Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 583: Về hưu

Chương 583: Về hưu

"Đền tiền!" Chẳng buồn chào hỏi, câu đầu tiên khi gặp mặt của Tần Kham rất thức thời: "Tây Nhai tiên sinh bớt giận, tối hôm qua bất kỳ tổn thất nào tạo thành cho quý phủ ta nguyện bồi thường gấp đôi, bao nhiêu tiền nàng cứ ra giá đi."

Ngươi ••••••" Lý Đông Dương chỉ vào Tần Kham, run rẩy một lúc, cả giận nói: "Quả nhiên là hỗn trướng, người làm việc hỗn trướng, nói chuyện cũng hỗn trướng! Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, ngươi hết lần này tới lần khác đôt snhà ta, phủ trạch của lão phu rốt cuộc làm gì để ngươi ghét bỏ tới thế hả, sao ngươi cứ muốn một đuốc thiêu rụi nó?"

Tần Kham vẻ mặt xấu hổ nói: "Tây Nhai tiên sinh nói quá lời rồi, quý phủ tươi mát thoát tục, u nhã nhập thắng, hơn nữa phong thuỷ cực tốt, chính là bảo địa phong thuỷ chiêu tài tiến bảo đa phúc đa thọ."

" Bảo địa Phong thuỷ ngươi còn dám phóng hỏa, hơn nữa đốt hết lần này tới làn khác, lần trước ngươi thân hãm tuyệt cảnh, phiên tử Đông Hán muốn lấy tính mạng của ngươi, dưới tình thế cấp bách nghĩ cách tự cứu, lão phu mặc dù bị ngươi lấy ra làm súng, nhưng vẫn miễn cưỡng tha thứ cho ngươi được, lần này ngươi nếu không cho lão phu một cách nói thì chúng ta tới kim điện thưa kiện trước mặt hoàng thượng." Cơn tức của Lý Đông Dương rất lớn.

"Hoàng thượng rất bận, chút việc nhỏ ấy không cần làm phiền tới hắn."

Lý Đông Dương tức giận lườm hắn, một lúc sau mới thở hắt ra: "Ngươi hiện giờ tốt xấu gì cũng là Quốc Công, vì sao làm việc càng lúc càng hoang đường như hoàng thượng vậy? Quân tử thận ngôn thận hành, cho dù rượu say cũng phải thế, ngươi xem ngươi tối hôm qua đã gây ra chuyện gì!"

Tần Kham đuối lý, một lúc sau mới từ trong yết hầu khè ra một câu khô khốc: "Gần đây áp lực lớn quá."

Lý Đông Dương dở khóc dở cười, lấy tay chỉ vào Tần Kham, thần sắc phẫn nộ cũng dịu đi đôi chút.

Tần Kham thấy Lý Đông Dương không trách tội, trong lòng liền thầm thấy may mắn, xem ra tối hôm qua sau khi say vẫn còn giữ được một chút lý trí, trong lúc ý thức mơ hồ vẫn còn biết tìm người quen mà xuống tay, nếu tối hôm qua là đốt nhà ngôn quan ngự sử xưa nay coi hắn như kẻ thù thì hôm nay bất thiện rồi.

"Người đâu, thượng trà, trà ngon nhất." Tần Kham lần đầu khách khí với khách nhân tới cửa mà không xách lễ vật theo như vậy.

Lý Đông Dương ngồi xuống, cười khổ lắc đầu, vuốt chậm rãi nói: "Hôm nay lão phu tới, thứ nhất là khởi binh vấn tội..."

Tần Kham vội vàng tiếp lời: "Đã hỏi tội xong rồi, vãn bối biết sai rồi, việc này có thể bỏ qua không nhắc tới nữa được không?"

Lý Đông Dương hậm hừ, nói tiếp: "Thứ hai, lão phu là muốn đến báo với ngươi một tiếng, qua năm nay, lão phu muốn trí sĩ cáo lão."

Tần Kham ngây ra, chỉ cảm thấy tim như chìm vào đáy cốc.

"Tây Nhai tiên sinh muốn cáo lão? Còn sớm mà?"

Lý Đông Dương thở dài: "Không còn sớm nữa, lão phu năm nay đã hơn sáu mươi tuổi rồi, sức khỏe càng lúc càng kém, bệ hạ từ lúc đăng cơ tới nay hít hỏi tới chính sự triều vụ, trong trách toàn bọ đè lên trên người ba vị Đại học sĩ nội các chúng ta, quốc sự do nội các và ti lễ giám quyết, lão phu mỗi ngày phải phê duyệt ít nhất cũng hơn một ngàn bản tấu chương do quan phủ các bộ các nơi đưa lên, lão phu cắn răng chống đỡ ba năm, tới năm nay thì thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi."

Tần Kham cúi đầu, trong lòng vô cùng thương cảm.

Hắn biết Lý Đông Dương là nói thật, ba năm nay, Tần Kham có thể cảm giác được sự mệt mỏi của Lý Đông Dương, mỗi lần nhìn thấy lão luôn có cảm thấy lão vất vả tới không thở nổi, tóc đen bên mai không biết từ lúc nào đã bạc trắng, Đại học sĩ nội các thần thái bay bổng, tinh thần quắc thước trước kia hiện giờ đã càng lúc càng giống một vị lão nhân tuổi xế chiều, cách điểm cuối của sinh mệnh càng lúc càng gần.

Nhìn khuôn mặt già nua của Lý Đông Dương, Tần Kham im lặng hồi lâu, bỗng nhiên đứng lên tất cung tất kính vái lão thật dài.

Lý Đông Dương thấy bộ dạng đứng đắn hiếm có của Tần Kham thì không khỏi vui mừng vuốt râu, mắt lấp lánh.

"Tiểu tử ngươi sao lại dùng lễ này?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Vãn bối kính lão đại nhân cả đời lao khổ, cúc cung tận tụy vì xã tắc Đại Minh. Quan văn Thiên hạ chỉ treo trung nghĩa ngoài miệng, song người chân chính hao hết cả đời cả đời vì Đại Minh thì chỉ có một mình lão đại nhân ngài thôi."

Lý Đông Dương hốc mắt ngấn lệ, chớp chớp mắt ra sức ngăn nước mắt trào ra, thở dài: "Nếu đồng liêu cả triều đều nhìn ta như vậy thì lão phu cho dù mệt mà chết trên bàn làm việc thì cũng cam lòng, từ khi Lưu Kiện và Tạ Thiên đi rồi, người trong thiên hạ đều nghĩ lão phu tham quyền, ngay cả đệ tử của lão phu cũng ở trước mặt mọi người cắt áo đoạn nghĩa với ta, bọn họ nào có hiểu ta, rời đi là để thể hiện khí tết, còn ở lại thì nhất là định là hạng người tham quyền sao?"

Tần Kham trầm giọng nói: "Lão đại nhân chịu nhục có mấy năm nay, vãn bối đều nhìn thấy cả, hôm nay đột nhiên nghe thấy lão đại nhân muốn trí sĩ, vãn bối trong lòng thật sự rất khổ sở, tuy biết lão đại nhân vất vả mệt mỏi, nhưng liệu có thể chống đỡ thêm mấy năm không? Vãn bối còn có rất nhiều chuyện chưa làm, sau này nếu trên triều đường thiếu sự tương trợ của lão đại nhân, tình cảnh của vãn bối chỉ sợ càng gian nan hơn."

Lý Đông Dương cười cười lắc đầu: "Lão phu biết mỗi một chuyện ngươi muốn làm đều là đại sự, đủ để thay đổi vận số vận mệnh quốc gia, nhưng việc này đều là chuyện lâu dài, không có mấy năm thì không thấy được hiệu quả, lão phu già rồi, chống đỡ không nổi nữa, cũng chờ không nổi, việc lão phu có thể làm, chính là khi còn tại vị giúp ngươi một đoạn đường."

Nói xong Lý Đông Dương từ trong tay áo lấy ra mấy bản tấu chương đưa cho Tần Kham.

Tần Kham nhận lấy đọc, trong lòng cảm động vô cùng.

Mấy bản tấu chương đều có liên quan tới Tần Kham, có an bài nhân sự các nha môn quan phủ Thiên Tân, bao gồm cả tri phủ Tần Kham từng để ra, ấn sát ti, Đô Chỉ Huy Sứ ti cùng với Cẩm Y vệ Thiên hộ sở, an bài nhân sự có liên quan tới Liêu Đông đô ti, nguyên phó tổng binh Diệp Cận Tuyền đã chính thức thăng nhiệm thành Tổng binh quan, toàn bộ sáu vệ sở Liêu Đông, trong đó Chỉ huy sứ của ba vệ sở đều là tướng lãnh tâm phúc của Diệp Cận Tuyền, còn mấy ngôn quan đặc biệt cừu thị với Tần Kham trên triều đường, cũng bị Lý Đông Dương phân công tới địa phương làm tuần án ngự sử, ít ngày nữa sẽ rời khỏi kinh sư.

Lý Đông Dương vuốt râu cười nói: "Mấy bản tấu chương này lão phu ngày mai sẽ đưa ra nội các để đình nghị, chắc không có lực cản gì cả, chuyện Liêu Đông đổi tướng thì hơi phiền toái một chút, dù sao cái thứ binh quyền này cũng rất mẫn cảm, nhưng Diệp Cận Tuyền hai nămnay suất binh chủ động tiếp chiến với Thát tử, cũng không biết hắn dùng chiến pháp mới gì, thắng bại thường thường là năm năm, đây là chuyện rất hiếm có, đệ trình đổi tướng Liêu Đông đổi tướng, lão phu cũng vững âm."

"Mấy việc này quả thật là rất quan trọng đối với vãn bối, lão đại nhân an bài như vậy, vãn bối bớt đi rất nhiều lực cản, đa tạ lão đại nhân thành toàn."

Lý Đông Dương cười ha ha hai tiếng, lại lấy ra một thứ đưa tới trước mặt Tần Kham.

Tần Kham không biết Lý Đông Dương lại cho hắn tiện lợi gì, trong lòng càng cảm động.

Vừa cầm lấy, Tần Kham lập tức ngây ra.

Lý Đông Dương cười ha ha nói: "Chuyện công nói xong rồi, chúng ta nói chuyện riêng nhé, tối hôm qua ngươi và tiểu tử nhà Vương Hoa sau khi say rượu thì hoang đường thất đức, đốt chuồng ngựa, phòng bếp và một lương đình, cỏ cây quý hiếm ở hậu viện nhà lão phu, chỗ này là tổn thất mà trướng phòng nhà lão phu tính ra, tổng cộng lại là hai vạn lượng bạc, sai người đi chuẩn bị đi, lão phu đợi mang về."

"Cái này... vãn bối biết sai rồi, lập tức đi sai người chuẩn bị bạc." Tần Kham xấu hổ lau mồ hôi.

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Lý Đông Dương vuốt râu mỉm cười, tiếp theo có chút đăm chiêu nói: "Có điều ngươi làm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ cũng không tồi, tối hôm qua sau khi ngươi chạy trối chết."

Tần Kham không nhịn được cắt ngang, sửa lại: "Nên là tạm lánh phong mang."

Mặt già của Lý Đông Dương nghiêm lại, lườm hắn nói: "Lão phu thấy là chạy trối chết, ngươi đốt nhà ta, còn có mặt mũi mà xoi mói từng chữ với lão phu à?"

Tần Kham thở dài chua chát: "Được rồi, là chạy trối chết."

"Ừ, tối hôm qua sau khi ngươi chạy trối chết không đến nửa nén hương, lập tức có Cẩm Y vệ bách hộ tìm tới cửa, nói nhà lão phu là hắn đốt, hắn nguyện chịu bất kỳ sự trách phạt nào của lão phu, tiểu tử, vị bách hộ đó là ngươi âm thầm gọi hắn đến gánh tội chịu tiếng xấu thay à?"

Tần Kham kinh ngạc trợn mắt, thất thanh nói: "Trên đời có người tốt thế à? Lão đại nhân, không phải là vãn bối bảo hắn đến, mọi người đều biết, vãn bối cho dù làm chuyện xấu thì bình thường là một mực không thừa nhận, sao phải gọi người gánh tội thay? Lão đại nhân khinh thường vãn bối quá rồi."

Lý Đông Dương thở dài: "Xem ra lão phu muốn ở trên người ngươi tìm được một chút cảm giác xấu hổ thì thật sự là còn khó hơn lên trời."

"Lão đại nhân, tên bách hộ đó tên gì?"

"hắn họ Tiền tên Ninh."


Bạn cần đăng nhập để bình luận