Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 478: Đường Dần đến nhà

Chương 478: Đường Dần đến nhà

Hịch văn là thứ rất trọng yếu, lịch triều lịch đại bất luận là thảo nghịch hay là tạo phản, trước khi đại quân xuất động đều phải có một đạo hịch văn loan truyền thiên hạ, hịch văn tương đương với thư tuyên chiến, bên trong sẽ một năm rõ mười nói với quần chúng cả thiên hạ đang vây xem, ta vì sao muốn đánh trận này, kẻ địch của ta chọc ta ở đâu, kẻ địch bừa bãi ngang ngược như thế nào, mà ta thì nhân nhượng thế nào, rồi cuối cùng không thể nhịn được nữa mới bất đắc dĩ phải phát binh đánh ngươi, các quần chúng không rõ chân tướng nếu lương tâm không bị chó ăn hết thì nên giúp ta đánh hắn.

Nói tóm lại, hịch văn chính là một cái quần xịp có thể che đậy tất cả những thứ xấu xí và tà ác của trận doanh bên ta, không chỉ che đậy sự xấu hổ của mình, còn vắt hết óc vén cái quần xịp kẻ địch ra, đều là binh đao gặp nhau rồi, tất nhiên không cần phải nói quá tử tế, chửi người không chỉ phải vạch rõ khuyết điểm, hơn nữa còn phải bịa ra lỗi lầm của kẻ địch, nếu có thể kích cho kẻ địch khí nộ công tâm, vừa xấu hổ vừa giận dữ mà chét, mới mới gọi là công đức viên mãn bớt việc đỡ lo, không đánh mà phục người.

Viết hịch văn có rất nhiều thứ phải chú ý, đầu tiên chính là danh chính ngôn thuận, bất luận chuyện ngươi làm xấu xa hèn hạ cỡ nào, đều phải tạo cho mình một lý do đường đường chính chính, lý do khiến bách tính thiên hạ có thể tin phục.

Ví dụ như Yến vương trăm năm trước phát động chiến dịch Tĩnh Nan, bản chất của trận chiến tranh này kỳ thật chính là một hồi mưu phản, nhưng mà Yến vương lại lấy cái danh hào là "Phục tổ chế, thanh quân trắc", trong hịch văn thậm chí lôi cả một câu trong "Hoàng Minh tổ huấn" của thái tổ Chu Nguyên Chương ra làm căn cứ lý luận để tạo phản soán vị, đó chính là "Triều vô chính thần, nội có gian nghịch, tất cử binh tru thảo, dùng thanh quân trắc." (triều đình không có bề tôi chân chính, bên trong có gian nghịch, phải cử binh tiêu diệt, làm trong sạch triều đình).

Có câu này của ông già Yến vương lót nền, Yến vương chả lẽ lại không vui vẻ mà mưu triều soán vị?

Về phần Chu Nguyên Chương vì sao khó bề tưởng tượng lưu lại câu này thành mầm tai hoạ cho con cháu đời sau của mình thì thực sự là rất khó lý giải được tâm tình của hắn lúc đó, chắc không phải đang say rượu thì cũng là thất tình.

Hơn trăm năm trôi qua, con cháu Chu gia lại bắt đầu tạo phản trong nhà, An Hóa vương nếu đưa ra một cái kết luận mạc danh kỳ diệu là mình nên làm hoàng đế, tất nhiên phải tự đi thể nghiệm mà thực hiện nó

Tạo phản cần hịch văn, đếm hết những bên cạnh bên cạnh An Hóa vương, người có văn hóa nhất chẳng ai hơn được vị Tôn Cảnh Văn xuất thân tú tài này, cơ hồ không cần phải suy nghĩ, nhiệm vụ quang vinh viết hịch văn tuyệt đối là của Tôn Cảnh Văn.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Thường Phượng phái người âm thầm bắt cóc cha mẹ vợ con của Tôn Cảnh Văn, hòng vê nặn hắn trong lòng bàn tay.

Thường Phượng không cần phải để ý tới tới An Hóa tạo phản tạo lớn thế nào, cái hắn cần chính là đạo hịch văn truyền hịch thiên hạ đó.

Trong ngõ vắng của thành An Hóa, đã xảy ra một tình cảnh rất kỳ lạ, một vũ phu khôi ngô cao lớn ngồi trên đất, khoa tay múa chân dạy một người bộ dạng như thư sinh tú tài viết văn thế nào, vũ phu dạy thật sự rất nghiêm túc, thư sinh nghe cũng rất nghiêm túc, hai người không hề cảm thấy có cái gì không ổn, giống như vũ phu dạy thư sinh viết văn là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Cho tới cuối cùng khi Thường Phượng dạy xong, Tôn Cảnh Văn lập tức kinh hãi nói: "Các ngươi... Các ngươi thì ra là để tru sát..."

Khóe miệng Thường Phượng phác ra một nụ cười lạnh ngắt lời hắn: "Tôn tiên sinh, ta nói như thế nào thì ngươi cứ làm như thế ấy, thứ đừng nói hỏi thì hỏi ít thôi, An Hóa vương sự bại đã thành kết cục đã định, Tôn tiên sinh nên suy nghĩ xem bản thân ngươi nên đi đường nào, nếu ngươi cứ muốn đi theo An Hóa vương tới cùng, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngắn cản, ngươi nhớ kỹ, ngày hịch văn thông truyền thiên hạ, chính là lúc người thân của ngươi bình an trở về nhà, trong khoảng thời gian đó ngươi nếu nói với An Hóa vương những điều không nên nói, chết không chỉ là già trẻ lớn bé nhà ngươi, mà là cửu tộc của Tôn gia."

Cả người Tôn Cảnh Văn run lên, vội vàng khom người nói: "Vâng vâng, Tôn mỗ tuyệt đối sẽ không dám chống lại vương sư triều đình, đại nhân nói gì ta sẽ là theo thế ấy, chỉ cầu được lập công chuộc tội cho triều đình, cầu xin đại nhân cho già trẻ lớn bé nhà ta một con đường sống."

Thường Phượng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đó là tất nhiên, chuyện này ngươi nếu làm tốt, triều đình sẽ đặc xá tội tòng nghịch cho ngươi, đương kim bệ hạ vẫn còn trẻ trung đơn thuần, sau khi bình định nếu bệ hạ tâm tình vui sướng, nói không chừng còn ban thưởng cho ngươi xuất thân một đồng tiến sĩ cũng chưa biết chừng, Tôn tiên sinh có thể dừng cương trước bờ vực, tiền đồ vẫn sẽ là một mảng sáng lạn."

Tôn Cảnh Văn thất hồn lạc phách rời đi, Thường Phượng nhìn theo bóng hắn, bỗng nhiên hung hăng phun ra một ngụm nước bọt: "Phì! Đúng là một tú tài, nhát gan như cáy mà cũng dám mưu nghịch tạo phản, ngại mạng quá dài à."

Lời đồn ở Kinh sư vẫn bay đầy trời, nhân vật trung tâm của trung tâm tất nhiên vẫn là Tần Hầu gia.

Lưu Cẩn giống như sư phụ ủ rượu kinh nghiệm dày dặn, hắn cất ngũ cốc ở trong vò, đợi nó đủ chất dinh dưỡng rồi, sau đó tùy ý để nó lẳng lặng lên men bên trong, cho dù vò rượu đã tỏa ra mùi hương khiến người ngửi thôi đã muốn say thì hắn vẫn thong dong điềm tĩnh chờ đợi.

Bởi vì hắn cảm thấy rượu vẫn chưa đủ thơm, lên men vẫn chưa đầy đủ, hương vị vẫn chưa đủ đậm, cho nên hắn phải chờ.

Thua trong tay Tần Kham mấy lần, Lưu Cẩn bỗng nhiên hiểu được sự huyền diệu của hai chữ "Hỏa hậu", lừa người giống như ủ rượu vậy, càng lâu thì càng thơm, lừa người cũng như hầm canh, lửa nhỏ đun lâu thì càng thơm.

Lời đồn bay đầy trời Hiện giờ trong kinh sư tựa như rượu trong vò rượu vậy, tuy rằng đã ngửi được mùi, nhưng Lưu Cẩn cảm thấy vẫn nên để nó ủ lâu thêm nữa.

Một kích này phải dồn địch vào chỗ chết, Lưu Cẩn không dám lơ là.

Người hữu tâm lặng lẽ kích động phía sau màn, lời đồn đã càng truyền càng thái quá.

Người đầu tiên không ngồi yên được là Đường Dần.

Kinh sư ồn ào huyên náo, lúc vây cánh của Lưu Cẩn mắt lộ hung quang thì Đường Dần đêm khuya gõ cửa hầu phủ.

Người gác cổng hầu phủ đang Nổi giận đùng đùng nghe thấy không ngờ là tri giao Hầu gia tới bái phỏng, bụng tức lập tức xẹp xuống, cười bồi dẫn Đường Dần vào tiền đường.

Khi Tần Hầu gia mặt đầy nộ khí choàng vội áo đi vào tiền đường, sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.

Vất vả lắm mới đợi được cơ hội, nửa đêm nhân lúc Đỗ Yên và Kim Liễu ngủ say, Tần Hầu gia vụng trộm mò tới giường Liên Nguyệt Liên Tinh, tiểu nha đầu mười sáu tuổi vừa vui lại vừa ngượng, bịt cái miệng nhỏ xinh xắn, khép nép chờ được Hầu gia sủng hạnh, ba người sờ mó cởi áo thì quản gia ở ngoài cửa ánh trăng hét to một tiếng làm bách luyện cương của Tần Hầu gia nhũn như ngón tay.

Nói thật, Tần Hầu gia không hạ lệnh chặt Đường Dần thành từng mảnh ngay tại chỗ, chứng tỏ Hầu gia thực sự coi Đường đại tài tử là bằng hữu.

Trong tiền đường, Tần Kham im lặng không nói gì, cầm trà đặc nha hoàn bưng lên uống hai ngụm, cố gắng bình phục cơn tức của mình.

Đường Dần mở to mắt nhìn sắc mặt không được thân thiện lắm của Tần Kham, nói: "Kỳ quái, hôm nay là ngày mấy? Khi ta gõ cửa thì người gác cổng nhà ngươi sắc mặt khó coi, vào tiền đường quản gia tới chào, sắc mặt của quản gia cũng khó coi, giờ thấy ngươi, mặt cũng ngươi cũng đen như vươn tay ra không thấy năm ngón.."

Hai má Tần Kham giật giật mấy cái, vô lực thở dài: "Đường huynh, có biết lúc này đã là giờ tý, cũng chính là "bán dạ tam canh" mà chúng ta hay gọi hay không."

Đường Dần giật mình, cuối cùng hiểu ra: "Ngươi muốn ngủ?"

Tần Kham thở dài: "... Đúng."

Ánh mắt Đường Dần lộ ra vẻ thất vọng: ".... Trước kia khi ngươi ở Thiệu Hưng đâu có ngủ sớm như vậy."

Tần Kham lại thở dài: "Từ khi ta có thê tử và thiếp thất thì quen ngủ sớm dậy sớm rồi, kỳ thật ta cũng rất thống hận mình vì sao trời vừa tối đã muốn ngủ, đối với ngươi đêm hôm khuya khoắt mà đi dạo khắp nơi như Đường huynh, thực sự là hâm mộ muốn chết."


Bạn cần đăng nhập để bình luận