Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 660: Quay về chốn cũ

Chương 660: Quay về chốn cũ

Nghiêm khắc mà nói, chuyện đã đáp ứng nàng ta Tần Kham chưa làm được, mà là đang làm.

Thành Thiên Tân tuy rằng đã phồn hoa hơn trước kia vô số lần, nhưng cách trình độ phồn hoa trong cảm nhận của Tần Kham vẫn còn rất xa, hiện giờ thành Thiên Tân so với trước kia thì được mở rộng hơn gần năm lần, là bố cục ba mặt kín một mặt dựa nước, thành trì phía đông giáp bờ Bột Hải, bến tàu cảng đông thì xây ở cạnh Bột Hải, bờ biển không chỉ dựng bến tàu nước sâu, hơn nữa hai bên vách núi ở cửa xuất cảng còn bố trí vô số khẩu hỏa pháo.

Trong thành buổi sáng đã náo nhiệt, lúc trước Lý Đông Dương phát động đình nghị nội các, mà Tần Kham lại dùng tiền lời từ hải vận lừa ti lễ giám Lưu Cẩn phê hồng chiếu chuẩn, chính sách xây dựng Thiên Tân của triều đình liền thành ván đã đóng thuyền, khi thông chính ti phát quyết nghị của triều đình tới quan phủ địa phương, như sở liệu của Tần Kham, quan phủ còn chưa kịp có động tác, các thương nhân thiên nam địa bắc nghe tin lập tức hành động, đều mang theo bạc và các loại vật chất chen chúc tới, trong thành Thiên Tân nhỏ hẹp một số lớn thương nhân ùa vào, giống như xã hội đen phân chia địa bàn, ai nấy giở đủ loại thủ đoạn cơ mưu chiếm trước địa hình địa thế có lợi nhất, mua đất, mở cửa hàng, hừng hực khí thế.

Đợi cho tới khi Nghiêm Tung phụng lệnh của Tần Kham tới Thiên Tân thượng nhiệm tri phủ, vừa vào thành hắn giật nảy mình.

Việc Xây thành căn bản không cần hắn lo, trước đó các thương nhân đã làm xong một nửa việc hắn cần làm, khiến người ta dở khóc dở cười là, mấy vị đại thương nhân lén góp tiền, miễn phí xây một tòa nha môn tri phủ năm gian trong thành Thiên Tân, bên trong có đủ nhà thuỷ tạ hành lang gấp khúc giả sơn, Nghiêm Tung vốn đã chuẩn bị tâm lý chịu khổ mấy năm vừa vào thành đã được các thương nhân như ngàn sao ôm trăng đón vào đại trạch nha môn tri phủ mới xây, một thanh niên quyết chí xuống cơ sở chịu khổ kiếm tư lịch trong nháy mắt bị thương nhân hơi tiền đầy người ăn mòn thành một cán bộ vui trước cái vui của thiên hạ, lo sau cái lo của thiên hạ.

Thành Thiên Tân cứ như vậy được xây lên, nói thật, không liên quan lắm tới Nghiêm Tung, Tần Kham tính trái tính phải vẫn xem nhẹ tác dụng cực lớn của thương nhân thời đại này, bọn họ không chỉ có tài sản khổng lồ, quan trọng hơn là, có sự quyết đoán vô cùng. Muốn kiếm lợi lớn thì trước tiên phải bỏ vốn nhiều, bao gồm cả xây dựng dân cư đường phố tường thành Thiên Tân, hơn nửa tài chính đều là các thương nhân bỏ tiền túi trước cho Nghiêm Tung vay, sau đó do nha môn tri phủ Thiên Tân trả gó từng năm, chỉ có điều mượ tiền của thương nhân thì triều đình mất mặt quá, thế là chỗ tiền này do Cẩm Y vệ vay rồi thanh toán, tạm thời là do Cẩm Y vệ thuyên chuyển trước rồi âm thầm do Cẩm Y vệ từng năm trả lại cho thương nhân.

Cho tới khi công văn của triều đình chính thức gửi xuống, bạc của thương nhân như nước chảy vào thành trì, bọn họ lúc này mới phát hiện ánh mắt của Tần Công Gia từng đề nghị làm phồn vinh Thiên Tân độc ác cỡ nào.

Đường Tử Hòa dắt ngựa, một mình đi trên đường cái, sự rộn ràng ồn ã bên cạnh như tới từ thế giới khác, còn nàng ta thì vẫn lặng lẽ trong thế giới của mình tò mò nhìn sự phồn hoa như gấm như hoa chung quanh.

