Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 489: lăng mộ vượt quy định

Chương 489: lăng mộ vượt quy định

Không thể phủ nhận Lưu Cẩn là người xấu, nhưng hắn không xấu tới mức mất sạch cả nhân tính, đối với phụ mẫu của ình vẫn rất hiếu thảo, Lưu Cẩn tịnh thân vào cung là vì nhà nghèo, hơn nữa hắn là sau khi trưởng thành mới tịnh thân, cha mẹ nuôi dưỡng hắn và hai huynh đệ khôn lớn không dễ dàng, Lưu Cẩn vẫn luôn mang lòng cảm ân cực lớn đối với cha mẹ, lương tâm của Lưu Cẩn tuy rằng bị chó ăn cả rồi, nhưng hiếu tâm thì lại được chó chừa lại.

Trong viện tử trước Ti lễ giám, Lưu Cẩn chẳng buồn để ý tới dáng vẻ, phục đầu xuống đất mà gào khóc, vừa nghĩ tới nhiều năm qua ở trong cung chịu bao khuất nhục cay chua, lại nghĩ tới đủ loại gian nan trong quá trình trưởng thành của mình, hiện giờ thân phận tuy cực quý nhưng lại vẫn là nam nhân không hoàn chỉnh, Lưu Cẩn trong cơn bi thương mà khóc càng thảm thiết hơn.

Tiêu Phương và Trương Thải thấy mà ngây người, nhìn nhau một cái, lẩm bẩm nói: "Tần Kham... Sẽ không thất đức đến mức đó chứ?"

Đối với việc Tần Kham giỏi đào mộ nhà người ta, vây cánh của Lưu Cẩn đều biết, lúc trước Tần Kham đi tuần Liêu Đông, từ xa giằng co với đại quân của Lý Cảo, trong vạn mã Đinh Thuận lấy ra mười mấy cái bình lớn nhỏ, bên trong tất cả đều là liệt tổ liệt tông của Lý Cảo, bức cho Lý Cảo không thể không quỳ xuốngở trước trận của hai quân, một chiêu này đã đánh tan tất cả ý chí chiến đấu của Lý Cảo, cuối cùng đầu hàng triều đình.

Lúc ấy có nhiều tai mắt nhìn chằm chằm, tin tức không thể giấu được, Lưu Cẩn cùng với vây cánh tất nhiên đều biết, Lưu Cẩn một độ muốn dùng việc này làm thóp để phát động vây cánh hạch tội Tần Kham, dù sao tội đào mộ nhà người ta... Đại thể chỉ nhẹ hơn so với mưu phản một chút, là tư liệu sống tuyệt hảo để hạch tội, chỉ có điều Tần Kham rất giỏi lau dọn, về sau Lưu Cẩn lại phái người thu thập chứng cớ, nhưng rốt cuộc không tìm thấy bất kỳ nhược điểm gì, việc này chỉ có thể phẫn nộ từ bỏ.

Hạch tội tuy rằng sanh non, nhưng từ đó về sau thanh danh giỏi đào mộ nhà người ta của Tần Kham đã lan truyền trong đám vây cánh của Lưu Cẩn, giới đào mộ sớm đã có truyền thuyết về Tần Hầu gia.

Lưu Cẩn sống chết không ngờ Tần Kham lại hèn hạ như vậy, đi đào mộ tổ nhà hắn, trong nhất thời Lưu Cẩn ngay cả cảm xúc phẫn nộ cũng không có, vẫn đắm chìm trong cảm xúc bi thương mộ tổ bị đào, vừa gào khóc, lại chuyển động cấp tốc, nếu Tần Kham lấy hài cốt của cha mẹ hắn ra để áp chế, muốn cái mạng của hắn, quả thực nếu như vậy thì chỉ sợ mình trừ thỏa hiệp ra thì không còn phương pháp nào khác.

Đương nhiên, Lưu Cẩn vẫn chưa đủ hiểu về Tần Kham, Tần Hầu gia là người có cách điệu, cho dù biện pháp này đơn giản nhất và thấy hiệu quả nhất, nhưng đại trượng phu có cái nên làm có cái không nên làm, lấy hài cốt của cha mẹ người khác ra uy hiếp, Tần Hầu gia thực sự là không có hứng thú làm.

Tiêu Phương thấy Lưu Cẩn khóc như ruột gan đứt từng khúc thì cau mày, quay người lại lớn tiếng quát hỏi tiểu hoạn quan vừa báo tin: "Ngươi vừa rồi còn chưa nói xong, mộ tổ nhà Lưu công rốt cuộc là làm sao?"

Tiểu hoạn quan sớm đã sợ tới mức tay chân lạnh ngắt, vừa rồi vừa nói vừa thở, một câu chỉ nói được một nửa, lão tổ tông đã kích động lao vút ra vườn quỳ xuống đất mà gào khóc, cái bệnh vừa nói vừa thở dốc này thật là chết người.

Tiếng khóc của Lưu Cẩn lập tức khựng lại, hắn cũng nhận thấy rằng mình hình như... quá sớm? Người ta đã nói xong đâu.

Từ dưới đất đứng bật dậy, Lưu Cẩn mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm tiểu hoạn quan, ánh mắt âm hàn lạnh lẽo như băng.

"Nói mau, mộ tổ nhà Tạp gia làm sao?"

Tiểu hoạn quan cả người run bắn, vô duyên vô cớ hại lão tổ tông khóc một trận, tội này khá lớn.

"Lão tổ tông an tâm, Tần Kham không đào mộ tổ nhà ngài..." Tiểu hoạn quan lắp bắp nói.

Lưu Cẩn cả người chấn động, thở phào, thì ra là một hồi sợ bóng sợ gió.. Vừa thở xong, Lưu Cẩn bỗng nhiên nhảy dựng lên tại chỗ, lao tới trước mặt tiểu hoạn quan tóm cổ áo hắn, sau đó bốp bốp tát liền mười mấy cái, tát cho cái mặt trắng nõn của tiểu hoạn quan lập tức sưng vù, miệng mũi đầm đìa máu tươi, tiểu hoạn quan không dám rên một tiếng lặng lẽ chịu đòn.

"Biết Tạp gia vì sao đánh ngươi không?" Lưu Cẩn lạnh lùng hỏi.

Tiểu hoạn quan quỳ xuống đất dập đầu: "Biết."

" Nói chuyện đừng có thở, làm lão nhân gia sợ hãi."

"Nói mau, mộ tổ nhà Tạp gia rốt cuộc làm sao? Các đại thần đâng ở cửa Thừa Thiên vì sao giải tán?"

"Lão tổ tông, Tần Kham mặc dù không đào mộ tổ nhà ngài, nhưng hắn làm một chuyện càng thất đức hơn, hắn... Hắn sửa lại mộ tổ nhà ngài ở phủ Hà Gian."

Lưu Cẩn ngạc nhiên, Tiêu Phương và Trương Thải cũng ngạc nhiên.

Cái kiểu gì vậy? Trên đời này có người giúp cừu địch sinh tử xây mộ sao? Tên nghiệt súc Tần Kham uống nhầm thuốc à?

Tiêu Phương không hổ là già tới thành tinh, rất nhanh nắm bắt được chỗ mấu chốt của sự việc, mắt già đục ngầu chợt lóe tinh quang, Tiêu Phương trầm giọng nói: "Tần Kham sửa mộ tổ nhà Lưu công thành thế nào?"

Tiểu hoạn quan khóe miệng giật giật, thấp giọng nói: "... Tần Kham là án theo quy mô tẩm lăng đế vương mà xây."

Hai mắt Lưu Cẩn trợn lên, cả người bất giác lay động mấy cái, mặt già trong nháy mắt trắng bệch, so với vừa rồi nghe nói bị đào mộ tổ thì càng thất hồn lạc phách hơn.

Làm ti lễ giám chưởng ấn hơn hai năm, Lưu Cẩn tất nhiên minh bạch lăng mộ cha mẹ của một thái giám mà xây thành lăng tẩm quy mô đế vương thì là chuyện chết người thế nào, Chu Hậu Chiếu cho dù là ân sủng hắn tới cực độ, nhưng nếu biết lăng mộ của cha mẹ hắn xây thành quy mô đế vương, Chu Hậu Chiếu chỉ sợ cũng không tha cho hắn, dù sao thế là chạm tới vẩy ngược của thiên gia, tính chất trên cơ bản cũng chẳng khác nào mưu phản.

Tiêu Phương và Trương Thải nghe vậy cũng lạnh toát người, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

"Đây là chuyện lúc nào?" Tiêu Phương vội vàng hỏi.

"Theo quan phủ địa phương nói thì năm ngày trước lăng mộ của song thân lão tổ tông có một nhóm người dẫn mấy chục công tượng tới khởi công, hai ngày sau xây xong thì vội vàng bỏ đi."

