Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 476: Huynh đệ Lưu thị

Chương 476: Huynh đệ Lưu thị

Dư luận có thể cứu người, cũng có thể giết người, kiếp trước những phóng viên cầm microphone chạy khắp nơi sở dĩ được gọi là "Vua không ngai", chính là vì loại người này tuy rằng thoạt nhìn thì không bắt mắt, nhưng thứ bọn họ nắm giữ trong tay là dư luận, nắm giữ lợi khí có thể cứu người hoặc có thể giết người, thiện ác đều ở trong một suy nghĩ của bọn họ.

Giống như quan văn Minh triều, các phóng viên bình thường cũng mang vẻ mặt chính nghĩa thay trời hành đạo, vạch trần chân tướng cũng vậy, lường gạt dân chúng cũng thế, vẻ mặt tóm lại là sẽ không thay đổi.

Tần Kham lần này bị cuốn vào biển sóng dư luận, trong cái thời đại tiếng ai to thì cái đó là chân lý này, hắn muốn biện giải ngươi không được.

Lời đồn Giết cả nhà Hoa Sưởng đầu tiên lan khắc phố phường kinh sư, trên phố bất kể là nhàn hán hay là bách tính, đều nói rất sinh động, giống như là tận mắt nhìn thấy vậy.

Lời đồn kỳ thật là lời đồn rất nực cười, người có kiến thức một chút chỉ cần ngẫm nghĩ một phen là có thể phủ định, nhưng mà trên thực tế chẳng có ai đi ngẫm nghĩ cả.

Trừ nguyên nhân có người hữu tâm ở sau lưng quấy phá ra, nói đến cùng, bản thân Tần Kham cũng có quá khứ không sạch sẽ gì, lúc trước giết phiên tử Đông Hán một phát giết mấy ngàn người, giết mà mắt không chớp thở không gấp, về sau lại giết phiên tử Tây Hán, đêm đó thanh thế chấn thiên, ánh lửa ngút trời, Tần Hầu gia cũng vẫn mắt không chớp thở không gấp, điều này đã lưu lại một ấn tượng sâu sắc cho các bách tính kinh sư, Tần Hầu gia chính là một hung thần giết người không chớp mắt, lại kết hợp với sự thật cả nhà Hoa Sưởng bị giết, phi thường phù hợp với phong cách hành sự chó gà không tha của Tần Hầu gia, mấy chuyện sâu chuỗi lại với nhau, nếu nói Tần Hầu gia thì đéo ai tin?

Lời đồn truyền bá khắp phố phường kinh sư mấy ngày, không nằm ngoài dự kiến, quả nhiên truyền tới triều đường, truyền tới tai các quyền quý và đại thần, có người buông lời đồn kỳ thật là vì mục đích này, mục đích này đã đạt được.

Thế là, tảo triều mấy ngày nay, tuy rằng các đại thần nhắc tới chuyện này, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Tần Kham rõ ràng là có biến hóa.

Ngôn quan Đại Minh có cái quyền "Nghe phong phanh mà tấu việc", cái gọi là nghe phong phanh mà tấu việc, chính là bất luận mình ở đâu nghe nói chuyện gì, chỉ cần có liên quan tới dân tình, tác phong và kỷ luật quan trường, đều có thể thượng tới Đô Sát viện hoặc là nội các.

Án cả nhà Hoa Sưởng bị giết rúng động như vậy, trên phố truyền ồn ào huyên náo như vậy, kỳ quái là, các ngôn quan không ngờ ở trên kim điện không nói một câu, trầm mặc không nhắc gì tới.

Mấy ngày Liên tiếp đều như vậy, tâm Tần Kham càng lúc càng trầm xuống, các ngôn quan không nhắc tới chuyện này cũng không có nghĩa là là mọi người mắt mù tai điếc, ngược lại, chuyện này đã bị bọn họ nhớ kỹ, bọn họ đang đợi, chờ một thời cơ có thể dồn hắn vào chỗ chết, chờ một nguyên nhân bùng nổ triệt để.

Một tấm lưới do âm mưu dệt thành, đang phô thiên cái địa phủ về phía, không thể tránh né.

Mà âm mưu Tần Kham tự tay bện thành, vẫn còn đang ngày đêm kiêm trình chạy tới Cam Túc Ninh Hạ.

