Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 552: Ẩn mà không phát

Chương 552: Ẩn mà không phát

Bi tình thương tâm đã không còn quan trọng, được mất lấy bỏ càng vô vị, trên mặt Đường Tử Hòa đẫm nước mắt, ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh địa nói chuyện hậu sự của bản thân.

Tần Kham không biết lúc này trong lòng nàng ta có cảm tưởng gì, bản thân hắn cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Không thể trách móc trước mặt nữ nhân này, bởi vì bản thân Tần Kham cũng không biết ai đúng ai sai, hắn và nàng ta giống như bị vận mệnh đẩy về phía đối địch, ngay cả giãy dụa cũng chẳng được gì.

"Tần Kham, sau khi ta bị áp giải tới kinh sư, triều đình sẽ phán ta tử tội như thế nào?" Đường Tử Hòa rất bình tĩnh, giống như đang nói về một người không quen.

Má Tần Kham hơi run run, thở dài: "Theo luật của Đại Minh thì thủ nghịch tạo phản phải lăng trì."

"Lăng trì?" Đường Tử Hòa cười cười: "Giống như Lưu Cẩn, đúng không?"

"Đúng rồi."

Đường Tử Hòa nhìn hắn: "Ngươi cứu ta trên tường thành, chẳng lẽ là vì để ta phải chịu tội lớn hơn? Lúc thành phá vì sao không để cho ta được chết thống khoái? Ngươi đây là từ bi hay là tàn nhẫn?"

Tần Kham do dự một chút, nói: "Sau khi Hồi kinh ta sẽ cầu tình với bệ hạ, đổi cho ngươi từ lăng trì thành uống rượu tự sát, chắc là bệ hạ sẽ nể mặt ta thôi."

Đường Tử Hòa cười buồn bã: "Đa tạ ngươi, ta không sợ đau, nhưng hình phạt lăng trì là phải cởi sạch quần áo của người thụ hình, thi hình trước công chúng, cái này ta không chịu nổi, thân thể của ta là băng thanh ngọc khiết, không phải bất kỳ ai muốn nhìn thì nhìn. Ngày Chịu hình đó có thể đổi thường phục ư? Ta muốn đổi một bộ váy màu xanh thật sạch sẽ, tuy rằng ta biết chung quy sẽ phải hóa thành một đống đất vàng, nhưng ta vẫn muốn được sạch sẽ tiêu sái..."

Mũi Tần Kham cay cay, gật đầu nói: "Có thể, cô có bất kỳ yêu cầu gì ta cũng sẽ đáp ứng cô."

Đường Tử Hòa cúi đầu thở dài: "Ngươi là nam nhân tốt, đáng tiếc ta vô phúc..."

Tần Kham cười khổ nói: "Chúng ta quen biết nhau đã là sai lầm, sớm một chút hay muộn một chút đều được, nhưng ông trời lại an bàicho chúng ta gặp nhau ở thời gian sai lầm nhất, Đường Tử Hòa, xin lỗi, ta không thể thả cô được, cô là khâm phạm bệ hạ chỉ định phải tru trừ, ta mặc dù vị cao tước hiển, nhưng ta không thể mạo hiểm như vậy được."

"Ta biết, triều đường phong quỷ vân quyệt, hoàng đế cũng không thể nắm trong tay tất cả, huống chi là ngươi..."

Tần Kham cố nhịn chua xót trong lòng: "Trừ không thể thả cô ra, ta có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, ăn uống mặc, ta thậm chí có thể nghĩ biện pháp kéo dài ngày thụ hình của cô, để cô được hưởng thụ phồn hoa nhân gian, không tiếc nuối khi ra đi nuối."