Bất kể người nào, thân phận nào, trên mặt đều mang theo nụ cười, nụ cười là phát ra từ đáy lòng, trong loạn thế khói lửa khắp nơi, có thể ở địa phương nào đó nhìn thấy sự hạnh phúc chân thật như vậy là đáng quý biết bao.

Đi không đến trăm bước, khuôn mặt sau khăn che của Đường Tử Hòa cuối cùng cũng hiện ra nụ cười cùng với vẻ hạnh phúc.

Giống như quên mất tranh đấu ngươi chết ta sống lúc trước, quên mất sát khí thi triển cơ mưu ngoài sáng trong tối, những gì có thể nhớ lại chỉ có dưới gốc mai vàng đó, một nam tử quyền khuynh thiên hạ tình cờ gặp nàng ta, bọn họ sóng vai đứng dưới tàng cây ngắm từng đóa mai vàng nở rộ, còn cả áng mây cuối chân trời.

Chia tay rồi quay lại chốn cũ, mặt Đường Tử Hòa cuối cùng cũng nở nụ cười như mai vàng, chỉ là nụ cười đó ấn giấu dưới khăn che, chỉ nguyện cho người mình yêu được thấy.

Dưới sự kinh doanh của Nghiêm Tung, vận mệnh của thành Thiên Tân và kinh sư có vài phần tương tự, cũng có chợ đông chợ tay, giữa chợ đông và tây có một con đường lớn thông nhau, hai bên đường là các cửa hàng, thương nhân vân du bốn phương lưng đeo túi ra vào cửa hàng, cũng có người buôn bán nhỏ chất hàng hóa lên xe lừa rồi lái đi, có nha dịch tuần phố mang theo xích sắt lưng dắt đao, vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi thương gia mà mình quen biết.

Đường Tử Hòa Một thân áo choàng màu đen dắt ngựa, thân ảnh lã lướt rất bắt mắt trong dòng người, mọi người đều ném ánh mắt tò mò về phía nàng ta, sau đó rất nhanh liều thu hồi ánh mắt.

Nơi này... Chính xác là thế ngoại đào nguyên." Đường Tử Hòa thì thầm.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, giờ đã gần tới trưa, cách đó không xa có một quán trà mới mở, Đường Tử Hòa do dự một chút, dắt ngựa đi vào quán trà.

Quán trà cũng không lớn, hơn nữa buổi trưa chính là lúc dùng bữa, khách nhân trong quán không nhiều, Đường Tử Hòa sau khi vào thì đi thẳng lên lầu, trên lầu cũng chỉ có hai bàn khách nhân.

Một cô nương dáng người lả lướt đi vào quán trà không nghi ngờ gì nữa là vô cùng bắt mắt, Đường Tử Hòa vừa ngồi xuống liền phát hiện ánh mắt bốn phía toàn bộ hướng lên người nàng ta, chỉ là nàng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, sớm đã quen phớt lờ những ánh mắt này, lại càng không sợ người khác nảy sinh ác ý với nàng ta, chỉ cần nàng ta nguyện ý, giơ tay lên là khiến cho trà lâu này chó gà không tha.

Có lẽ khí thế Đường Tử Hòa biểu hiện ra có chút đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã biết là hạng không thể trêu vào, khách nhân trong quán trà rất nhanh liền di dời ánh mắt,, Đường Tử Hòa cười nhạt, ngồi xuống một cái bàn trống cạnh cửa sổ, gọi một bình trà Long Tĩnh rồi chậm rãi thưởng thức.

Cảm xúc kích động Trong lòng vẫn chưa bình tĩnh trở lại, bên tai lại nghe tiếng khách nhân bàn bên khe khẽ nói nhỏ, Đường Tử Hòa vốn không có hứng thú với những đề tài phố phường này, nhưng mà một cái tên quen thuộc giống như đã khắc vào từ trong xương tủy nàng ta lại từ bàn bên truyền đến.

Đường Tử Hòa ngẩn ra, tay đang bưng chén trà bỗng nhiên khựng lại, mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.

"Tên buôn hàng từ kinh sư sáng nay nói, hôm qua sáu khoa mười ba đạo ngôn quan ngự sử triều đình đồng loạt làm khó dễ trên Kim Loan điện, mượn chuyện đóng thuyền ở cảng đông Thiên Tân làm cớ, đầu mâu chỉ thẳng vào Ninh Quốc Công Tần Công Gia, Tần Công Gia lần này dữ nhiều lành ít."