Trong Vô thanh vô tức, Tần Kham và Lưu Cẩn đã hình thành tuyệt cục không chết không ngừng, không khí trong triều đường kinh sư bỗng biến thành lạnh lẽo, sát khí trong lạnh lẽo bắn ra bốn phía, tràn ngập doanh điện.

Mọi người đều đang đợi một cơ hội, một cơ hội có thể một chiêu dồn địch vào chỗ chết.

Đường Tử Hòa cũng đang tính kế, cũng đang chờ cơ hội.

Nàng ta không biết kinh sư đã xảy ra nhiều đại sự như vậy, càng không biết Tần Kham sắp lâm vào tình cảnh bốn bề thọ địch, nàng ta chỉ biết là huynh đệ Lưu thị trước mắt rất khó ứng phó.

Huynh đệ Lưu thị tất nhiên họ Lưu, lão đại tên là Lưu Sủng, lão nhị tên là, người huyện Văn An Phách châu, từng làm hưởng mã đạo, cái gọi là "Hưởng mã đạo", từ những năm cuối Đông Hán đã có, tức là ở trên cổ ngựa treo một cái chuông, khi chạy trên đường thì kêu leng keng, quan binh lữ nhân nghe thấy mà biến sắc, cái chuông leng keng này vô hình trung đã làm suy yếu sĩ khí của các dê béo, thế là lúc giết người cướp của càng thuận buồm xuôi gió.

Cũng như quan binh là loại việc khiến cho người dân ấm ức, công tác này tất nhiên chẳng phân biệt sang hèn, ngày nay môn thần Tần Quỳnh dán trên cửa mỗi nhà cùng với hảo hán trại Ngõa Cương đều xuất thân từ hưởng mã đạo, Lưu Sủng Lưu Thần thường coi Tần Quỳnh là thần tượng, tranh nhau làm chiến sĩ thi đua vào nhà cướp của, cái nghề này làm tốt cũng có thể thành thần tiên, cho dù chỉ là môn thần, nhưng nó cũng là thần, là một công tác rất có tiền đồ.

Chỉ tiếc hiện thực rất tàn khốc, hai huynh đệ Lưu gia làm cướp đường hiển nhiên không chuyên nghiệp như lão nhân gia Tần Quỳnh, tuy nói cũng trải qua mấy cuộc mua bán lớn, ở địa giới Phách Châu giành được hung danh hiển hách, nhưng mà vẫn bị quan binh đánh bại, sau mấy lần giao phong, Lưu Sủng Lưu Thần cũng như đại phản tặc Lương Sơn Tống Giang, dẫn theo mấy chục thủ hạ tiếp nhận sự chiêu an của triều đình, lên làm một hiệp bộ bắt trộm quang vinh.

Cái gọi là "Hiệp bộ", đại thể chính là nhân viên hợp đồng chưa vào biên chế, làm hết những việc cực khổ, thỉnh thoảng kiêm chức chịu tiếng xấu thay cho người khác, khi nha môn họp liên hoan thì đứng ở một cái góc khuất nhất, theo Tri phủ đại nhân và nha dịch tình chân ý thiết chúc phúc đương kim Thánh Thượng hồng phúc tề thiên vạn thọ vạn thọ vạn cương, hồn nhiên không phát giác mình lúc trước chửi rủa Thánh Thượng hồng phúc tề thiên không ít lần.

Sống những ngày như vậy, hai huynh đệ Lưu Sủng Lưu Thần cũng dần dần cảm thấy chán ngấy, có một ngày hai huynh đệ vừa uống rượu vừa tham thảo nhân sinh.

Đề tài này rất nặng nề, nhưng không thể không thảo luận. Nếu đi theo chính đạo, đọc sách thi Trạng Nguyên thì đừng có mơ, trước tiên làm từ hiệp, nếu thuận lợi thì hai năm sau mới có thể thành nha dịch hoặc là binh lính tuần kiểm ti biên chế chính thức, đây đương nhiên không đủ để thỏa mãn chí tiến thủ của hai huynh đệ, tiếp tục cố gắng lăn lộn thêm năm năm, lập vài công lao, làm đến Bộ đầu nha môn hoặc là tuần kiểm tuần kiểm ti, võ quan triều đình cửu phẩm, ừ, miễn cưỡng xem như có chức tước, có địa vị, có điều vẫn không đủ để làm rạng rỡ tổ tông, cắn răng làm thêm năm năm nữa, bỏ chút tiền, được điều đến vệ sở Phách Châu làm bách hộ.

