Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 439: Không cần đạo lý (2)

Chương 439: Không cần đạo lý (2)

Quét dọn chiến trường xong, trừ Tây Hán chết hơn ba trăm người, nghi trượng của Tần Kham cũng chết hơn hai trăm người, trận chiến này rất hung hiểm, Tần Kham thậm chí có thể cảm thấy liêm đao của tử thần đã xẹt qua cổ hắn, nhớ lại phục kích hôm nay, sau gáy cũng nổi da gà.

Sau khi cảm thấy May mắn, lửa giận của Tần Kham cũng ngút trời.

Hai gã Cẩm y Giáo úy được gọi tới trước mặt Tần Kham, sau khi Tần Kham hạ mấy đạo mệnh lệnh, hai gã Giáo úy ôm quyền lên ngựa, vội vàng chạy tới kinh sư.

Ngoài thành Thiên Tân phục kích khâm sai, xảy ra chuyện lớn như vậy, Chỉ huy sứ của sáu vệ đang truy kích và tiêu diệt phản tặc cũng biết rồi, sáu người sợ quá, vội vàng điểm binh mã tới Đại Trương trang, thấy Tần Kham hoàn hảo không việc gì, chỉ có cánh tay phải bị trật khớp, sáu người không khỏi thở phào, nhìn nhau một cái.

Đại phu Trong quân rụt rè cầm tay Tần Kham, đột nhiên giật lên trên, Tần Kham đau quá kêu thảm một tiếng, cánh tay phải bị trật khớp cuối cùng cũng được đưa về đúng vị trí.

Công tác tra bắt tương quan lập tức được triển khai, bất luận Tần Kham như thế nào là Tây Hán thủ như thế nào, nên truy tra thì vẫn phải truy tra, đường đường là quốc hầu, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ đương triều thiếu chút nữa táng mạng, việc này cho dù Tần Kham không truy cứu, bọn Lý Nhị vẫn phải tra, cái này chẳng những liên quan đến tới quốc pháp triều đình, cũng liên quan đến tới mặt mũi của Tần Kham, không thể tùy tiện cho qua, nếu không chuyện này, truyền ra Tần Hầu gia tính tình cực hiền, đao kề cổ cũng không truy cứu, thế là hảo hán giang hồ vui quá, hôm nay ngươi đâm một cái, ngày mai hắn đâm một cái.

Phục kích qua đi, Cẩm Y vệ giục ngựa tỏa ra, trên quan đạo kinh sư và Thiên Tân, không ngừng nhìn thấy Cẩm y Giáo úy cưỡi khoái mã phi vội, mang theo từng đạo mệnh lệnh tới các nơicủa Đại Minh.

Năm nay Bắc Trực Đãi không yên ổn, đặc biệt là hôm nay sau khi Bạch Liên giáo khởi sự, bất luận đại quân sáu vệ truy kích và tiêu diệt như thế nào, ba ngàn phản tặc còn lại lại giống như bốc hơi, một bóng người cũng không thấy, Cẩm Y vệ từ thành trì tra bắt tới nông thôn, sau khi hương thân và lý bảo của bốn huyện gần Thiên Tân bị triệu tới hỏi mới biết được, ba ngàn phản tặc không ngờ thay quần áo thôn phu, giờ Thân chia ra từng tốp nhỏ nằm ba người trốn vào núi, sau đó chẳng biết đi đâu. Ba ngàn người cứ như vậy xé chẵn ra lẻ trốn khỏi sự lùng bắt của đại quân sáu vệ và Cẩm Y vệ.

Vừa được Chỉ huy sứ của sáu vệ đón về doanh địa đại quân, Tần Kham liền nghe thấy tin tức xấu này, ánh mắt âm trầm lườm Lý Nhị một cái, cái lườm này làm lông tơ cả người Lý Nhị dựng đứng, vẻ mặt xấu hổ lại lúng ta lúng túng không nói thành lời.

Vào cửa doanh địa, Tần Kham dưới sự ân cần vây quanh của Chỉ huy sứ sáu vệ tới thẳng soái trướng, vừa đi được vài bước liền nghe thấy có người chui ra, chỉ vào hắn quát to: "Tần Kham! Ngươi xem Thiên Tân bị người làm thành thế nào rồi! Thiên Tân tam vệ vốn sẽ không phản, chính là bị ngươi dùng đủ loại thủ đoạn bức, sau khi hồi kinh ta nhất định phải tố cáo người lên triều đình."

Sắc mặt của Chỉ huy sứ sáu vệ Bên cạnh lập tức trở nên khó coi.

Cước bộ Tần Kham khựng lại, lạnh lùng nhìn người này một cái, chỉ thấy hắn mặc quan phục thất phẩm màu xanh, khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt chính trực, đang lòng đầy căm phẫn thở hổn hển.

Tần Kham nghiêng đầu hỏi Lý Nhị: "Người này là ai?"

Mắt Lý Nhị bắn ra sát khí, hạ thấp giọng nói: "Đô Sát viện giám sát ngự sử, Lý Đằng..."

Như sợ Tần Kham không nhớ rõ, Lý Nhị bổ sung: "Chính là người đêm nay sắp phải ngủ với tiểu thiếp của Lương Thắng."

Vừa Nói như vậy Tần Kham liền giật mình, vừa đố kỵ lại vừa khinh bỉ liếc hắn một cái, như có lệ chắp tay với Lý Đằng: "Thì ra là Lý đại nhân, hạnh ngộ."

Quốc hầu Đương triều hành lễ với thất phẩm ngự sử, nói vậy coi như là phá quy củ rồi, nhưng Tần Kham không thể không làm như vậy.

Nói tới trong triều đình Đại Minh, làm quan gì cũng có nỗi khổ của nó, Hộ bộ lo chuyện tiền lương, Công bộ lo Lưỡng Hà, Lại bộ lo điều động quan lại. Cho dù người quyền cao chức trọng như ti lễ giám Lưu công công, cũng sầu tật xấu sinh lý không khống chế được nước tiểu, khi đêm khuya người vắng thường buồn bã thổn thức.

Tính khắp cả toàn bộ triều đình, chỉ có giám sát ngự sử là làm thoải mái nhất.

Tuy rằng chỉ là thất phẩm nho nhỏ, nhưng loại người này ngôn quan, thân phận của bọn họ là vượt trên triều thần, có tác dụng đôn đốc bách quan, dò xét không khí dân gian, tới cả can gián khuyết điểm quân chủ, trên tay bọn họ không có thực quyền, nhưng chuyện gì cũng có thể quản, nếu phóng tới địa phương, phía trước lại thêm danh hàm "Tuần án", mang tác dụng có tính quyết định đối với bổ nhiệm và miễn nhiệm quan địa phương.

Nói đơn giản, miệng loại người này rất đáng ăn vả, nhưng lại không ai dám vả, sợ bẩn tay, sợ gây họa cho mình, thực sự là loại người ai thấy cũng ghét.

Cho nên Tần Kham chủ động chắp tay hành lễ với vị thất phẩm ngự sử Lý đại nhân này, mục đích không có gì khác, chỉ như là đi giày mới không muốn giẫm phải cứt chó mà thôi.

Tư thái của Lý Đằng bày ra thực sự rất cao, hoàn toàn như không thấy sự khách khí của Tần Kham, thậm chí ngay cả đáp lễ cũng không có, vẫn tức giận chỉ vào hắn nói: "Tần Kham, ngươi bức phản Thiên Tân tam vệ, lại tiêu tốn tiền của điều đại quân sáu vệ tới bình định, quan dân Thiên Tân đều nói Hầu gia muốn dùng máu người vô tội để nhuộm đỏ áo mãng bào ô sa của ngươi, lời ấy quả nhiên không giả, ngươi có biết tranh đấu giáo trường hôm nay chết bao nhiêu người không? Ngươi có biết bao nhiêu bình dân bách tính thân rơi vào binh họa không? Ngươi có biết triều đình tự dưng có thêm bao nhiêu tâm phúc đại họa không? Tần Kham, nghiệp chướng ngươi tạo lớn lắm! Bản quan ngày mai sẽ về kinh, chúng ta nói chuyện tử tế trên kinh sư chúng ta."

"Người đâu, ném tên này ra ngoài cho ta."

Không đợi Lý Đằng nói xong, Tần Kham mất hết nhẫn nại, phất tay áo, giống như phất đi một hạt bụi.

Sự khách khí của Tần Hầu gia là có hạn, không thể coi khách khí là phúc khí, phải biết quý trọng.

Hai gã Cẩm y Giáo úy như lang như hổ xông lên trước, một trái một phái kẹp Lý Đằng ra ngoài, Lý Đằng giận dữ, vừa kiễng chân chuẩn bị chửi bới thì lại nghe bốp một tiếng, Giáo úy đang kẹp hắn ra ám chiêu, một quyền hung hăng đấm vào bụng hắn, Lý Đằng đau đến nỗi hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy phế phủ như đảo lộn, làm sao còn nói được ra tiếng.

Tần Kham lạnh lùng nhìn bóng dáng Lý Đằng, trong mắt sát khí dần đậm.

Hôm nay bị người ta phục kích, ôm một bụng tức còn chưa phát tiết lại có người không biết sống chết nhảy ra chửi đổng, hỏa khí trong lòng Tần Kham cháy rừng rực.

Vẫy tay, Tần Kham gọi Lý Nhị tới: "Tên gia hỏa họ Lý này không thể để hắn trở lại kinh sư."

Lý Nhị gật đầu thật mạnh: "Đêm nay sẽ đưa tiểu thiếp của Lương Thắng tới giường hắn, sau đó gọi Lương Thắng đi bắt gian, đánh không chết thì coi như hắn mạng lớn, thuộc hạ lại bố trí mai phục trên đường hồi kinh."

Tần Kham gật gật đầu, lập tức hỏi: "Lão mẫu của Lương Thắng còn khỏe không?"

"Mẫu thân của Lương Thắng năm năm trước đã qua đời rồi."

Tần Kham thất vọng thở dài, đành bỏ cái trước mà chọn cái sau: "Vậy thì tiểu thiếp đi."


Bạn cần đăng nhập để bình luận