Tiêu Phương nhíu mày: "Thế không đúng, lăng tẩm quy mô đế vương, thời gian hai ngày sao có thể xây xong? Lăng tẩm của Tiên đế hình như xây phải mất hơn nửa năm."

Tiểu hoạn quan cúi đầu nói: "Nô tỳ không hiểu lắm, vừa rồi nhận được tin tức từ ngoài cung nô tỳ liền vội vàng về bẩm báo, hơn nữa có phải Tần Kham điều khiển hay không thì nô tỳ cũng chỉ là tự đoán, các đại thần ở ngoài cửa Thừa Thiên cũng đều biết việc này, mọi người lập tức giải tán, ai nấy nổi giận đùng đùng."

Lưu Cẩn đờ đẫn một lúc, bỗng nhiên giậm chân mắng to: "Súc sinh vô sỉ hèn hạ! Không ngờ sử ra chiêu số đê tiện như vậy, ngươi đây là muốn bức Tạp gia vào đường chết! Ngươi chẳng thà đi đào mộ nhà Tạp gia lên còn hơn."

Tiêu Phương và Trương Thải thở dài nặng nề, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

Loại chuyện này ngay cả giải thích cũng không thể giải thích, vượt quá hạn định là tối kỵ, huống chi còn trực tiếp vượt tới cấp bậc đế vương, nếu giải thích nói không phải mình làm, những năm này ai lại vô duyên vô cớ khách khí xây mộ hộ ngươi như vậy?"

Bùn vàng ở đũng quần, không phải cứt cũng là phân.

Sắc mặt Trương Thải âm tình bất định, mãi lâu không lên tiếng. Hắn lại xác định trực giác của mình, mấy ngày nay mí mắt cứ giật giật, luôn cảm thấy sẽ xảy ra đại sự, hiện giờ đã thấy manh mối rồi. Lưu Cẩn nhìn thì xuôi gió xuôi nước, kì thực phía trước có một nguy cơ cực lớn đang chờ hắn, Tần Kham không phải hạng người khoanh tay chịu chết, sự đánh trả và trả thù của hắn nhất định là rất sắc bén, hơn nữa là một chiêu trí mạng, xây mộ tổ nhà Lưu Cẩn để khuấy cho vũng nước kinh sư càng đục thêm chỉ là bước đầu tiên của hắn mà thôi, phía sau tất nhiên còn có sát chiêu sắc bén hơn.

Lưu Cẩn quá ngông cuồng, cũng quá thông thuận, lịch sử trăm ngàn năm đã sớm chứng minh đầy đủ, người quá ngông cuồng quá thông thuận sẽ chết sớm hơn so với người thường.

Sắc mặt Trương Thải biến hóa muôn vẻ, cho dù con thuyền lớn Lưu Cẩn này đâu đâu cũng lộ ra khí phái hào hoa xa xỉ, nhưng hắn lại lờ mờ phát hiện, con thuyền này đã bắt đầu dính nước rồi, đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng chìm xuống, khí phái có hào hoa xa xỉ tới mấy, hắn còn có thể tiếp tục đợi ở trên thuyền lọt nước hay không?

"Lập tức phái người của Tây Hán tới phủ Hà Gian cho Tạp gia, bất kể hắn là xây lên lăng tẩm như thế nào, Tạp gia muốn nó phải lập tức biến mất!" Lưu Cẩn hai mắt đỏ bừng, quát như người điên: "... Ngày mai phát động triều thần hạch tội trên kim điện, nhất định phải dồn Tần Kham vào chỗ chết, hắn nếu không chết thì Tạp gia sẽ bị hắn chơi chết."

Kinh sư chưa bao giờ thiếu lời đồn, hôm nay thế này, ngày mai thế kia, mọi người cứ thi nhau lên sân khấu.

Bắt đầu từ án Hoa Sưởng diệt môn, kinh sư luôn ở trong trạng thái sôi trào, về sau lại có phó Đô Ngự Sử Trương Càn bị ám sát, cuối cùng kích phát triều thần tru sát Tần Kham, mấy trăm đại thần thỉnh nguyện ở cửa Thừa Thiên không có kết quả, lại nghe nói Lưu Cẩn xâu lăng mộ cha mẹ mình thành quy mô đế vương.


Bạn cần đăng nhập để bình luận