Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 598: Thân chinh sắp tới (1)

Chương 598: Thân chinh sắp tới (1)

Thiên tử thân chinh vốn không phải là chuyện xấu, vốn các đại thần cũng không có ý kiến lắm, trăm năm trước thái tổ Hồng Vũ và đại đế Vĩnh Lạc không biết từng ngự giá thân chinh bao nhiêu lần, đánh cho dư nghiệt Bắc Nguyên Mông Cổ lui liên tục, chạy như chó nhà có tang, quốc uy Đại Minh không ngờ có thể cường thịnh so với Hán Đường, vô số nước man di láng giềng xung quanh đều tới triều cống, tôn Đại Minh là mẫu quốc, phần lớn những công tích này đều là Thái Tổ và Vĩnh Lạc hoàng đế tự tay đánh hạ.

Song hôm nay các đại thần phản đối Chu Hậu Chiếu thân chinh như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân, Thái Tổ và hoàng đế Vĩnh Lạc có thể làm như vậy, nhưng bản thân hoàng đế Chính Đức thì không được.

Chỉ vì mấy chục năm trước, trong hoàng tộc Chu gia xuất hiện một hoàng đế rất không ra gì, Anh Tông.

Vị hoàng đế này kỳ thật rất nho nhã rất phong độ hơn nữa tài ăn nói vô cùng giỏi, sách đọc không ít, chuyện thực tế cũng làm rất nhiều, theo lý thuyết thật sự không nên bị đại thần cả triều trở thành tài liệu phản diện, đáng tiếc vị hoàng đế Anh Tông này máu chảy trong người quá mức cuồng nhiệt, hơn nữa quá mức tín nhiệm người bên cạnh, một khi đã tín nhiệm thì đào tim móc phổi, y như Chu Hậu Chiếu lúc trước sủng tín Lưu Cẩn.

Người được Anh Tông sủng tín họ Vương, tên Chấn, xem như là lão tiền bối của Lưu Cẩn, một loạt thói hư tật xấu lộng quyền loạn chính, tàn sát trung lương, vơ vét của cải nhận hối lộ của Lưu Cẩn là toàn bộ kế thừa từ Vương Chấn.

Quyền lực lớn, người ta tự nhiên phải có lý tưởng có theo đuổi, quần thể thái giám này tuy rằng không trọn vẹn, nhưng bọn họ vẫn luôn là tha tàn nhưng cí không tàn, Vương Chấn quyền khuynh triêu dã thế là muốn làm ra chút đại sự, muốn bản thân mình lưu danh vạn cổ như Trịnh Hòa Trịnh công công.

Thế là Vương Chấn giống như nhân viên đa cấp dường như Anh Tông, cổ xuý Anh Tông ngự giá thân chinh như Hồng Vũ và Vĩnh Lạc, lập ra một phen sự nghiệp to lớn hơn cử tổ tông.

Dưới bề ngoài nho nhã văn tĩnh của Anh Tông ẩn chứa linh hồn thành công vĩ đại, hai người ăn nhịp với nhau, thế là xuất binh năm mươi vạn bắc chinh, thanh thế lớn xuất quan đại chiến với Ngoã Lạt.

Kết quả cuối cùng thế nhân đều biết, năm mươi vạn tướng sĩ thất bại thảm hại, vô số danh tướng huân quý Đại Minh chết trận, thậm chí ngay cả Anh Tông cũng bị bắt sống, trận chiến này trên sách sử để lại một trang sỉ nhục nhất cho Đại Minh.

Thổ mộc chi biến thành nỗi đau lớn nhất trong lòng hoàng đế và quan văn Đại Minh, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hôm nay các đại thần muôn miệng một lời phản đối Chu Hậu Chiếu thân chinh.

Chu Hậu Chiếu trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, biết sao được, có một tổ gia gia không ra gì như thế, ngay cả bản thân Chu Hậu Chiếu của không nhịn được muốn chửi hắn một tiếng "Hôn quân".

May là Chu Hậu Chiếu cảm thấy mình mạnh hơn Anh Tông, mạnh ở chỗ hắn có một vị trung thần tài cán phân ưu cho hắn.

Lý do Tần Kham nói thân chinh hoàng đế ngự giá thân chinh, cả điện điện không có một ai lên tiếng.

Lời nói của Tần Kham không dễ phản bác, bởi vì hắn lôi Thái Tổ và hoàng đế Vĩnh Lạc ra, các quan văn cả ngày treo bên miệng khí tiết thiên tử thủ thủ, thậm chí rất thẳng thắng nói đương kim bệ hạ không phải là trẻ con. Những lời này có thể nói là lập bẫy khắp nơi, các quan văn tại triều đường tranh đấu cả đời, sao có thể nghe không hiểu?

Cả điện yên ắng, lúc này chẳng ai muốn đứng ra biện luận với Tần Kham, Hữu Đô ngự sử Đồ Dung đã tức giận đến mức phất tay áo lui về hàng, bày ra sắc mặt cao ngạo Ta lười chẳng muốn cãi nhau với ngươi".

Chu Hậu Chiếu thấy những lời của Tần Kham không ngờ chiếm được thượng phong, làm sao có thể không biết đạo lý rèn sắt khi còn nóng?

Thế là nhân lúc cả điện im ắng, Chu Hậu Chiếu đứng lên lớn tiếng nói: "Nghịch vương mưu phản, sinh linh đồ thán, trẫm ngự giá thân chinh là để cổ vũ sĩ khí cho các tướng sĩ bình định, đốc thúc quan viên võ tướng phía dưới nhanh chóng bình định phản loạn, để các bách tính bách tính bớt phát chịu sự tàn sát của chiến hỏa, để con dân thiên hạ bớt phải chịu cảnh vợ con ly tán, trẫm xin hỏi chư khanh, trẫm sai ở chỗ nào? Ngu ngốc ở chỗ nào? Để trẫm an an ổn ổn ngồi ở kinh sư hưởng thụ cẩm y ngọc thực, phớt lờ bách tính Giang Tây chịu đủ đồ thán, hoàng đế như vậy thì có tư cách gì để tọa ủng thiên hạ?"

Tần Kham lại đứng ra bổ thêm một đao: "Bệ hạ rời kinh, không chỉ có mục đích thân chinh thân chinh, còn có thể nhìn ngắm phong thổ một đường từ kinh sư đến Giang Tây, khảo hạch phong bình của quan phủ quan viên các nơi dân gian, hiểu khó khăn của bách tính, tương lai cải thiện dân sinh, bổn quốc công xin hỏi các vị đồng liêu, kịch liệt phản đối bệ hạ rời kinh tuần tra là có tâm tư gì? Quan phủ Địa phương hàng năm dâng lễ trọng cho các đồng liêu trong kinh, chẳng lẽ là để bịt miệng các ngươi, khiến cho các ngươi cản bệ hạ rời kinh? Ở Địa phương chẳng lẽ có gì muốn che đậy không để bệ hạ thấy à?"

Lời nói này có thể nói là cực kỳ tru, các đại thần trong điện sắc mặt càng khó coi.

Kinh quan có ai không thu lễ? Hàng năm quan viên địa phương vào kinh báo cáo công tác, theo thường lệ luôn phải bái phỏng quan viên lục bộ cửu khanh của kinh sư, đêm khuya không biết có bao nhiêu vàng bạc mỹ tỳ vào phủ đệ của các quan viên, đây đã thành thông lệ, biết nhưng không thể trách, bao gồm cả hai vị nội các Đại học sĩ Lý Đông Dương và Lương Trữ, cũng vui lòng nhận không biết bao nhiêu tiền tài, Dương Đình Hòa gan còn lớn hơn, lão ngay cả lễ của phiên vương cũng dám nhận.

Tần Kham vừa nói ra những lời này, tất cả đại thần đều chột dạ, ai nấy mặt tái xanh không nói câu nào.

Chu Hậu Chiếu với Tần Kham hôm nay phối hợp vô cùng ăn ý, thấy Tần Kham hỏi, Chu Hậu Chiếu lập tức cười lạnh: "Tần Kham nói không sai, các ngươi cản trẫm rời kinh rốt cuộc là có tâm tư gì? Thiên hạ cẩm tú của trẫm rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu chuyện không muốn ai biết? Các ngươi không nói cũng không sao, trẫm giờ đi bảo Hán Vệ điều tra, điều tra ra thì các ngươi chờ thân bại danh liệt đi."

Cho dù biết Chu Hậu Chiếu là dọa xuông, nhưng trên trán các đại thần trong điện vẫn túa mồ hôi lạnh, lúc này không có ai mở miệng ngăn cản Chu Hậu Chiếu ngự giá thân chinh nữa, quảng cáo rùm beng khí tiết của trung thần tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể mang tính mạng cả nhà mình ra nói đùa được, nói rộng ra thì, hoàng đế thân chinh kỳ thật cũng không tính là chuyện to tát gì, hoàng đế Đại Minh cũng không phải là chưa từng làm, vị hoàng đế trẻ tuổi này muốn xuất chinh thì cứ để hắn đi đi.

Trong không khí giằng co, Dương Đình Hòa cuối cùng đứng dậy, nhìn nhìn chung quanh, sau đó khom người nói: "Bệ hạ ngự giá thân chinh, chúng thần không dị nghị."

Lý Đông Dương cũng phụ họa theo.

Quần thần thấy hai vị nội các Đại học sĩ đều không có ý kiến, sĩ khí càng thấp, sau khi ngơ ngác nhìn nhau, mọi người cắn răng, rất không cam lòng không tình nguyện đáp ứng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận