Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 470: Kim Liễu lâm bồn (hạ) (2)

Chương 470: Kim Liễu lâm bồn (hạ) (2)

Đang nói thì Đỗ Yên nhanh chóng nhận ra loại thái độ này đối với hầu phủ nam đinh đơn bạc mà nói là rất đại nghịch bất đạo, thế là trong chớp mắt không chỉ sửa lại khẩu phong, ngay cả ngữ khí và vẻ mặt cũng chuyển biến lớn, vẻ mặt vui sướng nhanh chóng sụp xuống, bộ dạng đau thương tiếc hận thay thế, thở dài nói: "... quá đáng tiếc, tướng công, không sao, chúng ta còn trẻ, thiếp thân sau này đảm bảo sẽ sinh nhi tử béo tròn cho tướng công."

Vẻ mặt thay đổi một cách Kinh tài tuyệt làm Tần Kham trợn tròn mắt, Tần Kham vừa bực mình vừa buồn cười chỉ chỉ Đỗ Yên: "Nàng thật là...."

Quay đầu khẩn trương nhìn bà đỡ, Tần Kham vội vàng nói: "Mẹ con bình an cả chứ?"

Bà đỡ thấy Tần Kham tựa hồ thực sự không có ý ghét bỏ nữ nhi thì cũng cười gật gật đầu.

Tần Kham trầm mặc một chút lại nói: "Đứa bé có lỗ đít chứ?"

"... có"

Tần Hầu gia giờ mới mới chính thức mừng rỡ, tay giơ lên trời hô lớn: "Thưởng."

Bà đỡ vội vàng cúi người đáp tạ, trong lòng lại kinh ngạc không thôi, việc đỡ đẻ cho đại hộ nhân gia bà ta không phải chỉ làm một lần hai lần, mỗi lần nếu thê thiếp của đại hộ nhân gia sinh hạ nữ nhi, tuy nói bà đỡ cũng có tiền thưởng, có điều sắc mặt của gia chủ lại không dễ coi, rất ít nhìn thấy sinh nữ nhi mà chủ nhà lại mừng rỡ như điên thế này.

Cảm giác vui sướng khi được làm cha lấp đầy lồng ngực Tần Kham, Tần Kham tung người vào trong phòng sinh.

Trong phòng sinh, Kim Liễu đắp chăn mỏng, trên người chỉ mặc yếm, tóc rối tung xõa trên gối, người đầy mồ hôi thở phì phò, mày hơi nhíu lại, tựa hồ vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ trong cơn đau vừa rồi.

Bên cạnh giường nhỏ, đứa bé sớm đã được tắm rửa cắt cuống rốn đang ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chấm đốm mới sinh, cùng với vẻ cái nhăn mày của mẹ nó, rất có vài phần thần vận của Tần Kham khi trầm tư.

Lần đầu nhìn thấy đứa bé, Tần Kham liều có rung động huyết mạch tương thông, một loại cảm động khó à diễn tả như thủy triều xộc lên trong lòng, mắt Tần Kham nhanh chóng ửng đó, một ngón tay vươn ra chạm vào da thịt của đứa bé, chạm cái là rụt, sợ làm hỏng viên tuyệt thế minh châu sau này sẽ được hắn nâng niu trong lòng bàn tay này.

Tựa hồ nhận thấy được khí tức quen thuộc, Kim Liễu mở mắt ra, thấy Tần Kham vẻ mặt tươi cười ôn hòa cảm kích đứng trước giường nàng ta, Kim Liễu lại nhìn đứa bé đang ngủ bên cạnh nàng, mắt đẹp chớp chớp, nước mắt như trân châu rơi xuống, vẻ mặt vô cùng áy náy.

"Tướng công... Thiếp thân xin lỗi chàng, nó... Là nữ nhi..."

Tần Kham vội vàng ôm lấy vai nàng ta, cười nói: "Nữ nhi tốt mà, ta thích nhất là nữ nhi, tin tướng công đi, ta sẽ vô cùng yêu chiều nó, nó chính là bảo bối trong tay ta, cả đời này ta sẽ không cho phép bất kỳ ai làm thương tổn tới nó."

Nghe những lời nói như lời thề của Tần Kham, Kim Liễu cảm động tới nước mắt càng tuôn nhiều hơn: "Nhưng, nam đinh của Tần gia chúng ta đơn bạc..."

"Chúng ta còn trẻ, nhi tử nhất định sẽ có, Kim Liễu, Tần gia chúng ta không được phép có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, ta như thế, nàng và Yên nhi cũng phải như thế."

