Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 435: Bình định Thiên Tân (hạ)

Chương 435: Bình định Thiên Tân (hạ)

Niếp Cao chấn động, dù sao cũng đều là nhân mã Hán Vệ, thế là tiến lên hỏi cho rõ, ai ngờ Võ Hỗ không nói hai lời, đánh mắt ra hiệu, hơn năm trăm Tây Hán rút đao ra khỏi vỏ, chém giết Đông Hán.

Sau khi mấy chục phiên tử Đông Hán ngã xuống, Niếp Cao cũng dần dần minh bạch, đây là bẫy Tây Hán lập, không liên quan gì tới bẫy của không có quan hệ gì với Bạch Liên giáo.

Lúc Chém giết Niếp Cao hơi thất thần, một đạo ánh đao vô tình bổ tới hắn, Niếp Cao cả kinh, chưa kịp có phản ứng thì bỗng nhiên trước người bị một thân ảnh khôi ngô cản lại, chính là thuộc hạ đồng chí giao tình sâu nhất trong Đông Hán.

Phiên tử vì chắn đao cho hắn mà ngực trúng một vết đao rất sâu, máu phun ra như suối, Niếp Cao trợn tới rách cả mắt, cương đao trong tay vung ra, liều mạng với Tây Hán, thuộc hạ chắn đao lại bỗng nhiên xoay người, liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng đẩy hắn ra, miệng trào ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, kiệt sức hét lên: "Chưởng ban chạy mau! Chạy mau! Nhanh đi bẩm báo cho Đốc công, bẩm báo cho Tần..."

Còn chưa nói xong, một ánh đao sáng như tuyết lóe lên, đầu lâu của phiên tử đó bay lên cao, nện mạnh xuống đất, tới chợn hai mắt vẫn trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Niếp Cao lảo đảo lui về phía sau, hai mắt đỏ rực, cắn chặt răng, liếc đồng đội còn sống sót đang ra sức liệu mạng, sau đó không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Vù vù vù!

Ba mũi nỏ tiễn vô tình bắn về phía lưng Niếp Cao.

Ba mũi nỏ tiễn bắn ra như lưu tinh, trong chớp mắt đã cắm sâu vào lưng Niếp Cao, Niếp Cao cả người run lên, ngã mạnh xuống đất.

Lúc này tình hình chiến đấu chung quanh cũng tiếp cận kết thúc, hơn trăm Đông Hán đã bị các phiên tử Tây Hán như lang như hổ tàn sát.

Mã Tứ cười âm hiểm mấy tiếng, vung tay lên ra lệnh cho người quét dọn chiến trường, thuận tiện bổ thêm một đao cho người chưa chết, Võ Hỗ nhìn nhìn sắc trời, trầm giọng nói: "Tần Kham cách chúng ta không đến năm dặm, không kịp nữa rồi, mau đưa những người bị thương ra sau đồi, loại bỏ hết nhưng dấu vết đánh nhau và vết máu, sau đó chuẩn bị bình dầu hỏa và nỏ cơ, mọi người mai phục hai bên quan đạo."

Nhìn nhìn cuối phía tây quan đạo, Võ Hỗ bỗng nhiên quay đầu lườm Mã Tứ: "Quan binh Bạch Liên giáo thoát khỏi vòng vây khi nào thi đến?"

Mã Tứ ngớ ra, vẻ mặt hoảng sợ: "Võ đại nhân, đã hẹn trước là một khắc giờ Thân thì đến, sau khi thoát khỏi vòng vây bọn họ sẽ chạy về hướng bắc bốn năm mươi dặm, đại quân c sáu vệ đuổi rất gắt, nhất thời không dễ thoát khỏi, hơn nữa ba ngàn người chạy tứ tán, tập kết lại cũng cần thời gian..."

Võ Hỗ lạnh lùng nói: "Bàn cờ bày lâu như vậy chính là để cho ngày hôm nay, ngươi tốt nhất đừng làm cho ta thất vọng, hiện tại đã là canh ba giờ Mùi, quá nửa canh giờ nữa mà bọn họ nếu còn chưa tới, phục kích hôm nay hủy bỏ, nhưng ngươi, Mã Tứ, cái đầu trên cổ ngươi thì không thể nào yên ổn được đâu."

Mã Tứ mồ hôi rơi như mưa, vội vàng gật đầu: "Nhất định sẽ tới, Võ đại nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không chậm trễ ám sát Tần Kham."

Võ Hỗ hừ lạnh, vẻ khinh thường trong mắt càng đậm. Mã Tứ này trừ thân phận Bạch Liên giáo sứ ra thì ở ngoài có thể nói là kẻ vô dụng, làm việc cũng rất không đáng tin, cục diện Thiên Tân mà yêu nữ Bạch Liên giáo Đường Tử Hòa khổ tâm kinh doanh nhiều năm, sau khi Mã Tứ tiếp nhận thì ngày này không bằng ngày trước, trong đó mặc dù có nhân tố Lưu công công chỉ thị cố ý mà làm, nhưng Võ Hỗ tin, cho dù người này không đầu hàng triều đình. Để hắn chủ trì thì hương đường Thiên Tân cũng không tốt hơn là bao, đúng là dạng tiểu nhân vô năng điển hình.

"Khiêng hết thi thể của phiên tử Đông Hán lên núi rồi bọc lại, đừng để Cẩm Y vệ phát hiện, Tần Kham là người khôn khéo, ngàn vạn lần không thể khinh thường."

Hơn trăm cỗ thi thể được các phiên tử Tây Hán nhanh tay khiêng lên quan đạo. Lộn xộn lung tung chết ở sau đồi, trong đống thi thể nhìn thấy ghê người đó, ngón tay Niếp Cao thân trúng ba tên bỗng nhiên giật giật, phiên tử Tây Hán đang bận rộn chẳng ai phát hiện.

Mặt đường dính máu bị cạo đi một lớp, sau đó rất tinh tế rải đất vàng lên, bên trên lại phủ thêm một lớp tuyết như tan mà như chưa tan. Tất cả dấu vết của trận chém giết toàn bộ đều được xóa đi, mặt đường khôi phục nguyên trạng, vẫn bình tĩnh như thường ngày.

Sát khí ngủ đông trong sự bình tĩnh đó.

Chu Dân dẫn đội ngũ ba ngàn người gian nan đi trong rừng.

Ba ngàn người này là phản quân của Bạch Liên giáo, vừa từ trong vòng vây của đại quân triều đình giết ra, Chu Dân là Thiên hộ của Thiên Tân tả vệ, hai năm trước đã gia nhập Bạch Liên giáo. Trở thành nhân vật trọng yếu của Bạch Liên giáo trong Thiên Tân tam vệ.

Người vào Bạch Liên giáo không chỉ là quân sĩ tiền đồ vô vọng, trên thực tế tướng lãnh thất bại cũng có không ít, hoặc là bởi vì bị thủ trưởng cố ý chèn ép, hoặc bởi vì bị tướng lãnh đồng liêu bài trừ, rất nhiều nguyên nhân tạo thành sự thất bại của bọn họ, nhưng mà bởi vì bọn họ đã từng có quyền lực, lại không có cách nào đạt được quyền lực lớn hơn. Tham dục không được thỏa mãn, vạn phần không cam lòng, phòng tuyến tâm lý của bọn họ so với quân sĩ bình thường thì càng dễ công phá hơn.

Chu Dân vào Bạch Liên giáo cũng là trùng hợp, cũng có thể nói là Đường Tử Hòa cố ý lôi kéo.

Hai năm trước Chu Dân mắc một loại quái bệnh, người lúc nóng lúc lạnh, hơn nữa thể lực nhanh chóng suy yếu, cả ngày ốm yếu không có tinh thần, cầm không nổi đao kéo không nổi cung, loại bệnh này đối với một tướng lãnh dẫn binh mà nói không nghi ngờ gì nữa là rất chết người, đại phu trong quân bắt không được bệnh. Cơ hồ xem như đã phán Chu Dân tử hình, về sau quân sĩ nhiệt tình đề nghị mời Đường thần y thành Thiên Tân tới xem thử, kết quả Đường thần y thuốc đến bệnh trừ...

Người ngoài cuộc nhìn ra, chuyện này tất nhiên có một loại hương vị âm mưu nồng đậm, nhưng Chu Dân không phải người ngoài cuộc. Hắn không nhìn ra.

Từ đó về sau hắn mang ơn Đường Tử Hòa, trong vệ lại vô vọng với thăng quan, đơn giản là không còn gì để mất vào Bạch Liên giáo, cũng do hắn tự tay phát triển một số lớn giáo chúng.

