Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 589: Phỉ hoạn xương quyết (1)

Chương 589: Phỉ hoạn xương quyết (1)

Một tờ thánh chỉ ra khỏi cửa tây, thiên hạ phong vân động.

Đây là một đạo thánh chỉ có ý tứ cảnh cáo rất nặng, thánh chỉ do nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa viết vội, đưa đến ti lễ giám đóng dấu bảo tỳ của Hoàng đế, do thông chính ti hạch chuẩn ban hành.

Về chuyện Ninh vương ngang ngược bất thần, biểu hiện của Dương Đình Hòa tựa hồ rất nhiệt tâm, Chu Hậu Chiếu sau khi ném ra một câu "Răn dạy cảnh cáo" thì không quản nữa, còn lại cơ hồ tất cả đều là Dương Đình Hòa xử lý.

Người được phái tới đọc thánh chỉ cũng do Dương Đình Hòa tự mình phái, phân lượng của người này cũng không nhỏ, hắn là đại tỷ phu của hoàng đế Hoằng Trị, dượng của Chu Hậu Chiếu, chồng của trưởng công chúa Trường Khang, Phò mã Đô Úy Thôi Nguyên, tước phong Kinh Sơn hầu.

Kinh sư phái ra một vị Hầu gia kiêm hoàng thân tuyên chỉ cho phiên vương, quy cách xem như khá long trọng, về phần vì sao phái Thôi Nguyên này đi tuyên chỉ, Dương Đình Hòa cũng có tính toán nhỏ của lão, trước tiên không nói tới thánh chỉ thánh chỉ, Ninh vương nếu không bị va đầu vào cửa như Trương công công, nhất định có thể từ thân phận của người tuyên chỉ là có thể phán đoán ra ý tứ của triều đình kinh sư đối với hắn, Phò mã Đô Úy xem như là một nửa người hoàng gia, từ bối phận mà luận, Ninh vương Chu Thần Hào cũng phải gọi Thôi Nguyên một tiếng tỷ phu, triều đình phái tỷ phu của hắn đến tuyên chỉ răn dạy cảnh cáo, ý là nói với hắn, chuyện này không làm lớn, hoàng đế hy vọng chuyện này có thể khống chế trong phạm vi chuyện nhà.

Không thể không nói Dương Đình Hòa thật sự là dụng tâm đến khổ, lão là đang hết sức cố gắng trừ khử đi trận thảm hoạ chiến tranh này, Ninh vương trước kia từng làm gì không quan trọng, chỉ cần thánh chỉ đến Nam Xương, Ninh vương có thể cảnh giác hơn nữa dừng cương trước bờ vực đúng lúc, như vậy chuyện này vẫn có thể tiếp tục được che đậy, thiên hạ vẫn thái bình.

Đồng thời vào lúc Thánh chỉ rời kinh, còn có một con khoái mã cũng rời kinh theo.

Khoái mã này không liên quan tới là lão đệ huynh Tần Kham tự phái tới Nam Kinh, tốc độ của hắn hiển nhiên nhanh hơn so với mã Đô Úy Thôi Nguyên, cơ hồ là ngựa nghỉ chứ người không nghỉ, có thể tính là khoái mã tám trăm dặm.

nhiệm vụcủa hắn cũng có liên quan tới Ninh vương, Tần Kham hạ tử lệnh cho thám tử Cẩm Y vệ trong thành Nam Xương, bất chấp tất cả mọi giá cứu Đường Dần khỏi phủ Ninh vương!

Bạn của Tần Kham không nhiều lắm, theo thân phận địa vị nước lên thì thuyền lên, bạn của hắn càng ít, loại bằng hữu tương giao từ lúc bần hàn như Đường Dần là không thể thiếu được, Tần Kham không gánh nổi tổn thất.

Đối với tên thư sinh chua loét này, Tần Kham thật sự rất tức giận. Hiện giờ triều đình sắp đại chiến với Ninh vương, hai bên đều đang sẵn sàng ra trận, không khí chiến tranh ở Giang Tây dầy đặc, vào lúc mấu chốt này Đường Dần không ngờ không biết sống chết lao đầu vào địa bàn của Ninh vương. Quả thực là tìm chết.

Tức giận thì tức giận, nhưng Đường Dần từ Nam Xương bình an về kinh, Tần Kham kiểu gì cũng phải cho hắn một trận, nhưng hắn tuyệt không thể trơ mắt nhìn bằng hữu của hắn chết trong tay Ninh vương được, hoặc là bị Ninh vương lôi kéo mà mất hết thanh cả đời.

Đường Dần cũng muốn trốn, hắn bức thiết muốn rời khỏi địa phương quỷ quái phủ Ninh vương này hơn bất kỳ ai.

Từ sau lần trước tìm được cơ hội trốn nhưng lại lạc đường trong vương phủ, Đường Dần rút kinh nghiệm xương máu, đồng thời cũng bắt đầu một kế hoạch chạy trốn mới.

Màn đêm sắp hạ xuống, đã tới lúc đốt đèn.

Ninh vương Chu Thần Hào ngồi trong thư phòng vương phủ, trước mặt hắn là phụ tá trưởng sử Lý Sĩ Thực.

Tên đã lên dây, Chu Thần Hào cũng càng lúc càng bận rộn, đại quân phát động cần rất nhiều điều kiện, quân tâm sĩ khí, quân giới lương hướng, dư luận dân gian, thậm chí khí hậu địa lý, những cái này đều phải chuẩn bị đầy đủ trước khi đại quân phát động.

Vương gia, lương hướng không phải lo, đủ để duy trì đại quân hơn một năm rồi." Lý Sĩ Thực vuốt râu trầm ổn nói.

Ninh vương cũng gật đầu, nội tình của mình đương nhiên là mình hiểu nhất: "Mấy năm qua, bổn vương hạ quyết tâm dùng rất nhiều thủ đoạn lôi đình, lương hướng thu thập được chồng chất như núi, về phương diện này bổn vương cũng không lo lắng, chỉ là... Khổ cho bách tính thành Nam Xương, bổn vương thật sự là có lỗi với họ."

Lý Sĩ Thực vội vàng nói: "Người muốn thành đại sự, không thể có lòng dạ đàn bà, bách tính thành Nam Xương quả thật rất khổ, ngày sau Vương gia gia đăng lâm đại bảo, quân lâm thiên hạ, khi đó bồi thường cho bách tính Nam Xương thật tốt là được."

Ninh vương gật đầu, miệng nói áy náy, nhưng kỳ thật trong lòng rất hờ hững, giống như vừa hô một câu khẩu hiệu không có bất kỳ ý nghĩa gì, rất nhanh liền đổi đề tài.

" Phương diện Quân giới thế nào?"

"Quân giới cũng chuẩn bị tốt rồi, hôm qua Lăng Thập Nhất báo lại, trong kho vũ khí của vương phủ tổng cộng tích trữ hai vạn thanh trường dao, một vạn thuẫn tròn, trường thương hơn hai vạn cây, còn có hai ngàn cây súng điểu Vương gia có được nhờ mua chuộc quan viêncủa chế tạo cục và Công bộ kinh sư..."

Ninh vương sắc mặt mừng rỡ: "Có những quân giới hỏa khí này, công thành chiếm đất là đủ rồi, mấy thứ này mới là bảo bối trong lòng bổn vương."

Lý Sĩ Thực cười nói: "Mấy thứ này là tiền vốn giúp Vương gia thành tựu nghiệp lớn, có điều chúng ta chung quy không thể quá lại hỏa khí được, căn bản của Vương gia chính là dân tâm sĩ tử thiên hạ, cùng với binh mã tướng sĩ nắm giữ trong tay, bọn họ mới là căn bản để Vương gia dùng để tranh đoạt thiên hạ."

Nói tới dân tâm, Ninh vương vẻ mặt ngưng trọng. Lý Sĩ Thực nói không sai, dân tâm mới là thứ quan trọng nhất.

" Hịch văn Khởi sự đã viết xong chưa?"

"Viết xong rồi, chỉ đợi Vương gia khởi sự chỉ huy, hịch văn trong mấy ngày sẽ truyền khắp mỗi một ngóc ngách thiên hạ."

Lý Sĩ Thực híp mắt cười nói: "Vương gia phái người rải lời đồn ở kinh sư, nói đương kim hoàng đế không phải là thân sinh của tiên đế, hiện giờ đã truyền cho mọi người đều biết rồi, tiểu hôn quân kia cho dù cả người đều là miệng thì cũng chẳng nói rõ được, Vương gia dùng lý do này để khởi sự, giơ cờ hiệu khôi phục huyết thống họ Chu, thật sự là chủ ý tuyệt diệu."

Ninh vương cười ha ha: "Đúng, tôn thất họ Chu ta nhiều như thế, một tiểu tạp chủng lai lịch không rõ có tư cách gì mà ngồi nắm giang sơn? Thời Kiến Văn Yến tặc Chu Lệ lừa tổ tiên ta, đã nói là giang sơn cộng trị, hiện giờ Chu Lệ nhất mạch hắn ngồi nắm giang sơn hơn trăm năm, cũng nên tới phiên Ninh vương nhất mạch ta rồi."

Mọi sự đã chuẩn bị, tâm tình Ninh vương rất tốt, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn giống như nhìn tháy long ỷ vang choi trong kim điện kinh sư đang ngoắc tay với hắn.

Lý Sĩ Thực thấy bộ dạng vui sướng của Ninh vương, hắn biết lúc này Ninh vương đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Vương gia. Chúng ta khác với đám nông dân chân đất chẳng nghĩ gì chỉ muốn giương cờ tạp phản, xưa nay tạo phản đầu tiên cần phải có đại loạn, hiện giờ Chính Đức hoàng đế ngu ngốc vô đạo, sủng tín đám gian nịnh Lưu Cẩn Tần Kham Trương Vĩnh, bức những lão thần danh thần trung trực như Lưu Kiện Tạ Thiên Lưu Đại Hạ lần lượt cáo lão trí sĩ, trong triều cũng có rất nhiều trung thần bị giết bị biếm trích, quan phủ triều đường bị những người này biến thành chướng khí mù mịt, thế này là đã có điều kiện c đại loạn rồi, hiện giờ chúng ta quan trọng nhất chính là tranh thủ được dân tâm của sĩ tử thiên hạ. Dân tâm trong tay, Vương gia có thể tung hoành bễ nghễ thiên hạ rồi, như vậy, vừa có thể xưng là nghĩa quân, vừa có thể xưng là chính thống, lại vừa đoạn tuyệt một tia số mệnh cuối cùng của Chính Đức."


Bạn cần đăng nhập để bình luận