Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 441: Một pháo đoạn tình

Chương 441: Một pháo đoạn tình

Vẻ mặt Cát lão ngũ vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt hắn không tập trung vào nòng pháo, mà là ở khuôn mặt thê lương ai oán của Đường Tử Hòa.

Mỗi lần nhắc tới tình cảm thầm nảy sinh của nàng ta đối với Tần Kham, biểu hiện của Đường Tử Hòa luôn rất nóng nảy, có chết cũng không thừa nhận có chuyện này, nhưng mà lúc này khi không thể không lựa chọn giữa tình và nghĩa, khuôn mặt ai oán đó đã thuyết minh tất cả.

Cát lão ngũ không nhẫn tâm nói thêm gì nữa.

Hắn là hạng quê mùa, không hiểu tình yêu giữa nam nữ, ở trong lòng hắn, báo thù cho huynh đệ đã chết quan trọng hơn tất cả.

Buồn bã nhìn bàn tay đang run rẩy của Đường Tử Hòa, Cát lão ngũ ở trong lòng đã lặng lẽ đưa ra lựa chọn.

Hôm nay nếu Đường cô nương không hạ thủ được, hắn và nàng ta sẽ mỗi người một ngả, từ nay về sau làm người giang hồ tự do tự tại khoái ý ân cừu, đại nghiệp của Đường cô nương không còn liên quan gì tới hắn, Cát lão ngũ không tiếc mạng, nhưng mạng của hắn chỉ giao cho người đáng giao. Đường Tử Hòa không có gì không tốt, nhưng mà tình cảm không hợp thời trong lòng nàng ta lại sẽ trở thành bùa đòi mạng của tất cả huynh đệ.

Đường Tử Hòa nhìn chằm chằm xe ngựa càng lúc càng gần trên quan đạo, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng cán răng, bàn tay đang run rẩy cuối cùng cũng châm ngòi.

Xì - Bùm!

Tiếng nổ như tiếng nùi lửa làm cho hai người lảo đảo, đứng thẳng nhìn về phía quan đạo thì thấy xe ngựa trong nháy mắt đã vỡ tan vụn gỗ bay tứ tung, chân tay cụt cùng với máu tươi từ từ trong xe ngựa văng ra bốn phía, các Cẩm y Giáo úy hộ thị chung quanh hét thảm, ngựa dưới người cũng kinh hãi, vừa không ngừng hí vừa nhẩy chồm hất kỵ sĩ trên lưng xuống rồi đàn ngựa bỏ chạy.

Trong Hỗn loạn là một mảng huyết nhục mơ hồ.

Cát lão ngũ mở to mắt, hắn cũng không ngờ hỏa pháo công thành lại có uy lực lớn như vậy, chẳng trách Đường cô nương nói là giết gà dùng dao mổ trâu, lại nhìn Đường Tử Hòa, thấy nàng ta giống như đã dùng hết khí lực toàn thân, ngồi bệt dưới đất, ngây ngốc nhìn những mảnh thi thể phân tán ngoài xe ngựa, nước mắt rơi như mưa, lòng đau như có dao cắt.

Ra sức gạt nước mắt, khi Đường Tử Hòa đứng lên nhìn Cát lão ngũ, trong mắt nàng ta đã không còn nước mắt, nhưng đồng thời cũng chẳng còn thần thái, giống như một cái giếng khô.

"Cát lão ngũ..."

"Vâng."

"Ngươi đã chính mắt nhìn thấy, hiện tại ta hỏi lại ngươi, thù của các huynh đệ có tính là đã được báo hay chưa?"

Cát lão ngũ thở dài trong lòng, gật đầu thật mạnh: "Đường cô nương, mạng của lão Cát này từ nay về sau bán cho cô! Cô tạo phản thì lão Cát phất cờ cho cô, cô lên núi vào rừng làm cướp làm đại vương, lão Cát sẽ vung đao giết dê béo cho ngươi, cô tâm tư phai nhạt rời khỏi giang hồ lập gia đình, lão Cát sẽ làm gia đinh hộ viện cho cô."

Đường Tử Hòa mím môi, ném ánh mắt cuối cùng về phía đống huyết nhục mơ hồ trên quan đạo, dứt khoát xoay người.

"Đi nhanh đi, các quan binh có phản ứng sẽ đi lục xoát cánh rừng đó." Giọng nói so với gió sơn cốc còn lạnh hơn.

Cát lão ngũ liên tục gật đầu, có chút không nỡ vỗ vỗ hỏa pháo bên cạnh, miệng há ra, người linh hoạt như diều hâu biến mất trong cây cối rậm rạp.

"Hầu gia, Cẩm Y vệ trong kinh đã tới vị trí đợi lệnh, chỉ chờ sau khi Hầu gia hồi kinh ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ động thủ."

Xa liễn lúc lắc, Tần Kham có chút buồn ngủ ngáp một cái, thản nhiên nói: "Trước khi Phát động không được để lộ phong thanh, sau khi xong việc thì kệ, bảo người phía dưới quản kỹ cái miệng, sự nhân hậu của ta là phúc phận họ tu luyện ba bốn đời mới có đó, đổi thành Chỉ huy sứ tâm ngoan thủ lạt, làm xong việc này thì sớm đã diệt khẩu bọn họ rồi."

Lý Nhị vội vàng cười nói: "Hầu gia yên tâm, ta bảo Thường Phượng ra roi thúc ngựa hồi kinh, hắn cũng là lão nhân đi theo ngài từ thời ở Nam Kinh, việc này do hắn xử lý sẽ không hỏng đâu."

Tần Kham gật gật đầu.

Hầu gia xem như tốt tính, không tùy tiện nổi giận, làm quan mấy năm nay hàm dưỡng càng ngày càng cao thâm, đến vị trí này của hắn, trên đời còn gì đáng để hắn tức giận? Đấu đá thi triển cơ mưu trong triều đình, ở trong mắt hắn chỉ có hai chữ thắng thua mà thôi, thật sự không đáng để tức giận.

Nhưng mà Tây Hán lần này ở ngoài thành Thiên Tân phục kích hắn, lại làm lửa giận kìm nén đã lâu của hắn lại bị dẫn phát, không thể ngăn chặn.

Đường đường là quốc hầu mà lại bị một thái giám chết bầm tính kế, thiếu chút nữa thì mất mạng. Tần Kham sao có thể không nổi giận? Hắn ở phía trước vì triều đình vì xã tắc mà tận tâm hết sức, nhưng có người lại ở sau lưng hắn đâm lén, món nợ này nếu không tính, sau này Hầu gia làm sao ngẩng được đầu lên ở trước mặt các đại thần kinh sư.

Sát khí dồn nén đã lâu trong lồng ngực bốc lên, tính mạng của mấy ngàn phiên tử Đông Hán mới đổi lại được trận lôi đình của hắn tạm kìm nén, nhưng lần này thì sao?

Dám trêu vào thì phải chịu trách nhiệm, Lưu Cẩn trả được giá bao lớn?

Xa liễn lắc lư đi trên quan đạo, Thiên Tân cách kinh sư cũng không xa, có thể nói là hai thành sát nhau, sáng đi chiều đến, bất tri bất giác nghi trượng đã đi được một nửa lộ trình.

Ánh nắng ngoài xa liễn chiếu tới làm người ta cả người ấm áp, cũng khiến Tần Kham có chút buồn ngủ, lại ngáp dài một cái, Tần Kham một tay chống má, mắt híp lại, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Lý Nhị, chỉ chỉ về phía trước, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn nói: "Ngươi an bài người động thủ ở đâu? Đi được nửa đường rồi, ngự sử họ Lý đó vẫn sống yên lành là ý làm sao?"

Lý Nhị cười ha ha, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất: "Hầu gia đứng nóng, bái thiếp đòi mạng của Diêm Vương rất nhanh sẽ phát tay Lý Đằng, đi thêm về phía trước bốn mươi dặm lữa, có khe núi tên là Nhị Lý cương, nơi đó phong thuỷ rất tốt, thích hợp để chôn ngự sử."

Tần Kham gật gật đầu, không nói gì nữa, buông mành xa liễn, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ gật.

Bỗng nhiên đằng xa nổ oành một cái, quan binh nghi trượng chung quanh xa liễn kinh hãi, đều rút đao ra khỏi vỏ, vây kín lấy xa liễn, vẻ mặt đề phòng nhìn xung quanh, mấy trăm Giáo úy dưới sự dẫn dắt của Tổng kỳ và bách hộ chạy tới phía phát ra tiếng nổ.

Tần Kham vẻ mặt kinh ngạc, thanh âm vừa rồi rất quen thuộc, rõ ràng là... nã pháo, vén màn xe, liếc Lý Nhị một cái.

Kìm lòng không đậu giơ ngón tay cái lên với Lý Nhị, Tần Kham khen thật lòng: "Mạnh tay thật, không ngờ nghĩ đến dùng đại pháo bắn hắn, Lý Đằng gây ra bao nhiêu tốt mới có hạnh phúc được hưởng vinh quang này. Tiểu thiếp nhà người cũng bị hắn ngủ cùng à?"

Lý Nhị vẻ mặt mờ mịt, ngây ra một lúc rồi ngơ ngác nói: "Hầu gia.... Thuộc hạ đâu có an bài đại pháo, cũng chỉ mai phục mười mấy huynh đệ trên Nhị Lý cương thôi mà."

Tần Kham cũng thất thần: "Tiếng pháo vừa rồi là làm sao?"

Hai người ngơ ngác địa nhìn nhau, một lát sau, hai người đột nhiên giật nảy mình, sắc mặt đại biến, đồng thanh cả kinh nói: "Có mai phục!"

Vừa dứt lời, Giáo úy đi điều tra vội vàng chạy về, ôm quyền lớn tiếng nói: "Bẩm Hầu gia, ngoài ba dặm có địch tình, xe ngựa của giám sát ngự sử Lý đại nhân bị đại pháo bắn nát tung."

Tần Kham vội vàng nói: "Lý Đằng đâu?"

" Cũng vỡ nát như tháp phỉ thúy."

Lý Nhị vừa kinh hãi vừa tức giận, rút đao giận dữ nói: "Con mẹ nó, ai cướp mất lần đầu của lão tử?"

"Câm miệng! Ngươi cho rằng là đi kỹ viện à? Cái gì mà cướp mất lần đầu." Tần Kham nổi giận quát, giơ tay lên chỉ về phía núi nhỏ ven quan đạo: "Thích khách là nhằm vào ta, Lý Đằng mạng xui, cản cho ta một kiếp, thích khách tất ở trong núi này, phái người lục xoát núi."

"Vâng."

Sau một tiếng đồng hồ, Cẩm y Giáo úy đi lục xoát núi vội vàng chạy về, ôm quyền bẩm: "Hầu gia, thuộc hạ ở sườn núi phát hiện có một khẩu hỏa pháo, dọc theo dấu vết để lại một đường truy tra, sâu trong núi rừng từ xa thấy một nam một nữ đang chạy sâu vào trong núi, thuộc hạ đang tiếp tục bám theo lùng bắt."

Tần Kham nhíu mày: "Một nam một nữ? Có thấy bộ dạng bọn họ không?"

"Nam thì không quen, còn nữ... nữ giống như..." Giáo úy do dự một lát rồi nói với vẻ không chắc chắn lắm: "Nữ hình như là yêu nữ Bạch Liên giáo Đường Tử Hòa từng ở quan nha Thiên Tân một đoạn thời gian, thuộc hạ trước kia đã thấy nàng ta mấy lần, nhìn từ xa, thấy có chút giông giống."

Tần Kham kinh ngạc nói: "Đường Tử Hòa? Sao lại là nàng ta? Không thể là nàng ta được."

"Hầu gia, thuộc hạ vừa rồi cùng mười mấy người truy tung thích khách, đều cảm thấy thích khách giống nàng ta."

Trong lòng Tần Kham nổi lên sự không thoải mái cực độ cùng với sự nghi hoặc.

Lập trường của hắn và Đường Tử Hòa bất đồng, đây là điều hai bên đều rõ, nhưng lại lờ mờ có chút hảo cảm với nhau, thầm nảy sinh mấy phần tình cảm, điều này cũng khiến hai bên thủ hạ lưu tình với nhau, trong quan nha Thiên Tân, Đường Tử Hòa một châm trong tay, vốn có thể dồn hắn vào chỗ chết, nhưng nàng ta lại không xuống tay, sau khi nàng ta rời khỏi, Tần Kham vốn thể hạ lệnh đóng cửa cửa thành lục xoát toàn thành, hắn cũng không làm như vậy, mọi người đều để lại đường sống cho mình và đối phương, trong tranh đấu đao quang kiếm ảnh bất tri bất giác phủ lên một tầng sắc thái ám muội kiều diễm muốn nói lại thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận