Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 580: Nâng cốc ôn chuyện

Chương 580: Nâng cốc ôn chuyện

Một người nếu thành thánh nhân, sẽ có biểu hiện không giống người thường như thế nào?

Ắt hẳn phải mở miệng là như là Tử viết Mạnh nói, đi lại nghi thái phiên phiên, há miệng chính là phúc lợi của lê dân thiên hạ, chuyện nghĩ trong đầu so với Bồ Tát còn bi thiên mẫn thân hơn.

Trong ấn tượng của Tần Kham, thánh nhân nên có ngôn hành đáng quý hơn hẳn người thường, chứ không phải là mở miếng là nói chuyện cứt đái.

Vương Thủ Nhân sau khi nói xong lại uống một ngụm rượu, thưởng thức một lúc liền khẳng định: "Đúng vậy, đây mới là rượu, cái uống ở Quý Châu là nước tiểu."

Tần Kham vuốt cằm quan sát hắn, trong lòng thầm nghĩ, không biết người này đã thăng cấp chưa, nếu vẫn chưa thành thánh nhân đã bị mình kéo về kinh sư mình liệu có bị coi là tội nhân phạm hạ di thiên di thiên đối với giới học thuật ngàn năm của Trung Quốc hay không, gánh tội danh gian thần thì cũng không sao, lại gánh thêm tội danh tội nhân của giới học thuật, không biết mình có gánh được hay không nữa.

"Vương huynh, hai năm nay có gian khổ không?"

Vương Thủ Nhân thở dài: "Khổ chứ, sao không khổ cho được? Nhà bị người Miêu dỡ hết ngày này tới ngày khác, về sau đành phải dọn vào sơn động ở, thiếu ăn thiếu mặc thì không nói, quan trọng nhất là, ngay cả sách cũng không có lấy một quyển, bảo người ta làm sao mà sống, may mà Quý Châu đề học Mao Khoa đối với ta cũng rất chấp lễ, cách năm ba ngày lại đưa tới cho ta áo cơm sách vở, nếu không ta thật sự không biết làm thế nào để sống sót ở trạm dịch long trường."

Nói xong vẻ mặt Vương Thủ Nhân bỗng nhiên giãn ra, cười nói: "Có điều tất cả kham khổ đều đáng, khi ở long trường ta đã giải khai hoang mang cuối cùng trong lòng, cái loại cảm giác đột nhiên ngộ đạo đó, giống như trời đất nháy mắt mở rộng ra vô số lần, thật là tuyệt không thể tả."

Tần Kham ngẩn ra, vui vẻ nói: "Chúc mừng Vương huynh siêu phàm nhập thánh, đúng là phúc của sĩ lâm Đại Minh ta."

Vương Thủ Nhân cười nói: "Siêu phàm nhập thánh cái gì. Muốn thành thánh nhân nào có dễ dàng như vậy, chỉ là nghĩ thông suốt một số hoang mang chất chứa lâu trong lòng mà thôi, ta còn phải đa tạ Tần Hầu gia không quên ta, triệu ta về kinh sư."

Thanh lâu cô nương ở bên cạnh châm rượu cho hai người cuối cùng cũng đợi được cơ hội nịnh bợ, thế là tận dụng mọi thứ cười nói: "Vị khách quý này không biết đấy thôi, Tần Hầu gia đã không còn là Hầu gia ra, mà phải gọi là 'Công gia', mấy ngày trước bệ hạ hạ chỉ, nội các đình nghị thông qua, tấn phong Ninh Quốc Công. Toàn bộ kinh sư đều đang bàn tán về chuyện này."

Vương Thủ Nhân ngây ra một lát. Tiếp theo cười khổ nói: "Không ngờ ngươi hiện giờ đã đứng hàng Quốc Công rồi, tốc độ thăng quan tấn tước của ngươi, ta đời này e là thúc ngựa cũng đuổi không kịp."

Tần Kham cười nói: "Ngươi ở long trường Quý Châu ăn gió uống ương, ta ở kinh sư ra roi thúc ngựa thăng quan tấn tước. Ngươi nói chua loét như vậy, thật sự sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác ta quả thực không phải là người đó."

Vương Thủ Nhân trầm mặc hồi lâu. Gằn từng tiếng khẳng định: "Ngươi phải tin tưởng bản thân chứ, đây không phải là ảo giác."

Đũa trong tay Tần Kham run khẽ, tiêu phí nghị lực rất lớn mới khắc chế được xung động dùng đũa đâm vào huyệt Đàn Trung trước ngực Vương Thủ Nhân.

Vẫy lui các cô nương trong phòng, trong Nhã gian chỉ còn hai người Tần Kham và Vương Thủ Nhân, các thị vệ gác ở ngoài cửa, bất kỳ ai cũng không thể tới gần.

"Lần này triệu ngươi về kinh sư là ý của ta." Tần Kham chăm chú nhìn Vương Thủ Nhân, chậm rãi nói: "Lưu Cẩn đã bị tru, hoạn đảng một lưới bắt hết, lúc này về kinh ngươi không còn nguy hiểm, hơn nữa thêm một phần vinh quang, dù sao 《 khất hựu ngôn quan khứ quyền gian dĩ chương thánh đức sơ 》 năm xưa của ngươi đã làm triều đường chấn động, ai nấy đều kinh phục khen ngợi, Lưu Cẩn chết rồi ngươi hồi kinh, tất nhiên là là cực kỳ phong quang."

Vương Thủ Nhân cười khổ nói: "Phong quang thì chưa từng nghĩ tới, chỉ là cha mẹ đã già, ta chỉ muốn hồi kinh phụng dưỡng phụ thân, tận hết hiếu đạo của kr làm con."

"Vương lão đại nhân sức khỏe đang lúc cường tráng, mấy ngày trước nghe nói còn bởi vì ra đề mục cho kỳ thi mùa xuân sang năm mà đánh một trận với Lễ bộ Trương thượng thư, trận chiến ấy Vương lão đại nhân giật đất một chòm râu của Trương thượng thư, đương nhiên, Trương thượng thư cũng đánh cho phụ thân ngươi hốc mắt thâm quầng, có thể nói chẳng phân biệt được kẻ thắng người thua, cân sức ngang tài, Vương cứ yên tâm, nhìn cỗ sức mạnh ai cản giết kẻ đấy này của Vương lão đại nhân, ít nhất còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa."

Sắc mặt Vương Thủ Nhân có chút ngượng ngùng: "Cái tính nóng của phụ thân ta."

Tần Kham cười cười châm một chén rượu cho hắn: "Vương huynh lần này hồi kinh, về chuyện chức vị triều đình đã có an bài, ngươi có suy nghĩ gì thì không ngại nói với ta đi, hiện giờ ta ở trong triều cũng coi như là có tiếng nói, có thể chạy chọt cho Vương huynh một phen."

Vương Thủ Nhân cười nói: "Ngày xưa Tần Hầu gia, hôm nay là Tần Công gia, không chỉ tước, hơn nữa cũng rất có năng lực, ta muốn làm nội các Đại học sĩ, ngươi có thể giúp ta được như ước nguyện không?"

Tần Kham thần sắc bất động: "Nội các Đại học sĩ thì hơi khó, có điều cho ngươi làm Lại bộ thượng thư thì không có vấn đề."

Lần này tới lượt Vương Thủ Nhân giật mình: "Thật á? Ngươi không đùa ta chứ?"

Tần Kham lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: "Là ngươi đùa ta trước."

Vương Thủ Nhân cười khổ nói: "Được rồi, ngươi triệu ta về kinh chắc là nhất định đã có an bài, đừng đi vòng vo nữa, nói thẳng ra đi."

Tần Kham ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: "Vương huynh có biết Nam Xương Ninh vương muốn mưu phản không?"

Vương Thủ Nhân chấn động: "Thật hay giả đấy?"

"Thật, Cẩm Y vệ dưới trướng ta mấy ngày nay cuồn cuộn không ngừng đưa tới tin tức Nam Xương, Ninh vương ở Nam Xương âm thầm chiêu binh mãi mã, hiện giờ binh mã đã tới năm vạn, lúc này hắn đang vơ vét đất phong, thu thập lương thảo, có thể nói là tên đã lên dây."

"Việc này bệ hạ và chư thần trong triều có biết không?"

Tần Kham thở dài: "Phiên vương đều là quan hệ huyết thống với bệ hạ, nếu chưa có chứng cớ vô cùng xác thực thì ta sao có thể vọng ngôn phiên vương mưu phản? Kiểu gì cũng sẽ bị các ngôn quan chụp cho cái mũ "Ly gián thiên gia", cho nên việc này chỉ có mấy người trong Cẩm Y vệ biết hôi."

Vương Thủ Nhân nhíu mày: "Có vết xe đổ An Hóa vương tạo phản ở trước mắt, kết cục của An Hóa vương thiên hạ đều biết, Ninh vương chẳng lẽ không sợ chết à?"

"Ngôi vị hoàng đế động lòng người, biết rõ là hành động mất đầu, nhưng lại vẫn bị long ỷ vàng rực trong Tử Cấm thành làm mờ mắt, mê tâm trí, Ninh vương dám tạo phản ta tuyệt không thấy kỳ quái."

"Ngươi triệu ta về kinh sư, chắc là có liên quan tới Ninh vương?"

Tần Kham cười cười chắp tay: "Đầm rồng hang hổ ở phía trước, không biết Vương huynh có dũng khí xông vào một lần hay không?"

Vương Thủ Nhân cười lạnh: "Ngươi vì sao không xông vào?"

"Ta sợ chết."

"Ngươi sợ chết chẳng lẽ ta không sợ chết à?"

"Từ đủ loại ngôn hành của ngươi trước đây, ngươi không chỉ không sợ chết, hơn nữa mạng rât slớn."

Vương Thủ Nhân ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười khổ nói: "Ta sao lại quen loại người như ngươi nhỉ."

Tần Kham cũng không tức giận, cười tủm tỉm rót đầy rượu cho hắn: "Ngươi nếu không quen ta, từ đường của Vương gia ta hiện tại chắc sẽ có thêm mấy bài vị rồi, bên trên viết 'Vương công thủ nhân vị', nếu ngươi ở dưới cửu tuyền có biết, chắc thỉnh thoảng trên đỉnh đầu của hậu nhân Vương thị ngươi bố khói nhẹ, ngươi nói ngươi quen ta là lời hay thiệt?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận