Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 423: Giang hồ hiểm ác

Chương 423: Giang hồ hiểm ác

Đường Tử Hòa ra khỏi quan nha, giơ tay lay đi nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt trở nên kiên định.

Lê dân thương sinh, hoàng đồ bá nghiệp, chí hướng dã tâm...

Đủ loại suy nghĩ như cưỡi ngựa xem đèn hiện lên trong đầu nàng ta, Đường Tử Hòa ra sức lắc đầu, khóe miệng nở ra nụ cười tựa như ảo mộng.

Triều đình tiêu diệt ta, Bạch Liên bức ta, ván cờ đã bế tắc, đơn giản là bở ván mà đi, ván cờ này có người sẽ chơi tiếp, nhưng không phải là Đường Tử Hòa nàng ta.

Sau khi ra khỏi quan nha, Đường Tử Hòa cưỡi ngựa đã sớm chuẩn bị trước, phóng như bay ra khỏi thành.

Trong thành vôn không cho phép cưỡi ngựa phi nhanh, tướng sĩ dũng sĩ doanh đang tuần nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, vẻ mặt đều ngưng trọng, khi thấy trên lưng ngựa là Đường thần y cùng dưới một mái hiên với Hầu gia, các tướng sĩ đều buông lỏng cảnh giác, tự động tự giác tránh đường, trên mặt thậm chí lộ ra nụ cười mấy phần ám muội.

Quy củ luôn có ngoại lệ, Đường thần y đừng nói là giục ngựa trong thành, cho dù nàng ta muốn học theo con cua đi ngang trong thành Thiên Tân thì các tướng sĩ cũng sẽ giúp nàng ta gõ chiêng dẹp đường.

Giục ngựa ra khỏi thành, phóng như bay trên quan đạo ở ngoài thành, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù.

Đường Tử Hòa ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt lãnh đạm lại mang theo mấy phần thoải mái.

Nếu đã quyết định rời khỏi bàn cờ này, tất cả của Thiên Tân chẳng còn liên quan gì tới nàng ta, Bạch Liên giáo bỏ mấy năm thời gian để kinh doanh, một khi đã bỏ cuộc thì nàng ta cũng chẳng luyến tiếc chút nào.

Thoát khỏi cục diện bế tắc luôn phải trả giá đắt, cái giá của Thiên Tân Bạch Liên giáo có lẽ hơi lớn, nhưng mà sau khi cân nhắc thì lại thấy đáng. Từ khi Tần Kham tới Thiên Tân, nàng ta đã dần dần cảm thấy Bạch Liên giáo đã yếu rồi, bởi vì nàng ta tin, vị khâm sai triều đình này nhất địnhsẽ tiêu diệt sạch Thiên Tân Bạch Liên giáo, nếu còn cố ôm lấy Bạch Liên giáo không buông, sớm muộn gì cũng sẽ phải bồi cả nàng ta vào.

Bỏ cuộc lúc này chính là rất đúng lúc.

Tất cả vị giao cho giáo sứ Mã Tứ kia đi, điều Đường Tử Hòa hiện tại phải làm, đó là về nông trang dẫn mấy lão đệ huynh rời khỏi, thiên địa to lớn, với bản sự của Đường Tử Hòa, nơi nào mà không thể sống yên?

Trong gió lạnh thấu xương, Đường Tử Hòa Đường Tử Hòa giục ngựa xuống quan đạo, đi mất nửa tiếng, nông trang đã ở trong tầm nhìn.

Đến trước hàng rào nông trang, Đường Tử Hòa xuống ngựa, từ trong nhà có hai người trẻ tuổi đi ra, tim Đường Tử Hòa như trầm xuống.

Thiên Tân Bạch Liên giáo là tự tay nàng ta phát triển, tín chúng trong giáo nàng ta đều nhận ra, hai người này là từ đâu tới đây?

"Các ngươi là ai?" Đường Tử Hòa kéo dây ngựa lạnh lùng hỏi, cánh tay rủ xuống.

Một người trẻ tuổi ôm quyền, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chúng ta đến từ tổng đàn Kế châu, Hồng Dương Nữ, Mã giáo sứ ở bên trong chờ đã lâu."

Đường Tử Hòa mím môi, chậm rãi đi vào trong nhà.

Vừa bước ra một bước, Đường Tử Hòa rùng mình, không biết là có phải trực giác hay không, nàng ta luôn cảm thấy hôm nay trong nông trang này cất chứa rất nhiều ánh mắt xa lạ và bất thiện, ánh mắt như rắn như ưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta.

Ở tiền đường, Mã Tứ vẫn ăn mặc như thương hành phú quý. Ăn mặc ngồi chính giữa. Mà đám lão đệ huynh Cát lão ngũ thì lại không thấy một ai, trong lòng Đường Tử Hòa càng đề cao cảnh giác.

Thấy Đường Tử Hòa tiến vào, Mã Tứ cười nói: "Hồng Dương Nữ vất vả rồi, chuyến đi này chắc đã kết thúc tính mạng của Tần Kham. Ngươi đã lập công lớn cho giáo ta. Bản sứ giờ mở tiệc rượu, mừng công cho ngươi."

"Ta không giết Tần Kham." Đường Tử Hòa thản nhiên nói.

Tiếng cười Mã Tứ tắt hẳn, vẻ mặt nháy mắt trở nên âm trầm, mắt lộ hàn quang nhìn chằm chằm nàng ta: "Vì sao không giết?"

Đường Tử Hòa cười mỉa mai: "Bởi vì bản sự của ta quá nhỏ. Không giết được hắn, giáo sứ nếu có bản lĩnh thì không ngại tự mình ra trận đi."

"Ngươi!" Mã Tứ giận dữ, đứng lên chỉ vào Đường Tử Hòa: "Hồng Dương Nữ, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"

Đường Tử Hòa cười lạnh: "Thế nhân đều gọi Bạch Liên giáo là tà giáo. Nhưng chúng ta bái Vô sinh lão mẫu, giáo lí cho tới bây giờ đều là từ bi hướng thiện, vô cấu vô trần, chẳng lẽ ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị giáo sứ xử trí sao?"

Ánh mắt Mã Tứ càng âm trầm, nhìn chằm chằm Đường Tử Hòa một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười ha ha.

"Ta biết, Hồng Dương Nữ, ngươi quả nhiên là một con sói khó nuôi, lúc này nơi này. Ngươi là muốn phản giáo sao?"

Nói xong, sau sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào, một đám hán tử trẻ tuổi xa lạ áp giải mười mấy người từ sau sảnh như thủy triều ùa ra, người bị áp giải chính là đám lão đệ huynh Cát lão ngũ.

Thần sắc Đường Tử Hòa kịch biến.

Đám người Cát lão ngũ hiển nhiên bị giày vò không nhẹ, ai nấy mình đầy thương tích vết máu loang lổ. Nhìn thấy Đường Tử Hòa đứng lặng trong sảnh, Cát lão ngũ thở dốc nói: "Hồng Dương Nữ, chúng ta gặp hạn rồi! Ngươi buổi chiều vừa tiến vào quan nha ám sát Tần Kham, Mã Tứ bước sau không biết đào đâu ra rất nhiều người tới trói chúng ta lại. Vương bát đản họ Mã này lai lịch bất chính, chỉ sợ không chỉ là nội tình của tổng đàn Kế châu đâu. Ngươi chạy mau đi."

Mã Tứ cười âm hiểm nói: "Đường Tử Hòa, mấy vị trưởng lão tổng đàn sớm đã không yên tâm về ngươi rồi, phái ta đến Thiên Tânđể tiếp nhận vị trí của ngươi, bảo ngươi khởi sự ngươi không chịu, bảo ngươi giết Tần Kham ngươi cũng không giết, tổng đàn quả nhiên đoán không sai, ngươi đã không còn một lòng với Bạch Liên giáo, Bạch Liên giáo rốt cuộc không lưu ngươi lại được nữa, cục diện tốt của hương đường Thiên Tân này không thể bị hủy ở trong tay ngươi được."

Sắc mặt Đường Tử Hòa rất nhanh khôi phục như thường, mí mắt cụp xuống, lông mi dài phe phẩy, ngữ khí còn bình tĩnh hơn nước trong hồ.

"Mã Tứ, ngươi thấy ta Đường Tử Hòa là ai?"

"Kẻ Phản giáo."

Khóe miệng Đường Tử Hòa cong lên, nói: "Mười chín năm trước ta là một bé gái mồ côi, được chư vị trưởng lão tổng đàn thu dưỡng và chọn làm Hồng Dương Nữ, trưởng lão trong giáo giả làm gia gia của ta, từ khi ta hiểu chuyện cùng ta định cư ở Thiên Tân, cũng dạy ta y thuật và quyền mưu, cũng từ khi ta hiểu chuyện, mắt thấy Thiên Tân tam vệ ức hiếp bách tính, triều đình lại trị, quân chế thối nát, quyền quý hoành hành, hương thân chiếm ruộng đất, vệ sở cướp đoạt tài sản của dân. Đủ loại hắc ám của Thế đạo khiến ta tuyệt vọng với Minh đình, ta muốn thông qua Bạch Liên giáo thành tựu nghiệp lớn, mang tới đường sống cho bách tính, mang tới dung nhân mới cho trời đất, bốn năm trước ta phát triển tín đồ, quảng bố giáo lí, lung lạc dân tâm, để cúc cung tận tụy cho Bạch Liên giáo, điều chờ mong chính là thay đổi long đình, tạo phúc cho bách tính, nhờ vậy hương đường Thiên Tân mới có cục diện như hiện giờ, nhưng mà...."

"Nhưng mà hiện tại ta mới dần dần minh bạch, trên đời này không phân biệt rõ ràng đen và trắng, quan nhi Minh đình không phải hoàn toàn là người xấu, mà Bạch Liên giáo vô trần vô cấu chúng ta.... Tất nhiên cũng không phải tất cả đều là người tốt, ta càng nghĩ thông hơn, Bạch Liên giáo Bạch Liên giáo quả thực ngồi lên long đình, e là cũng chẳng tốt hơn được Minh đình hiện giờ, triều đại hưng vong, người khổ đều là bách tính, Mã Tứ, ván cờ này chơi tới giờ, ta đã cảm thấy vô vị, dứt khoát bỏ cuộc."

Mã Tứ cười lạnh nói: "Đã tham gia vào ván cờ, ngươi nói muốn ra là ra sao?"

Đường Tử Hòa trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, cười ngọt ngào với Mã Tứ: "Thủ đoạn của Đường Tử Hòa ta, chỉ sợ ngươi vẫn chưa được kiến thức qua.... Mã Tứ, cám ơn ngươi đã nghe ta nói nhiều như vậy, dược hiệu chắc cũng được rồi..."

Mã Tứ đột nhiên giật mình, muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện cả người mình như bị tê liệt không thể động đậy. Mà đám nam tử trẻ tuổi đang áp giải Cát lão ngũ cũng mang theo thần sắc không dám tin, liên tiếp ngã xuống.

Đường Tử Hòa cười càng ngọt ngào hơn, như tiên tử bước ra từ bức tranh, lật tay một cái, trong tay lại có thêm một nắm bột phấn màu trắng.

"Đây là thần tiên túy ta tự mình phối chế, không màu không mùi, theo gió mà lan ra..." Đường Tử Hòa nói xong bỗng nhiên lộ ra bộ dạng yểu điệu, điềm đạm đáng yêu nói: "Giang hồ lòng người hiểm ác, một thiếu nữ như ta hành tẩu giang hồ sao có thể không chuẩn bị chút đồ phòng thân? Bất luận ta làm việc gì, nhìn vẻ yếu đuối tay trói gà không chặt như ta, luôn có thể tha thứ, đúng không?"

Đường Tử Hòa nhìn chằm chằm Mã Tứ đang kinh sợ vạn phần, nụ cười dần dần trở nên yêu dị quỷ: "Mã Tứ, trên đất Thiên Tân này, ngay cả Đông Hán và Cẩm Y vệ Cẩm Y vệ đành bất lực với ta, ngươi cảm thấy ngươi có thể nhào nặn được ta à?"

Mạng ngươi do ta không do trời. Diệt ngươi chỉ trong một cái phất tay.


Bạn cần đăng nhập để bình luận