Một trà khách Khác cười nhạo: "Phì! Đừng có giả vờ lo cho nước lo cho dân, những chuyện của đại nhân vật triều đình liên quan gì tới một thương nhân nhỏ như ngươi?"

"Ngươi đúng là chẳng biết gì, đại nhân vật triều đình tranh đấu ta đương nhiên không có tư cách hỏi đến, nhưng việc này là nhắm vào Tần Công Gia, ngươi cho rằng đây thật sự chỉ là chuyện của đại nhân vật à?"

"Chả thế thì sao? Cho dù bọn họ lật đổ Tần Công Gia, chẳng lẽ sẽ liên luỵ đến chúng ta à?"

Trà khác tức giận gõ bàn, hạ thấp giọng cả giận nói: "Lão tử thật sự lấy làm lạ vì sao ngươi có thể sống được đến ngày hôm nay, dùng cái óc lợn của ngươi mà nghĩ đi, ngự sử triều đình lấy việc đóng thuyền Thiên Tân ra làm khó dễ Tần Công Gia, nếu Tần Công Gia thật sự bị ngự sử lật đổ, ngươi cho rằng chúng ta sẽ yên à? Đừng quên mở rộng thành Thiên Tân là ai đề nghị trước hết, lúc trước nội các đình nghị, ti lễ giám và thông chính ti chiếu chuẩn, mới có khí tượng Thiên Tân chúng ta hôm nay, Tần Công Gia nếu vì chuyện Thiên Tân mà ngã xuống, ngươi cho rằng đại nhân vật trong triều sẽ bỏ qua cho Thiên Tân chúng ta à? Hiện giờ các nha môn Thiên Tân phần lớn là môn hạ cố lại của Tần Công Gia, cây đại thụ Tần Công Gia ngã xuống, khỉ trên cây chẳng phải sẽ bị triều đình tận diệt sao, mà tận diệt cũng không sao, bên trên mà phái mấy quan viên hắc tâm tới tiếp nhận Thiên Tân, khi đó quan tham giặt cướp rối tinh rối mù, cục diện đang tốt đpẹ của Thiên Tân chẳng phải cũng sụp đổ theo Tần Công Gia sao?"

Một trà khách khác nghe thấy lời nói này, không khỏi rùng mình sợhãi, ngữ khí trở nên bối rối bối rối: "Nói như thế, Tần Công Gia không thể ngã được. Hắn nếu ngã, bách tính thương nhân Thiên Tân chúng ta sẽ xui xẻo."

Trà khách thở dài, nói tiếp: "Từ lúc Tần Công Gia đệ trình mở rộng thành Thiên Tân, chúng ta có thể coi là được sống những ngày tháng tốt đẹp, dân hộ mới chuyển tới được miễn năm năm thuế má và lao dịch, đóng thuyền ở cảng đông mang tới cơ hội kiếm tiền cho thợ kéo, cắm đầu làm việc mấy năm không chừng có thể tích được gia sản lớn cho con cháu đừoi sau, ai ngờ được ngày lành như vậy mới được hơn một năm thì xảy ra chuyện, Tần Công Gia nếu bị các ngự sử kéo ngã, ngày lành của chúng ta coi như là kế thúc, hiện giờ thành Thiên Tân và Tần Công Gia là buộc cùng trên một dây, Tần Công Gia nếu ngã, cừu gia của hắn chẳng phải sẽ chơi chết Thiên Tân sao."

Trà khách còn lại lắc đầu lo lắng: "Uống nhanh rồi đi đi, nhân lúc tin tức xấu từ kinh sư chưa truyền rộng, chúng ta phải nhanh chóng chuyển hàng, hôm nay cứ ngồi trong nhà nghe tiếng gió rồi kiếm đường lui cho mình."

Hai người chán nản uôgns trà, hồn nhiên không phát giác nữ tử bàn sau đã nghe hết cuộc đối thoại của họ không sót một chữ.

Hai người đi rồi, Đường Tử Hòa mới chậm rãi buông chén trà, sát khí trong mắt đẹp lấp lánh không ngừng.

"Đàn sói rình hổ, tất có ác đấu, kinh sư này, chắc ta lại phải tới một chuyến."


Bạn cần đăng nhập để bình luận