Huynh đệ Lưu thị càng tính càng thấy mệt, càng tính càng cảm thấy không thích hợp, cứ mãi như vậy, mười mấy năm sau làm tới bách hộ thì bọn họ đã năm sáu mươi tuổi rồi, lão nhân năm sáu mươi tuổi tác uy tác phúc trước mặt hơn trăm binh đinh, có gì thú vị không? Sướng ở chỗ nào?

Huynh đệ Lưu thị thế là vỗ đùi, thế này là đéo được rồi! Nhân sinh của chúng ta đi đường vòng rồi! Vào nhà cướp của vẫn có tiền đồ hơn, uống ngụm rượu to chia đống tiền lớn, có cần phải nhẩy vào cái hố mà triều đình đào này không? Tống Giang ca ca vốn xuất thân tiểu lại, lòng hướng về triều đình là do tính cách sai khiến, nhưng Lưu gia ca ca là hưởng mã đạo thổ sinh thổ trưởng mà.

Huynh đệ Lưu Sủng Lưu Thần vừa được triều đình chiêu an không thế là lại không an phận, hưởng mã đạo có một trái tim cuồng dã, hiệp bộ tuyệt đối không thỏa mãn được họ, nếu không thỏa mãn được thì chỉ có thể lựa chọn đi đường khác.

Thiên Tân Bạch Liên giáo tạo phản chấn động thiên hạ, triều đình bao vây tiễu trừ mà vẫn để ba ngàn giáo chúng chạy thoát, một đường chạy tới đất Phách Châu, huynh đệ Lưu Sủng Lưu Thần cảm nhận được của sâu sắc, cơ hội của bọn họ tới rồi.

Vẫn là Long Tuyền tự ngoài thành Phách Châu.

Đại Minh hiện giờ dù chưa cấm tiệt Phật giáo, nhưng ít nhiều bị những kẻ thống trị không thích, bỏ qua nguyên nhân lòng dạ hẹp hòi là thái tổ Chu Nguyên Chương từng ở Hoàng Giác tự làm hòa thượng ra thì Đại Minh chung quy vẫn có một loại tâm lý phòng bị đối với tôn giáo có thể tụ tập dân chúng với quy mô lớn, thế là bắt đầu từ những năm Hồng Vũ, kinh sư liền thiết lập Đạo lục ti, thu hết quyền lực phát phóng độ điệp về triều đình.

Ngay cả xuất gia cũng không thể tùy tiện mà xuất, cần sự phê chuẩn của triều đình, Phật giáo và đạo giáo làm sao có thể hưng thịnh cho được?

Đường Tử Hòa lẳng lặng ngồi trong một gian thiện phòng, đôi mắt đẹp nhắm hờ, bất động như núi.

Chùa miếu bình thường chỉ cho phụ nhân vào lễ Phật, nhưng không thể để phụ nhân ngủ lại, có điều hiện giờ Phật giáo không hưng thịnh, các hòa thượng Long Tuyền tự không thể ngửi hương ngửi khói như Bồ Tát là có thể no bụng, Cát lão ngũ cầm một trăm lượng bạc đập xuống, các hòa thượng mắt sáng rực lên, căn bản cũng mặc kệ quy củ lễ pháp, dứt khoát dọn ra năm thiện phòng, để đám hán tử giang hồ này vào ở, về phần trong các hán tử giang hồ còn có một vị nữ tử quốc sắc thiên hương, các hòa thượng cũng làm bộ như không thấy.

Lúc này ngồi bên trong thiện phòng không chỉ có Đường Tử Hòa, còn có huynh đệ Phách Châu Lưu thị, Cát lão ngũ giống như hộ pháp đứng sau lưng Đường Tử Hòa, không khí trong phòng có chút cứng nhắc.

Không khí cứng ngắc là vì vừa rồi huynh đệ Lưu thị đưa ra một đề nghị, bọn họ yêu cầu dẫn người nhập bọn.

Trên đạo lục lâm Giang hồ, hai cỗ thế lực kết hợp làm một là hiện tượng rất thông thường, cũng như sự xác nhập giữa xí nghiệp với xí nghiệp, như vậy có thể làm lớn mạnh bản thân, đề cao lực cạnh tranh trong ngành sản xuất, nhưng khác biệt là, các vị chưởng quầy trên đạo lục lâm đều làm mua bán không vốn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận