Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 666: Nghĩa vô phản cố

Chương 666: Nghĩa vô phản cố

Triều đường Đại Minh không có quân tử.

Tuy rằng là thời đại phụng nho học là quốc học, hoặc là người đọc sách bần hàn thành thành thật thật thừa hành chi đạo khoan nhân của nho gia, nhưng người đọc sách đã làm quan thì không thể tính là người đọc sách thuần túy nữa, bọn họ chỉ là người luồn cúi, là bè lũ xu nịnh vì danh vì lợi, bọn họ bên ngoài thì vĩnh viễn ra vẻ đạo mạo, bởi vì trông xấu xí thì không thể làm quan, nhưng mà một khi có người xúc phạm tới lợi ích của bọn họ, vì danh vì lợi vì quyền, thì tất nhiên sẽ thành mục tiêu phải diệt trừ của bọn họ, xuống tay sẽ không mềm lòng, hơn nữa dù xa cũng phải trừ.

Có thể sống sót trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hơn nữa sống một cách quyền cao chức trọng, khiến quan văn cả triều không thích thấy hắn nhưng lại không thể làm gì, Tần Kham bản thân cũng phải bội phục bản sự của mình.

" Ngươi hun khói đuổi họ, bọn họ chạy tới chỗ trẫm cáo trạng, chuyện rất khó giải quyết, ai nấy nằm ở trong điện khóc như nhà có tang, may mà hôm nay x không vào triều, nếu không trẫm hoài nghi bọn họ sẽ làm như với Mã Thuận thời Đại Tông vậy, ở trước mặt trẫm đánh chết ngươi, cái đám hỗn trướng già đó có chuyện gì mà không làm được đâu? Trẫm chẳng có biện pháp gì, đành phải lâm thời giả vờ động kinh trên kim điện." Chu Hậu Chiếu thở dài bất đắc dĩ, để biểu hiện một chút nghĩa bạc vân thiên của mình trước mặt Tần Kham, hắn than xong thì sau khi vặn hai tay thành một góc độ kỳ quái, sau đó mắt trợn miệng méo cả người giật giật, thể hiện lại hình tượng hy sinh của mình lúc ấy.

Tần Kham khen: "Bệ hạ co giật giống thế, nhìn cái đôi mắ gà chọi đó kìa. Người bình thường có thể giật tới trình độ này sao?"

Chu Hậu Chiếu lập tức khôi phục như cũ, lườm Tần Kham nói: "Ngươi có thể đứng đắn chút không? Trẫm ở trên kim điện thật sự rất đau đầu, thật sự sắp co giật rồi đấy."

Thở dài, Chu Hậu Chiếu nhìn Tần Kham, vẻ mặt do dự: "Tần Kham, trẫm biết ngươi lòng mang khát vọng, cũng biết mỗi một chuyện ngươi làm đều là để tốt cho trẫm, tốt cho giang sơn xã tắc Đại Minh, cho nên bất kỳ đề nghị nào của ngươi trẫm cũng đều ủng hổ, ngươi từng nói đóng thuyền rời bến trước mưu tư lợi, rồi sau đó mưu thiên hạ, ngày sau mở cấm biển, trên đến thương nhân cự cổ, dưới đến bách tính bình dân, đều có thể đóng thuyền thong dong rời bến, bổ sung cho nhau với vạn quốc phiên, vừa giúp dân giàu lại vừa giúp nước mạnh, những đạo lý này trẫm đều minh bạch."

Dừng một chút, vẻ mặt Chu Hậu Chiếu đầy uể oải: "... Nhưng, Hiện giờ phản ứng của triều thần ngươi đều thấy rồi đó. Trẫm không ngờ, chỉ đóng mấy chiếc thuyền kiếm chút bạc cho chúng ta mà bọn họ không thể chấp nhận như vậy rồi. Thế ngươi chết ta sống, Tần Kham, cường quốc chi đạo có cả ngàn vạn, vì sao ngươi lại cứ khăng khăng chọn con đường không có tiền đồ này?.... Theo ý kiến của trẫm, chúng ta hay là đánh trống lui quân, lặng lẽ dừng tay đi, ngay cả trẫm cũng nhận thấy được con đường này nguy cơ trùng trùng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc này dừng tay kỳ thật.... Kỳ thật cũng không mất mặt."

Sắc mặt Tần Kham hơi trầm xuống, trong lòng chua chát vô hạn.

Ngay cả hoàng đế luôn ủng hộ hắn cũng khuyên hắn dừng tay, con đường mở cấm biển chẳng lẽ không thể đi thông à? Trên đảo Sùng Minh đã lập hạ chí nguyện to lớn, cuộc đời này thề phải thay đổi thế đạo, hiện giờ trải qua ba bốn năm tích dày phát mỏng, vất vả lắm mới nhìn thấy ánh rạng đông, hiện giờ bất tri bất giác lại lâm vào tuyệt cảnh, nếu thật sự từ bỏ con đường này, sau này cũng mất đi lý tưởng chí hướng như các đại thần khác, cả đời chỉ biết chỉ luồn cúi vì danh lợi, cho dù tương lai vị cực nhân thần thì sao? Thay đổi quan vận của mình nhưng lại không thay đổi được số mệnh quốc gia, như vậy sống cả đời có ý nghĩa gì?

Trong chủ điện Báo Phòng, quân thần lâm vào trầm mặc hiếm thấy.

Đây là trong ngoài đều khốn đốn một cách thật sự, thời khắc gian nan vất vả, hai người giống như đều mất đi chủ trương, Chu Hậu Chiếu sau khi nói xong thì nhìn chằm chằm Tần Kham, ánh mắt phức tạp.

Sau Hồi lâu, Tần Kham bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Chu Hậu Chiếu.

" Bệ hạ chắc biết thần năm đó khi còn chỉ là một Cẩm Y vệ bách hộ nho nhỏ của thành đông Nam Kinh, từng dẫn hơn trăm Giáo úy dưới trướng rời Nam Kinh, lên đảo Sùng Minh chống lại giặc Oa chứ."

Chu Hậu Chiếu Chu Hậu Chiếu: "Việc này trẫm nhớ rõ."

Thanh âm của Tần Kham mang theo mấy phần khô khốc, thở dài: "Trận đó đánh rất thảm thiết, mười hai tên giặc Oa không ngờ đuổi cho hơn một ngàn quan binh Đại Minh chạy tứ tán, đốc chiến đội Cẩm Y vệ của thần ở trước trận chém liền hơn mười người cũng không đàn áp được quan binh đang chạy tán loạn, sau khi quan binh chạy tứ tán, trên chiến trường chỉ còn lại thần và mấy chục Cẩm Y vệ, về sau thần nhặt lên một cây trường thương nắm trong tay, rồi thần lòng mang chí hẳn phải chết, đạo nghĩa không thể chùn bước đâm ra thương đầu tiên, trận chiến ấy, chúng ta thắng."

Chăm chú nhìn Chu Hậu Chiếu, Tần Kham nói: "Bệ hạ, tình cảnh hôm nay có gì khác Sùng Minh kháng Oa năm đó đâu? Cũng là kẻ địch cùng hung cực ác, cũng là đồng chí lòng mang ý sợ, cũng là tuyệt cảnh muốn lui cũng không thể lui! Bệ hạ, thần vẫn lựa chọn như năm đó, thần, không lùi."

Hai chữ" Không lùi" Như sấm mùa xuân, nổ vang bên tai Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu đứng lên, mũi phập phồng, khuôn mặt non nớt hiện ra vẻ kích động.

" Bệ hạ, cứ mang chứ hẳn phải chết, phải là ai cản trờ thì ngươi chết ta sống mà thôi! Thần học thức không nhiều, không thể bắt trước thánh nhân tru tâm, nhưng có thể học theo hiệp khách giết người, Đại Minh cấm biển, thần nhất định phải mở."

"Tốt! Tần Kham, ngươi mang chí lăng vân, trẫm há có thể không bằng ngươi, quân thần chúng ta liên thủ làm tốt đại sự này, cho bọn họ thấy, xem trăm ngàn năm sau, sử sách nhận xét như thế nào."

Ra khỏi Báo Phòng, thần sắc Tần Kham mang theo mấy phần mỏi mệt.

ngoài Lời nói hùng hồn, đúng như hắn vừa bảo, mình đã hoàn toàn không có đường lui, lui chính là chết.

Đinh Thuận phụng mệnh lệnh của Tần Kham tự mình tới Giang Chiết một chuyến, tra xét việc hải thương địa phương cấu kết với quan viên triều đình, ngoài hồ Tây Hoa, tiến lên đón là lão bộ hạ Lý Nhị.

Tần Kham đứng trước mặt Lý Nhị, vẻ mặt có chút đăm chiêu, ngây ngốc nhìn dây cương Lý Nhị đưa tới, lại trù trừ không vươn tay ra cầm.

Một lát sau, Tần Kham mới tung mình lên ngựa, Lý Nhị vẫy tay với mấy chục thị vệ chung quanh, mọi người vây quanh Tần Kham hồi phủ.

Tiếng vó ngựa nên lên đường lát đá, mọi người giống như cảm nhận được tâm tình âm trầm của Tần Kham, lặng lẽ vô tức đi theo.

Ngồi trên lưng ngựa một lúc, Tần Kham bỗng nhiên mở miệng: "Lý Nhị..."

" Có thuộc hạ."

" Phái người dùng khoái mã thông báo cho tri phủ Thiên Tân Nghiêm Tung, đẩy nhanh tốc độ trang bị cho tám chiếc chiến hạm, mỗi chiếc lắp ba mươi khẩu pháo Phật Lãng Cơ, ba ngày sau xuống nước, tới hải đảo có giặc Oa thường xuyên hoạt động, bất kể bọn họ là Oa thật hay Oa hả, san bằng hải đảo đó cho ta."

"Vâng."

Một thị vệ từ trong đội ngũ vội vàng đi ra, sau khi hành lễ thì chạy ra khỏi Triêu Dương môn.

Tâm tình của Tần Kham lúc này mới thoải mái hơn một chút, gõ núi dọa hổ, không chỉ là dọa giặc Oa, cũng cho các quan văn kinh sư xem.

Đoàn người chậm rãi đi tới thành tây, khi đã ách xa Triêu Dương môn, sát khí không hề có dự triệu xuất hiện.

Trên một tửu quán bên trái đường, cửa sổ gỗ bỗng nhiên mở ra một khe hở, một mũi tên nhọn lập lòe ánh sáng xanh từ sau khe hở vươn ra, mũi tên nhắm thẳng vào cổ Tần Kham.


Bạn cần đăng nhập để bình luận