Khi điểm binh ở giáo trường Thiên Tân là hắn sai quân sĩ ở bên dưới kích động lòng người, khi trong các Thiên hộ phát sinh xung đột là hắn sai người ra tay trước, chiếm hết tiên cơ, khi quan binh triều đình vây khốn cũng là hắn dẫn phản quân mở một đường máu, ở trong phạm vi năm mươi ngoài thành Thiên Tân chu toàn vu hồi với đại quân triều đình.

Trời đất âm u, tuyết ven đường đã tan dần, ba ngàn người trầm mặc lặng lẽ mà đi, đội ngũ rất im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của các tướng sĩ.

Chu Dân mặt âm trầm không nói gì, trong lòng lại lửa giận vạn trượng.

Từ khi Đường Tử Hòa phản Bạch Liên, Mã Tứ tiếp nhận tuyên truyền Đường Tử Hòa bất trung bất nghĩa, ai cũng muốn tru diệt. Làm những tướng lãnh từng mang ơn cứu mạng của Đường Tử Hòa như Chu Dân trong lòng bất mãn vạn phần, loại bất mãn này luôn là áp lực, bởi vì hắn là Bạch Liên giáo đồ, bái Vô sinh lão mẫu, không thể không nghe lệnh của tổng đàn Bạch Liên giáo, giữa Đường Tử Hòa và Mã Tứ có ân oán gì Chu Dân không rõ, nhưng hắn cũng rất phản cảm với Mã Tứ này.

Loại phản cảm này hôm nay lúc này đã lên tới cực điểm.

Vốn đã nói rõ là Thiên Tân tam vệ dẫn đầu khởi sự, mười vạn tín chúng của Bắc Trực Đãi đồng thời phất cờ khởi nghĩa, kết quả hơn sáu ngàn tín đồ bị triều đình giết cho chỉ còn lại ba ngàn, vất vả lắm mởi chạy thoát khỏi vòng vây, Mã Tứ lại lệnh cho các tướng sĩ quay lại Đại Trương trang, nhiệm vụ là giết chết khâm sai triều đình.

Đạo mệnh lệnh này khiến Chu Dân đặc biệt phẫn nộ.

Các tướng sĩ trả cái giá là phải chết hơn phân nữa để thoát khỏi vòng vây, lại muốn họ xông về, chỉ để giết một đại thần triều đình, Mã Tứ chẳng lẽ không biết ngoài thành Thiên Tân lúc này có bao nhiêu đại quân triều đình truy bắt chặn đường bọn họ hay sao? Chỉ vì một đại thần triều đình, lại bắt bọn họ không thể không một lần nữa chui vào trong vòng vây của đại quân triều đình, hơn nữa là tự họ tìm đến cửa, mạng của tướng sĩ dưới trướng Chu Dân hắn chẳng lẽ ngay cả rơm rác cũng không bằng?

Gió lạnh vù vù thổi qua, Chu Dân nhìn các tướng sĩ phía sau, rất nhiều người trong bọn họ là lão đệ huynh tự mình kéo vào Bạch Liên giáo, đi theo vị tướng lãnh là hắn một lòng cầu ánh sáng, lại không ngờ rằng con đường này càng đi càng thấy tối.

Chu Dân dần dần phát giác hơn ba nghìn người bọn họ đã thành quân cờ trên bàn cờ, bị một bàn tay vô hình khống chế, bàn tay này có lẽ là Bạch Liên giáo, có lẽ là triều đình, bất luận là ai, tóm lại sẽ di chuyển bọn họ trên bàn cờ, hoặc là vứt bỏ.

Bi thương và phẫn nộ đan xen trong lòng, mặt Chu Dân càng lúc càng banh ra. Trong lòng dần dần có mấy phần hối hận, có lẽ Hồng Dương Nữ vẫn đang...

Ba ngàn nhân mã chạy mấy canh giờ, sớm đã vừa mệt vừa oải, có điều Mã giáo sứ của tổng đàn đã nói, một khắc giờ Thân phải tới Đại Bạch trấn. Chu Dân trong lòng phẫn uất nhưng lại không thể không tuân lệnh mà đi, tướng sĩ có mệt tới mấy cũng phải cắn răng mà đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận