu không đáp ứng, thiên hạ ai dám giết ngươi? Chuyện ngươi làm sai, trẫm sẽ gánh vác hết thay ngươi! Ai nếu muốn trị tội ngươi thì bảo hắn trước tiên đá trẫm khỏi ngôi vị hoàng đế này đã rồi tính!"

"Bệ hạ! Bệ hạ đối với một tên hoạn quan ti tiện như lão nô mà ân sủng tới vậy, lão nô chết muôn lần cũng không thể báo được một phần vạn!" Lưu Cẩn khóc lớn.

"Đừng nói nữa, triều hội hôm nay dừng ở đây, Người đâu, đỡ Lưu Cẩn về ti lễ giám dưỡng thương!"

Chúng thần biến sắc. Trong ánh mắt của Nghiêm Tung không ngờ cũng mang theo mấy phần lo lắng.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập hướng tới điện Phụng Thiên, đại hán tướng quân trước cửa điện cản lại thì nghe thấy tiếng hét lớn: "Phách Châu quân tình khẩn cấp, Tạp gia muốn gặp mặt vua!"

Phách Châu? Quân tình?

Mí mắt Chu Hậu Chiếu và chúng thần Trong điện giật giật, lúc triều hội không ngờ lại có quân báo lâm thời, tuyệt không phải là chuyện tốt!

Chu Hậu Chiếu lập tức gác lại chuyện của Lưu Cẩn, sửa sang lại xiêm y rồi lạnh lùng nói: "Bảo người bên ngoài tiến vào nói chuyện!"

Một lão thái giám vội vàng đi vào, từ cách rất xa đã quỳ xuống, gấp giọng nói: "Bệ hạ, Phách Châu có quân báo khẩn cấp, hôm qua lục lâm Phách Châu Trương Mậu tụ tập hơn năm ngàn cường đạo, nhân lúc trời tốt đánh chiếm thành Phách Châu, tri phủ Phách Châu Trần Sam và khâm sai đề đốc thái giám Lương Hồng, cùng với tuần kiểm ti, nha dịch tất cả đều bị giết hết, bệ hạ, Phách Châu phản rồi!"

Mọi người chấn động, sắc mặt lập tức trở nên phi thường khó coi, ngay cả trong mắt Nghiêm Tung cũng hiện lên một tia bất ngờ, hiển nhiên, biến cố đột phát này không hề nằm trong kế hoạch trừ gian của mọi người.


Bạn cần đăng nhập để bình luận