Đường Tử Hòa cúi đầu lẳng lặng nói: "Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn trả nợ... nợ đời này trả không hết, ta chết không nhắm mắt. Tần Kham, ngươi biết không, kỳ thật ta có cơ hội thắng ngươi, khi Hứa Thái binh vây Phách Châu, ta đã đoán trước được hắn sẽ thất bại, thậm chí còn đoán trước vị chủ tướng tiếp theo triều đình sẽ phái tới nhất định là ngươi, ta đã muốn phái người tới kinh sư rải lời đồn, nói ngươi khi tiêu diệt Bạch Liên giáo ở Thiên Tân có tư tình với Bạch Liên giáo Hồng Dương Nữ, cho nên vì tư bỏ công, Hồng Dương Nữ và ba ngàn thuộc hạ trốn thoát được sự bao vây của đại quân sáu vệ."

"Ta vốn chính là Hồng Dương Nữ, khi rải lời đồn ta có thể chế tạo rất nhiều chứng cớ, khi đó phố phường triều đình kinh sư truyền khắp, cho dù hoàng đế Minh đình tín nhiệm ngươi vô điều kiện thì nội các và chư thần trong triều cũng tuyệt sẽ không tín nhiệm ngươi, sau khi Hứa Thái binh bại bọn họ tuyệt đối sẽ không giao mười vạn đại quân cho một người đầu mày cuối mắt với nghịch thủ Bạch Liên giáo, bọn họ sẽ không dám mạo hiểm, chỉ có thể điều chủ tướng khác tới, nói một cách không khiêm tốn thì trên đời này chỉ có ngươi mới có thể đả bại ta, chủ tướng khác nếu binh vây Phách Châu, ta có bảy thành nắm chắc sẽ đánh tan được, dần dà, nghĩa quân Bắc Trực Đãi, Hà Nam, Sơn Đông thế mạnh, lửa cháy lan ra đồng cỏ không thể dập tắt, Đường Tử Hòa ta không phải không có cơ hội thử vấn đỉnh xem nặng bao nhiêu ư?"

Theo tiếng kể êm tai của Đường Tử Hòa, sắc mặt Tần Kham dần dần trở nên tái nhợt như tờ giấy, cả người run lên.

Nếu Đường Tử Hòa thật sự đi bước này, thắng bại quả thật không rõ, hắn so với Đường Tử Hòa thì hiểu rõ tình cảnh của mình tại triều đường hơn, sau khi Lưu Cẩn hắn giành hết sự tín nhiệm của Chu Hậu Chiếu, rất nhiều triều thần đã coi hắn là nịnh thần thứ hai sau Lưu Cẩn, vẫn luôn tìm cách để tóm được nhược điểm của hắn, nếu kinh sư có lời đồn hắn cấu kết với Bạch Liên giáo, triều thần đang như hổ rình mồi sao có thể bỏ qua cơ hội tốt ss? Không nói đến có thể trị tội hắn hay không, chỉ cần có hiềm nghi thôi thì ít nhất lãnh binh bình định là tuyệt đối không thể, các đại thần không dám mạo hiểm nhiều như vậy, như lời nói của Đường Tử Hòa, triều đình phái người khác làm chủ tướng, thứ nhất là không hiểu gì về nàng ta, thứ hai Đường Tử Hòa sẽ không có cố kỵ, thoải mái tay chân thi triển cơ mưu, lúc đó ai thắng ai thua thật sự là rất khó nói.

Tần Kham lúc này mồ hôi lạnh rơi lã chã, nữ nhân này quá lợi hại, ai có thể ngờ được từ lúc Hứa Thái tấn công Phách Châu nàng ta đã chôn xuống sát chiêu nhằm vào hắn.

" Lúc ta lãnh binh xuất chinh Phách Châu, kinh sư gió êm sóng lặng, cô vì sao không dùng kế này?" Thanh âm Tần Kham bỗng nhiên trở nên khàn khàn khó nghe.

Nước mắt Đường Tử Hòa lại tuôn rơi.

"Ta không dứt khoát được, Tần Kham, ta không làm được bất kỳ chuyện gì gây thương tổn tới ngươi, ngươi có chí hướng rộng lớn, ngươi muốn thay đổi thế đạo này, mấy năm nay ngươi đã phải trải qua nhiều gian nan vất vả, ta không thể chế tạo thêm bất kỳ phiền toái nào cho ngươi được, hành tẩu trên triều đường như đi trên băng mỏng, có lẽ kế này của ta sẽ triệt để hủy hoại ngươi."

Giống như có một quả chùy to nện mạnh vào ngực Tần Kham, trong giây phút này Tần Kham chỉ cảm thấy trong đầu kêu ong ong, không nghe được bất kỳ thanh âm gì, không nhìn thấy bất kỳ sắc thái gì, chỉ có khuôn mặt bi thương ai oán của Đường Tử Hòa đang phóng đại vô hạn trong mắt.

Doanh trướng lâm vào sự yên ắng t rợn người, Tần Kham phát hiện trái tim mình khó khăn lắm mới trở nên được cứng rắn giờ lại bị một dòng nước ấm lặng lẽ hòa tan.

Đường Tử Hòa vẫn cúi đầu, không biết tại sao, bỗng nhiên bật cười, khi ngẩng đầu nhìn Tần Kham, khuôn mặt đang đau khổ muốn chết đổi sang thành tươi cười kiều diễm, trong nụ cười mang theo mấy phần quyến rũ, trêu tức, và thâm tình không thể che giấu.

"Mềm lòng với ta rồi à? Thật sự không ngờ, người tốt như ngươi ở trong triều đường ngươi lừa ta gạt làm thế nào mà tồn tại được, hơn nữa sống có tu vị, ta cũng thấy lo cho ngươi."

Tần Kham bị vẻ mặt biến đổi đột nhiên của nàng ta khiến cho kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới xoa mũi cười khổ nói: "Vừa giống thánh nữ lại vừa giống yêu nữ, ta càng lúc càng không hiểu, rốt cuộc người nào mới thật sự là cô."

Đường Tử Hòa thản nhiên cười nói: "Nhắm mắt lại nghĩ về ta, trong lòng ngươi ta thế nào thì ta chính là như thế."

Nói chuyện với nàng ta, Kham lúc này tâm loạn như ma, chỉ muốn tránh đi để bình tĩnh lại một chút.

Ngay khi hắn chuẩn bị bước ra khỏi doanh trướng, Đường Tử Hòa bỗng nhiên gọi hắn lại.

"Tần Kham, ta muốn trả nợ, những lời này là thật."

Tần Kham ngẩn người, bình tĩnh nhìn chăm chú nàng ta hồi lâu, phát hiện trong ánh mắt nàng ta xuất hiện một loại yêu diễm quỷ dị.

Tần Kham cảnh giác, không nói gì ra khỏi doanh trướng.

Trở lại soái trướng, Tần Kham vẫn nhăn nhó, vẻ mặt phức tạp vô cùng.

Đinh Thuận vào soái trướng bẩm việc, triều đình thu phục Phách Châu, bố cáo chiêu an đã dán khắp thành, theo tấu chương báo tiệp văn lại đã viết xong được gửi tới kinh sư, kế tiếp chính là tri phủ mới của Phách Châu thượng nhiệm.

Sau Đại loạn phải có đại trị, Tần Kham lĩnh đốc phủ Bắc Trực Đãi, việc phải làm hàng đầu trước mắt chính là trấn an dân tâm Phách Châu, ban bố miễn thuế, miễn lao dịch, bỏ mã chính, một loạt chính sách cứu trợ lưu dân, trước mắt một vạn đại quân kinh doanh tiến đóng trong thành Phách Châu đề phòng dư nghiệt phản tặc gây chuyện, mà Đinh Thuận và năm trăm thiếu niên binh thì làm đôn đốc đội cũng vào thành theo, phàm là phát hiện tướng sĩ kinh doanh có hành vi nhiễu dân, ngược dân, lạm sát và cướp bóc, cứ xử lý nghiêm khắc theo quân pháp.

Sau khi Đinh Thuận bẩm xong việc, Tần Kham lờ đờ không có phản ứng, Đinh Thuận đợi một lúc lâu thì rụt rè nói: "Hầu gia... Hầu gia!"

"Hả? Cái gì?" Tần Kham hoàn hồn.

Đinh Thuận vẻ mặt đau khổ nói: "Hầu gia, thuộc hạ lại phải bẩm lại từ đầu đến cuối à?"

"À, thế thì không cần, bản hầu nghe rồi.. Đinh Thuận, ngươi đi nghe ngóng một việc."

"Hầu gia cứ phân phó."

Tần Kham nhìn nhìn về phía cửa soái trướng, tuy rằng biết soái trướng trong quân là nơi được đề phòng sâm nghiêm, bất kỳ ai chưa được phép mà tự tiện xông vào thì sẽ bị giết chết ngay tại chỗ, nhưng hắn vẫn bất giác hạ thấp giọng.

"Ngươi đi tra xét xem tướng lãnh nào trong quân từng làm nhiều chuyện xấu, chính là cái loại xấu đến mức có dòi trong chân ấy, bề ngoài thì trông dễ bắt nạt, nhưng bên trong thì không phải là hạng lương thiện."

Tần Kham nói xong bỗng nhiên im bặt, dùng ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn chằm chằm Đinh Thuận: "Ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta là sao? Ngươi đang nghĩ gì?"

Đinh Thuận lập tức nói: "Miêu Quỳ, Hầu gia, người ngài nói không phải chính là chính là sao?"

Một cước đá cho Đinh Thuận lảo đảo, Tần Kham cả giận nói: "Quan báo tư thù rõ ràng như vậy, nghĩ bản hầu là kẻ mù à? Đổi người khác!"

"Hầu gia, người như vậy cũng không ít, hiện giờ trong quân phàm là tướng lãnhtrên Thiên hộ thì có ai mà không từng làm mấy chuyện thương thiên hại lí? Ăn khống lương, uống máu lính, khi dễ dân chúng... Ngày hôm trước Phách Châu thành phá, kinh doanh tả tiếu quân tham tướng Hà Tùng nhân lúc loạn lạc xông vào trong thành, phát hiện một nữ tử hơi có tư sắc, dẫn mấy tên thân binh lôi nữ tử vào ngõ vắng rồi thay nhau hãm hiếp, khi thuộc hạ dẫn đốc chiến đội tới nơi thì bọn chúng đã xong việc rồi, hiện tại Hà Tùng đang bị nhốt trong doanh trướng, hắn biết Hầu gia ngài thiết diện vô tư, thế là phái mấy tốp thân binh về kinh sư tìm cách khơi thông."

"Tả tiếu quân tham tướng..." Tần Kham trầm ngâm hồi lâu, khóe miệng cong lên, nói: "Quan nhi không lớn cũng không nhỏ, "

Hầu gia tìm cái loại xấu xa này là để..."

Tần Kham lạnh lùng nói: "Nói với Hà Tùng, bản hầu cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội, cho hắn năm trăm người, áp giải nghịch thủ Đường Tử Hòa về kinh sư, nếu như có sơ sót, phạt cả hai tội, đầu rời đất."

Đinh Thuận chấn động, kinh ngạc nhìn Tần Kham, muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn nói gì?"

Đinh Thuận có thể đi theo bên cạnh Tần Kham mấy năm nay, được Tần Kham coi là tâm phúc thân tín, hắn tất nhiên không phải kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt thì không thể ở bên cạnh Tần Hầu gia lâu như vậy được.

Trầm mặc một lát, Đinh Thuận rất có thâm ý nói: "Hầu gia, không bằng bắt Hà Tùng lập quân lệnh trạng đi, nếu có sơ sót thì phải gánh vác hoàn toàn trách nhiễm, mặt khác phái thêm một tướng lãnh trước nay không hợp với Hà Tùng làm phó, trên đường cũng tiện 'Chiếu ứng'..."


Bạn cần đăng nhập để bình luận