Kim Liễu cảm động ra sức gật đầu, dụi sâu vào trong lòng Tần Kham, lẳng lặng hưởng thụ hương vị hạnh phúc ngọt ngòa.

"Tướng công mau nhìn đi, con mở mắt kìa, mắt nó đen quá sáng quá, giống như sao trên trời..."

Tần Kham vụng về cẩn thận bế con bằng hai tay, dí sát vào nhìn kỹ mặt nó, cười nói: "Không sai, tương lai khi con trưởng thành nhất định là mỹ nữ tuyệt thế. Ừ, nên cho nó cái tên chính thức đi."

"Tướng công là cha, tên khẳng định phải do chàng đặt rồi."

Tần Kham nghĩ nghĩ rồi nói: "Một đời người không luận thọ nguyên, không luận thành bại, quan trọng nhất là vui vẻ, ta cũng không có yêu cầu gì đối với con cả, nó khi còn sống chỉ cần làm những việc mà nó muốn làm, chỉ hy vọng con cả đời sẽ được sống khoái hoạt, không phiền lụy. Vậy đặt cho nó tên là 'Nhạc' đi, sau này đại danh của nó sẽ là 'Tần Nhạc'."

Kim Liễu cười phì một tiếng: "Tướng công đặt tên cũng rất đơn giản."

Tần Kham cười nói: "Chê ta không có học vấn hả? Tướng công ta tốt xấu gì cũng là án thủ thi viện Thiệu Hưng, chữ 'Nhạc' Này cũng có xuất xử điển cố, "Kinh Thi" viết: Nước Đương Châu, đá trắng phau phau. Đã thấy quân tử, cớ sao không vui? ', chữ 'Nhạc' (vui) này, tất nhiên là vui khi thấy quân tử."

Kim Liễu cười càng thích ý hơn, gắt: "Tướng công chàng bản thân làm người làm việc chẳng có nửa bóng quân tử gì cả, còn dậy nữ nhi của chúng ta 'đã thấy quân tử, cớ sao không vui nữa', nữ nhi lớn lên nếu kế thừa tính tình của tướng công, nhìn thấy quân tử chỉ sợ không chỉ không vui nổi, ngược lại còn đánh cho quân tử gần chết đo."

Tần Kham cười ha ha, vung tay thật mạnh: "Ta chẳng quan tâm, dù sao tên của nữ nhi phải là Tần Nhạc! Tương lai nữ nhi nếu đánh chết quân tử thì ta sẽ chôn."

Âm thanh dừng lại, ngay cả bản thân Tần Kham cũng thấy cảm động

Đây đại khái chính là tâm lý của tất cả người làm cha trong thiên hạ, đứa con có được vinh quan cũng tốt, gây ra họa cũng được, phụ thân sẽ không oán không hận, dốc hết sức gánh vác cho đứa con, bất kỳ một bước đi nhỏ nào của đứa con trong nhân sinh, đều là phụ thân cẩn thận đỡ nó, cho tới khi phụ thân già nua tới không thể đỡ được nữa.

Ngoài Phòng sinh, thanh âm hô to gọi nhỏ của Chu Hậu Chiếu truyền đến.

"Tần Kham, mau bế nữ nhi của ngươi ra đây! Trẫm muốn nhìn xem con dâu tương lai của trẫm thế nào."

Tần Kham và Kim Liễu nhìn nhau cười, Kim Liễu thương xót vuốt má Tần Nhạc, cười nói: "Tần Nhạc của chúng ta nhất định là mệnh phú quý, sinh ra trừ cha mẹ, người đầu tiên nhìn thấy chính là đương kim hoàng thượng, tế ngộ như vậy sao có thể không phú quý cho được?"

Tần Nhạc như cục thịt nhỏ há miệng nhỏ ách xì 1 cái, cái miệng nhỏ nhắn chép chép mấy cái, không ngờ lộ ra mấy phần thần sắc khinh thường, Tần Kham vui quá, ngày đầu tiên sinh ra không ngờ đã có một loại khí thế "Ngạo công khanh, miệt vương hầu", nữ nhi sau khi lớn lên tất sẽ là người phi phàm.

Trình độ sủng ái của Chu Hậu Chiếu đối với Tần Nhạc vượt quá tưởng tượng của Tần Kham, Tần Kham vừa bế Tần Nhạc ra, Tần Nhạc liền được Chu Hậu Chiếu cẩn thận đỡ lấy, sau đó ôm vào lòng sống chết không chịu buông ra, tính cách của Chu Hậu Chiếu rất tốt, thích một người thì hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất thiên hạ tặng cho hắn, bế Tần Nhạc một lúc, tiểu hôn quân liền muốn phong Tần Nhạc là công chúa khác họ, Lưu Cẩn sợ quá ở bên cạnh không ngừng khuyên bảo, Chu Hậu Chiếu hạ ý chỉ hoang đường rất dễ dàng, nhưng lại không nghĩ phong công chúa khác họ là việc gian nan cỡ nào, không nói đến văn võ cả triều có công nhận hay không, chỉ cửa Tông Nhân phủ đã không thể bước qua rồi.

Chu Hậu Chiếu khi Nhận rõ sự thật thì vừa tức lại vừa giận, ở Tần phủ chơi đùa với Tần Nhạc một lúc rồi mới lưu luyến không rời trở về cung, nhìn bộ dạng kiên quyết của Chu Hậu Chiếu, câu nói đùa ' con dâu Tương lai' chỉ sợ sẽ thành thật.

Quy củ của Đại Minh, để đề phòng ngoại thích lộng quyền lớn mạnh, hoàng tộc bình thường không thể thông hôn với quyền quý, tương lai nếu Chu Hậu Chiếu quyết tâm muốn Tần Nhạc gả cho tương lai tương lai, thậm chí là là của hắn, trong triều đường chỉ sợ sẽ lại dấy lên một hồi phong ba ngập trời.

Có điều đây chỉ là một chuyện bát tự phẩy một cái, tương lai Tần Nhạc sau khi lớn lên nếu không thích con trai của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham cho dù cãi nhau tới đỏ mặt tía tai với Chu Hậu Chiếu cũng phải từ chối vụ hôn nhân này, huống hồ... Chu Hậu Chiếu trong Lịch sử cũng không có con nối dòng.

Sơn Âm Hầu có thêm một thiên kim.

Tin tức này vào ngày Tần Nhạc được hạ sinh đã truyền khắp mỗi một ngóc ngách của kinh sư.

trong gia đình đại thần quyền quý Kinh sư trong nhà có người vui có người buồn.

Người vui tất nhiên là đại bộ phận quan văn sĩ tử coi Tần Kham là quốc tặc, người buồn là bằng hữu hoặc là minh hữu chính trị của Tần Kham.

Không thể hy vọng tất cả mọi người đều dễ tính như giống như Tần Kham, người thời đại này tuyệt đại bộ phân đây trọng nam khinh nữ. Hiện giờ trong bố cục triều đường, sớm đã hình thành một nhóm lợi ích lấy Tần Kham là hạch tâm chính trị, như Nghiêm Tung, Trương Vĩnh, Đới Nghĩa cùng với một bộ phận huân quý rất lớn, đều đã thành thành viên trong nhóm này của Tần Kham, thậm chí ngay cả Lý Đông Dương hiện giờ cũng đã lờ mờ có thế hướng vào nhóm này, lợi ích của Tần Kham quyết định lợi ích của rất nhiều người, giới tính của đứa con đầu tiên của Tần gia cũng quyết định lực ngưng tụ lòng người của cái nhóm này, hiện giờ Tần Kham chỉ có nữ nhi, không thể không nói, điều này làm rất nhiều người thất vọng.

Thất vọng thì thất vọng, tới cửa chúc mừng lại vẫn là không thể thiếu.

Thế là sau khi biết được tin tức, ngay lập tức đám người Nghiêm Tung, Trương Vĩnh, Đới Nghĩa đều tự mình đăng môn.

Về phần đại thần và quyền quý giao tình bình thường, cũng đều tới cửa chúc mừng, trong đó lại càng không thể thiếu kẻ nịnh bợ muốn dựa hơi, dù sao quyền thế của Tần Hầu gia mọi người đều thấy, trong thiên hạ người có thể ngang hàng với Lưu Cẩn liệu có mấy ai?

Trong Các loại tân khách ùn ùn kéo đến chúc ừng, nhạc phụ nhạc mẫu của Tần Kham không nghi ngờ gì nữa là cao hứng nhất vui vẻ nhất, đương nhiên, nguyên nhân cao hứng thực sự của bọn họ đứng trên lập trường Tần gia mà nói thì không nghi ngờ gì nữa là rất đáng tẩn cho một trận.


Bạn cần đăng nhập để bình luận