Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 457: Khác biệt giữa gốc và ngọn (1)

Chương 457: Khác biệt giữa gốc và ngọn (1)

So với cầm đao đâm chết Lưu công công, yêu cầu đầu tư vào Thiên Tân không nghi ngờ gì nữa tường hòa như thiên quan chúc phúc, Tần Kham rõ ràng nhìn thấy mấy vị chưởng quầy trong phòng đang thở phào.

Sau khi để các vị đại lão bản của hiệu buôn bị chút kích thích trên tinh thần, Tần Kham cuối cùng cũng nói ra mục đích triệu kiến các vị chưởng quầy.

Đầu tư vào Thiên Tân không chỉ là bởi vì lời hứa với Đường Tử Hòa, sự phồn vinh của Thiên Tân đối với bản thân Tần Kham cũng rất quan trọng.

Muốn thay đổi thời đại này, luôn phải làm ra chút hành động thực tế, thay đổi Thiên Tân là bước đầu tiên của Tần Kham, một thành thị ven biển nhiều sông ngòi, vị trí địa lý trọng yếu, hiện giờ không ngờ chỉ là một tòa thành đất nho nhỏ, đây là điều mà Tần Kham không thể chấp nhận.

Muốn làm dân giàu, nước mạnh, binh cường, trước tiên phải mở cấm biển, mở cấm biển trước tất phải khiến Thiên Tân phồn vinh, đây là kế hoạch của Tần Kham, hắn biết mở cấm biển đối với đám người cổ hủ trên triều đường là một đề tài cấm kỵ, cũng biết sẽ gặp phải đả kích như mưa rền gió dữ, nhưng mà một bước này chung quy vẫn phải bước ra.

Việc trước mắt hắn có thể làm chỉ có bất động thanh sắc, dùng phương thức thấm vật không tiếng động chậm rãi đổi mới bộ mặt của Thiên Tân.

Muốn Thiên Tân Phồn vinh trước tiên tất phải chiêu thương, mỗi triều đại đều không thể bỏ qua lực lượng thương nhân này, hôm nay mời hơn mười vị chưởng quầy của các hiệu buôn nổi danh kinh sư, mục đích cũng chính là đây.

Tần Kham vừa nói xong, hơn mười vị đại thương nhân ngây ra một lát, mọi người có thể làm ra một phen sự nghiệp tại chốn kinh sư ngư long hỗn tạp này, tất nhiên đều không phải là kẻ ngu dốt, vừa nghe đã minh bạch mục đích Tần Hầu gia hôm nay triệu kiến bọn họ.

Trong phòng là một mảng yên tĩnh, mười mấy người đều không lên tiếng, thần sắc trên mặt có chút khó xử.

Cũng như suy nghĩ của Chu viên ngoại, nếu Tần Kham chỉ chìa tay đòi tiền họ, cho dù mấy vạn thậm chí mười mấy vạn lượng bạc, bọn họ không nói hai lời nhất định lấy ra ngay, thậm chí nguyện ý bỏ ra nhiều hơn, bởi vì địa vị của Tần Kham đáng với cái giá này.

Nhưng đầu tư vào Thiên Tân... Làm ăn phải nghĩ theo kiểu làm ăn, tòa thành nhỏ Thiên Tân dùng đất đắp lên đó, ở trong mắt bọn họ có thể nói là thâm sơn cùng cốc, sao đáng để bọn họ ra tay? Mọi người đối với kinh thương đều có kinh nghiệm phong phú, một khoản đầu tư bỏ vào cái tiểu địa phương nhỏ Thiên Tân này, trước tiên không đề cập tới mạo hiểm, cho dù muốn thấy hiệu quả cũng không phải một hai năm là thấy, xác suất hồi báo quá thấp.

Trừ một loại tình huống, nếu triều đình bỗng nhiên quyết định mở cấm biển, như vậy vị trí của Thiên Tân sẽ trọng yếu phi thường, khi đó không cần Tần Kham nói, thương nhân các nơi của Đại Minh đều sẽ ùa tới, nắm bắt thời gian chiếm địa bàn, mở mạng lưới cửa hàng và hậu cần, dùng tốc độ nhanh nhất thành lập lộ tuyến mậu dịch của Đại Minh với Triều Tiên, Nhật Bản, Lưu Cầu, thậm chí là các nước nhỏ của Đông Nam Á.

Nhưng mà, triều đình cấm biển hơn trăm năm, cấm biển là được định ra từ thời Thái Tổ, sao có khả năng phá vỡ nó?

Đã không có điều kiện tiên quyết này, thành nhỏ Thiên Tân đối với thương nhân mà nói, thực sự không có giá trị để đầu tư.

Trong phòng vẫn yên tĩnh như trước, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều không nói gì, nhưng lại không tỏ rõ thái độ của mình.

Tần Kham đại khái minh bạch suy nghĩ của mọi người, mỉm cười nói: "Nhìn vẻ mặt của mọi người, tựa hồ thà cầm dao đâm chết Lưu công công chứ cũng không muốn đầu tư vào Thiên Tân?"

Hai má mọi người đồng thời giật giật mấy cái.

Người mù cũng nhìn ra được, vẻ mặt của mọi người rõ ràng là cả hai chuyện đều không muốn làm

Chu viên ngoại khụ khụ hai tiếng, chắp tay nói: "Hầu gia, hiệu buôn Chu Ký nguyện dâng tặng Hầu gia mười lăm vạn lượng bạc trắng, xin Hầu gia vui lòng nhận cho."

Không chỉ là mọi người, ngay cả Tần Kham cũng hơi kinh ngạc.

Chu viên ngoại này khí phách thật, vừa rồi chỉ đưa năm vạn lượng, hiện tại đổi giọng một cái không ngờ thêm cả mười vạn, có điều ngụ ý của lão rất rõ ràng, chỉ muốn xin Tần Kham sau khi nhận lấy mười lăm vạn lượng này thì đừng nhắc tới chuyện đầu tư Thiên Tân nữa, bạc thì lão tặng được, nhưng đầu tư Thiên Tân thì lão thật sự không có hứng thú, hợp lực với hơn mười vị đại thương nhân đang ngồi đây để đầu tư vào một tòa thành trì, hiển nhiên không phải mười lăm vạn lượng là có thể giải quyết được, nó có thể chính là một cái động không đáy.

Chu viên ngoại vừa tỏ thái độ, mọi người cũng tranh nhau tăng giá, bạc đều tặng thật sự rất hào phóng, nhưng ý tứ lộ ra là, loại chuyện đầu tư Thiên Tân này Hầu gia tìm người khác đi, bọn họ không có hứng thú.

Tần Kham nhíu mày, nghiêm mặt không nói một câu, trong phòng dần dần yên tĩnh lại, thương nhân đều giỏi nhìn mặt xem sắc, qua nét mặt của Tần Hầu gia là có thể nhìn ra được Hầu gia đang mất hứng.

Chu viên ngoại thầm than một tiếng, chắp tay nói: "Hầu gia, tại hạ cả gan nói mấy câu không đúng lúc, thiên hạ đều biết Hầu gia và Lưu công công không hợp, hiện giờ Lưu công công thanh tra quan thương và truân vệ, tân chính có thể nói là hừng hực khí thế, Hầu gia cũng muốn thi hành tân chính để tranh thủ uy vọng trong triều thì mọi người đều có thể lý giải, nhưng Hầu gia... Ngài vì sao lại chọn Thiên Tân?"

Tần Kham thất thần, tiếp theo lại bật cười.

Có thể tính là bị người ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không, thì ra những người này cho rằng mình xây dựng Thiên Tân là để tranh sủng tranh uy vọng tranh quyền với Lưu Cẩn mà cố ý kiếm chiến tích?

Cuối cùng cũng minh bạch Khuất Nguyên đại phu vì sao thở dài "Thế nhân đều say chỉ mỗi ta tỉnh", trước mắt nếu có sông thì hắn cũng muốn nhảy xuống.

"Các ngươi cho rằng bản hầu muốn làm Thiên Tân phồn vinh là để kiếm chiến tích?"Tần Kham cười nói.

Chu viên ngoại nhìn sắc mặt Tần Kham, lại không nhìn ra chút hỉ nộ, thấp thỏm cười khổ nói: "Hầu gia thứ tội, tại hạ thật sự không nghĩ ra Hầu gia vì sao quan tâm tới một tòa thành đất nhỏ xíu như vậy."

"Thiên Tân là thành trì của Đại Minh, là lá chắn của kinh sư, xây dựng nó, làm nó phồn vinh có cần lý do không?"

Chu viên ngoại thở dài: "Tại hạ không dám hỏi Hầu gia lý do, chỉ là... Hầu gia à, tại hạ xin nói thêm mấy lời càn rỡ, cho dù chúng ta đều đáp ứng làm Thiên Tân phồn vinh, một tòa thành trì chỉ trông vào mười mấy thương nhân chúng ta thì cũng không có cách nào phồn vinh lên được đâu, thương nhân sở dĩ có thể gây dựng một phen gia nghiệp, cái dựa vào là thuận theo đại thế, cái gọi là đại thế, có lẽ là chính lệnh của triều đình, có lẽ là cung cầu của hai nơi, thế nhân đều nói thương nhân 'Trục lợi vong nghĩa', 'Vong nghĩa' là thành kiến của thế nhân đối với chúng ta, nhưng mà 'Trục lợi' thì lại không sai chút nào, có lợi để kiếm mới có thể hấp dẫn chúng ta, mà Thiên Tân..."


Bạn cần đăng nhập để bình luận