Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 612: 1 tuyến sinh cơ (1)

Chương 612: 1 tuyến sinh cơ (1)

Đường Tử Hòa ngạc nhiên nói: "Ám thủ? Thủ gì?"

"Thủ mạng của hôn quân Chu Hậu Chiếu! Chu Hậu Chiếu nếu chết, giang sơn vô chủ, thiên hạ đại loạn, Vương gia thừa cơ mà đánh, lăng mỗ lại thỉnh giáo Đường nguyên soái, như vậy, phần thắng của Vương gia là bao nhiêu?"

Sắc mặt Đường Tử Hòa thay đổi mấy lần, rất nhanh khôi phục như thường, thản nhiên nói: "Nếu đúng như vậy, Vương gia có bảy thành cơ hội có thể lấy được thiên hạ, tiểu nữ tử phải chúc mừng Ninh vương giarồi, chỉ có điều lăng tướng quân vì sao lại nói đại sự cơ mật như vậy cho một người ngoài cuộc như ta?"

Lăng Thập Nhất cười nói: "Bởi vì Lăng mỗ khẩn cầu Đường nguyên soái làm việc trong cuộc, thấy thủ đoạn giết người trong vô hình của Đường nguyên soái, thật sự khiến người ta phải trố mắt, không biết Đường nguyên soái có chịu xuất lực làm việc này cho Vương gia hay không?"

Đường Tử Hòa có chút không dám tin, kinh ngạc nhìn Lăng Thập Nhất, bộ dạng kiều mỵ khiến Lăng Thập Nhất thầm nuốt nước miếng một cái, có điều, cũng chỉ có thể nuốt nước miếng mà thôi, chỉ cần hắn không điên, căn bản không dám có nửa phần thất kính cho nàng ta.

"Ý của ngươi là nói, muốn ta đi ám sát... Đương kim hoàng đế?"

"Không chỉ hoàng đế, Vương gia còn nói, tốt nhất ngay cả Tần Kham kia cũng giết luôn, ân oán của Tần Kham và Đường nguyên soái Lăng mỗ không ói, nguyên soái từng thua trong tay người này, hoành đồ đại nghiệp của cô bị hắn đoạt mất, chẳng lẽ cô không muốn tự tay trừ hắn đi cho thống khoái hay không?"

Nghe thấy hai chữ "Tần Kham", người Đường Tử Hòa run khẽ, tiếp theo trong mắt tức thì hiện lên một tia hàn ý âm trầm, nàng ta không ngờ ngay cả Tần Kham cũng nằm trong sổ đen của Ninh vương.

Lăng Thập Nhất nhìn Đường Tử Hòa, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong tha thiết.

Cho nên nói, từ xưa đến nay, công tác tình báo trọng yếu cỡ nào, vị Lăng tướng quân xuất thân sơn tặc này nếu biết giữa Đường Tử Hòa và Tần Kham có việc còn loạn hơn đay thế thì không biết là sẽ tự tát mình một cái hay là mổ bụng tự sát để tạ tội với Vương gia.

Trong soái lặng yên không tiếng động.

Thật lâu sau,) Đường Tử Hòa bỗng nhiên mỉm cười, cười khanh khách ra tiếng, cuối cùng ngửa tới ngửa lui, ngay cả nước mắt cũng ứa ra.

Lăng Thập Nhất cũng cười theo, mặc dù không biết Đường Tử Hòa vì sao bật cười, nhưng hiển nhiên, nhất định rất đáng cười, không cười thì là không hiểu phong tình rồi.

Hai người mang ý xấu riêng cười một hồi, Đường Tử Hòa bỗng nhiên ngừng cười, nói: "Được, vụ mua bán này ta làm."

Lăng Thập Nhất mừng rỡ, vội vàng ôm quyền: "Đa tạ Đường nguyên soái rút dao tương trợ, ta sẽ phái hai mươi tử sĩ thân thủ siêu phàm để nguyên soái điều khiển! Sau khi sự thành, Vương gia sẽ..."

Đường Tử Hòa vung tay lên cắt ngang lời hắn, nói: "Giúp đỡ ta cũng được, cái gọi là trọng thưởng trước tiên không nhắc tới, nhưng ta cần một người nội ứng ngoại hợp cho ta."

"Người nào?"

" Cẩm Y vệ bách hộ vừa rồi, Tiền Ninh."

Tâm tình Lăng Thập Nhất rất tốt, có có Đường Tử Hòa gia nhập, hắn bỗng nhiên cảm thấy tiền đồ tràn ngập ánh sáng, nghiệp lớn u ám của Vương gia trong nháy mắt cũng trở nên hào quang vạn trượng.

Động cơ Nhờ Đường Tử Hòa hỗ trợ ám sát Chu Hậu Chiếu tất nhiên không phải đơn giản như ngoài mặt, đây là một phép thử,, Đường Tử Hòa nguyện ý hỗ trợ, như vậy bước tiếp theo sẽ dễ dàng thuyết phục nàng ta quy phụ dưới trướng Vương gia thôi, cho dù nàng ta không muốn quy phụ, hành động ám sát Chu Hậu Chiếu có vị nữ ma đầu giết người trong vô hình này tương trợ, xác xuất thành công cũng sẽ cao hơn rất nhiều, cho dù nàng ta thất bại, sống hay chết cũng chẳng liên quan gì tới Lăng Thập Nhất hắn và Ninh vương.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy là một cuộc mua bán trăm lợi mà không có một hại, khiến Lăng Thập Nhất mừng rỡ là, Đường Tử Hòa không ngờ đáp ứng.

Về phần Đường Tử Hòa mở miệng chỉ tên bách hộ Cẩm Y vệ Tiền Ninh kia, Lăng Thập Nhất không cần suy nghĩ đáp ứng ngay, trong mắt hắn, Tiền Ninh hoàn toàn là tặng phẩm, có cũng được mà không có cũng không sao.

Trong không khí tường hòa và hân hoan, chuyện ám sát hôn quân Chu Hậu Chiếu đã được hai bên quyết định rất khoái trá.

Nhìn ra chưa? Đây là một cố sự rất bi thương, cố sự này giáo dục chúng ta, nếu đọc ít sách, đầu óc lại không được nhanh nhạy thì tốt nhất đừng có sửa chữa nội dung mệnh lệnh lão bản của ngươi một cách lung tung, thành thành thật thật mà làm theo lời lão bản, cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành nó, hoặc là không hoàn thành nó, có đôi khi tự cho là đúng linh cơ khẽ động, nói không chừng trên thực tế chính là tìm phiền toáimà hoặc là tìm chết cho mình.

Ý đồ Hợp tác đã đạt thành, hai bên đều rất cao hứng, cao hứng với ý đồ xấu của nhau.

Trong không khí nhiệt liệt thân thiết, Đường Tử Hòa và Lăng Thập Nhất lại nói mấy chuyện xã giao, cũng trao đổi ý kiến về tình thế đương kim thiên hạ, đương nhiên, ý kiến của Đường Tử Hòa đều là những gì Lăng Thập Nhất thích, không đến nửa canh giờ, Lăng Thập Nhất đã chìm sâu vào trong tiền cảnh tốt đẹp được phong vương bái tướng mà Đường Tử Hòa vẽ ra cho hắn.

Đường Tử Hòa bình an ra khỏi đại doanh của phản quân, không chỉ không ai dám chạm vào nàng ta, còn bị miễn phí tặng một lần tham quan đại doanh.

Tiền Ninh cả người đầy thương tích tập tễnh đi phía sau lưng Đường Tử Hòa, cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, vì sao rõ ràng là thập tử vô sinh, lúc này lại được phản quân tất cung tất kính tiễn ra, bảo hắn đi theo nữ nhân này.

Nhân sinh, đúng là tràn ngập đủ loại kỳ tích bất khả tư nghị.

Tiền Ninh bị thương không nhẹ, thời đại này không có công ước tù binh, phản quân cũng không khách khí với hắn, khi đánh hắn không lưu tình chút nào, cho nên hiện tại hắn đi lại rất khó khăn, nhưng hắn cũng không dám dừng lại, cắn răng đi sau lưng Đường Tử Hòa.

Không biết đi được bao lâu, khi Tiền Ninh chỉ cảm thấy vết thương của mình tê dại giống như không còn cảm giác đau nữa, đồng thời cũng không cảm giác được hai chân là của mình thì Đường Tử Hòa bỗng nhiên dừng bước.

Nơi này là ở sâu trong một núi nhỏ không tên, phụ cận chỉ có tiếng chim hót nước chảy.

Đường Tử Hòa lẳng lặng chăm chú nhìn Tiền Ninh, mặt không biểu tình.

Tiền Ninh trong ánh mắt nr dần dần cúi đầu xuống, bất an xoay người, cố nén đau đớn gian nan khom người ôm quyền: "Đa tạ cô nương cứu giúp, tại hạ Tiền Ninh, Cẩm Y vệ kinh sư."

Đường Tử Hòa cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai không liên quan đến ta, ta cũng không phải là cứu khổ cứu nạn cứu khổ cứu nạn, cứu ngươi chỉ là tùy tính mà làm thôi, ngươi không cần phải cảm kích."

"Cô nương có thể nghĩ như vậy, nhưng Tiền Ninh lại không thể không báo ân, xin ân nhân cho biết danh hào để Tiền Ninh ngày sau báo đáp."

Đường Tử Hòa có chút bực mình, nếu không phải Tiền Ninh là thuộc hạ của Tần Kham, nàng ta căn bản sẽ không tự dưng phát thiện tâm.

Dài dòng làm gì, cứu ngươi rồi thì ngươi cố mà sống cho tốt, mau trở về báo tin cho thượng quan của ngươi, b hắn đề phòng Ninh vương phái tử sĩ ám sát hoàng đế..."

Tiền Ninh cả kinh: "Ninh vương dám ám sát bệ hạ?"

Ngẩng đầu nhìn Đường Tử Hòa, Tiền Ninh vạn phần chân thành nói: "Đa tạ cô nương cảnh báo trước, tại hạ nhất định sẽ mau chóng tới An Khánh bẩm báo cho Tần Công Gia, cô nương có biết kẻ ám sát là ai không?"

Đường Tử Hòa cười kiều mỵ, ngón tay cái mảnh khảnh ngoắc ra sau, chỉ vào mình nói: "Chính ta làm, trở về bảo hoàng đế và Tần Công Gia của các ngươi cẩn thận một chút."

Tiền Ninh kinh ngạc vô cùng, ngây ra một thoáng, sắc mặt có chút khó coi cười nói: "Cô nương thật sự đúng là người vui tính."

Đường Tử Hòa cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta đang nói đùa ngươi à?"

"Chẳng lẽ là thật à?" Tiền Ninh sắc mặt tái xanh, ánh mắt nhìn Đường Tử Hòa tựa như nhìn một người điên.

Đường Tử Hòa bỗng nhiên cười to, giống như nghĩ tới một chuyện gì đó rất buồn cười, cười không thể ngừng được.

"Không cần hỏi nhiều, cứ đúng theo lời của ta mà báo lại." Đường Tử Hòa ngưng cười, thoáng nhìn về phía Tiền Ninh, nói: "Việc ngươi bị phản quân bắt làm phản quân, ta sẽ không nói ra ngoài."

Tiền Ninh cúi đầu liên tục nói cám ơn, nhưng không ai phát hiện, trong con ngươi đen láy của hắn bỗng nhiên hiện lên một tia sát khí.

Một nữ nhân lai lịch không rõ ràng cứu mạng hắn, thân phận của nữ nhân này trước mắt địch ta khó phân biệt, bất luận nàng ta nói ám sát bệ hạ là thật hay giả, việc mình bị bắt, việc được nàng ta cứu, cùng với đại sự kinh thiên có thể phát sinh trong tương lai, đối với lợi ích cá nhân của hắn mà nói thì đều không phải là chuyện tốt, nữ nhân này nếu còn sống, đối với hắn mà nói là hại nhiều hơn lợi.

Tất cả người hoặc là việc cản trở tiền đồ của mình, đều phải không chút lưu tình diệt trừ!

Lúc trước Giáo úy bị Lưu Cẩn mua chuộc chặn tiền đồ của hắn, Tiền Ninh không chút do dự giết hắn, hôm nay cũng như vậy.

Nữ nhân này không thể sống, nàng ta còn sống đối với hắn mà nói, nhân tố khó lương còn rất nhiều, rất có khả năng sẽ liên luỵ đến hắn.

Trong thâm sơn là một mảng yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót giống như đột nhiên biến mất, một cỗ không khí khó tả và quỷ dị quấn lấy giữa hai người.

Bốn phía rất im lặng, im lặng ngay cả lá cây rơi xuống đất cũng có thể phát ra hồi âm.

Đường Tử Hòa là người trải qua chiến tranh và sinh tử, sát khí vô ảnh vô hình người khác có lẽ không phát hiện được, nhưng sao có thể qua được mắt nàng ta?


Bạn cần đăng nhập để bình luận