Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 657: Ngược dòng mà lên

Chương 657: Ngược dòng mà lên

"Thần không thích ăn thế này."

"Ngon thế mà không ăn, đúng là không biết hưởng thụ."

Tần Kham thở dài, trứng chim không mặn không ngọt không có hương vị mà cũng vừa ăn vừa khen trầm trồ? ? Đây là đương kim hoàng đế à, nhìn thế nào thấy nhà quê, nếu hắn được thử trứng luộc trong nước trà mà thổ hào đời sau được ăn, chẳng phải sẽ hạnh phúc tới rơi nước mắt ư?

"Trứng luộc trong nước trà? Là thứ gì?" Chu Hậu Chiếu nghe thấy câu lẩm bẩm cuối cùng của Tần Kham, bỗng nhiên có hứng thú.

Quế, hồi hương, muối, là trá, thêm một chút thì là và một muỗng nhỏ đường, trứng luộc trong nước trà công thành rời nồi.

Chu Hậu Chiếu ngửi mùi thơm phứt, mắt dần dần tỏa sáng, không đợi nguội đã lột vỏ trứng cho vào miệng ăn, không ngờ thật sự ứa nước mắt.

"Ngon như vậy sao giờ mới nói? Không trượng nghĩa!" Chu Hậu Chiếu lấy thêm một quả trứng nữa, không quên trừng mắt lườm Tần Kham một cái, khiến Tần Kham trong nháy mắt có một loại cảm giác mất mát như lấy bánh bao thịt đánh chó.

Ăn liền mấy quả, Chu Hậu Chiếu dừng nhai, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt ưu thương.

"Ngon thế cơ à? Ngon đến ưu thương luôn ư?" Tần Kham có chút không dám tin.

Chu Hậu Chiếu thở dài: "Tần Kham à, hôm nay Vương Liêu trên kim điện hạch tội ngươi, việc này e là không đơn giản, phiền toái lớn hơn nữa đang chờ ở sau đó, lửa cháy đến mí mắt rồi, trẫm không ngờ còn ngồi ăn trứng, hơn nữa ăn vui vẻ như vậy, ngươi nói trẫm có phải rất vô tâm vô phế hay không?"

Tần Kham mỉm cười, hắn rất vui mừng vì nhận thức này của Chu Hậu Chiếu.

"Bệ hạ, các quan văn quả thật đang vận sức chờ phát động, triều đường bắt đầu từ hôm nay e làsẽ không thể bình tĩnh." Tần Kham nói.

Chu Hậu Chiếu lộ ra vẻ ảo não: "Chúng ta cũng chưa nói tới mở cấm biển mà, chỉ là đóng thuyền mậu dịch với phiên quốc, những người này vì sao kích động như vậy, cứ như là đào mộ tổ nhà họ ý."

Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu đột nhiên nhớ tới tính cách của Tần Kham, không khỏi hồ nghi nhìn: "... Ngươi không phải là lại đi đào mộ tổ nhà người ta chứ?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Bệ hạ sao có thể ngờ vực trung thần vô căn cứ như vậy? Thần là quân tử đó

Chu Hậu Chiếu lườm hắn một cái, nói: " Quân tử như ngươi may mà toàn bộ Đại Minh chỉ có một tên. Tần Kham à, hay là chúng ta thôi đi, tuy rằng nội khố vào không bằng ra, nhưng quan văn không dễ chọc đâu, chúng ta hay là nghĩ biện pháp kiếm tiền khác đi."

"Tên đã lên dây, không thể không phát, bệ hạ, đây không chỉ là chuyện kiếm tiền, mở cấm biển là đạo để cường quốc, há có thể chỉ vì có lực cản mà từ bỏ? Chỉ cần chúng ta qua được một cửa này, phía trước sẽ là một mảng đường bằng phẳng."

Chu Hậu Chiếu lo lắng nói: "Ngày sau quan văn cả triều tấn công, trẫm và ngươi đối phó thế nào?"

"Cứ tiếp đón là được."

Khi Tần Kham ra khỏi hoàng cung thì trời đã tối, ngoài cầu Kim Thủy, Đinh Thuận và một đám thị vệ đứng thẳng chờ hắn.

Thấy Tần Kham ra. Đinh Thuận vội vàng chạy tới đón.

"Công gia, thuộc hạ nghe nói tảo triều hôm nay không ổn lắm, thằng chó Vương Liêu hạch tội chế tạo cục, đầu mâu lại chỉ về phía ngài, thằng chó này chán sống rồi à, thuộc hạ nguyện phân ưu cho Công gia." Trong mắt Đinh Thuận hiện lên lệ khí.

Tần Kham lắc đầu: "Ngươi trừ giết người ra thì còn biết gì nữa? Hôm nay tố ta đâu chỉ có Vương Liêu? Rõ ràng là quan văn cả triều mà, ngươi có thể giết được một mình Vương Liêu chứ có giết được quan văn cả triều không?"

"Công gia tâm từ nhân hậu. Nhưng nếu muốn nắm quyền bính, giết mấy người vẫn là cần thiết, chém chết mấy kẻ cầm đầu, những người còn lại cho dù trong lòng có bất mãn, nhưng sẽ không dám khoa tay múa chân với Công gia nữa, cái này gọi là giết một người răn trăm người. Lúc trước Lưu Cẩn chính là như vậy làm, tuy nói Lưu Cẩn không phải người tốt. Nhưng biện pháp đối phó với quan văn của hắn không nghi ngờ gì nữa là rất hữu dụng. Công gia sao không tham khảo một chút?"

Tần Kham tựa cười mà như không phải cười: "Đinh Thuận, không nhìn ra ngươi gần đây càng lúc càng thâm thúy, ngươi nói phương pháp ngự thần của Lưu Cẩn có thể tham khảo, ta có cần tham khảo luôn kiểu chết của hắn không?"

Đinh Thuận ngẩn ra, vội vàng cười bồi nói: "Cái đó thì không cần. Chúng ta chỉ lấy những thứ tinh hoa, cặn bã thì bỏ."

Tần Kham lạnh lùng nói: "Lưu Cẩn từ đắc thế đến ngã ngựa, tổng cộng phong quang được mấy năm? khi hắn tại vị các đại thần câm như hến, giận mà không dám nói gì, nhưng dù là vậy, mọi người vẫn cừi thị hắn, cho nên Lưu Cẩn chết càng nhanh càng thảm. Biện pháp đối phó với đại thần của hắn chúng ta có thể sử dụng sao? Đó là đạo Tự chịu diệt vong!"

Đinh Thuận bị nói cho mặt đỏ tai hồng: "Vâng vâng vâng, Công gia giáo huấn rất phải, thuộc hạ ngu xuẩn. Nhưng Công gia, triều đường hôm nay hướng gió không đúng, ngay cả hán tử thô bỉ như thuộc hạ cũng cảm thấy rất phiền toái, ngày sau tất còn gió lốc, chúng ta ứng đối như thế nào đây?"

Tần Kham thở dài: "Không thể không thừa nhận, chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn, ta không ngờ những người này lại điên cuồng giữa lấy lợi ích như vậy, không chỉ dùng tổ chế làm cớ để phong tỏa chặt chẽ hải cương Đại Minh, ngay cả nhân vật quyền thế như ta muốn xin một chén canh trong hải vận cũng khó như lên trời."

Khóe miệng cong lên, Tần Kham không ngờ lại mỉm cười: "Bởi vậy có thể thấy được, lợi ích của hải vận khổng lồ như thế nào, lớn tới mức những người này không ngại chống lại ta."

Đinh Thuận cười nói: "Nói cách khác, chỉ cần chúng ta qua được một cửa này, về sau chúng ta sẽ phát tài lớn."

Tần Kham lắc đầu cười nói: "Ngươi hãy nghĩ xa hơn một chút, lợi ích từ hải vận khổng lồ như vậy, nếu tương lai Đại Minh ta mở cấm biển, từ nay về sau bù đắp nhau với phiên quốc, lúc đó hải cương Đại Minh không còn là cấm địa, ai cũng có thể tùy ý xuống biển, khi đó không chỉ là quyền quý và thương nhân phát tài, mà là toàn dân đều giàu."

"Đến một ngày bách tính bình thường của Đại Minh chúng ta có thể tùy ý lấy ra mấy lượng thậm chí là mấy chục lượng bạc mà không tổn thương tới nguyên khí nhà mình, Đại Minh chúng ta mới thật sự giàu mạnh, khi đó chúng ta lại phát triển quân bị, tiến cử mầm lương phiên quốc, sửa đê, trị sông, sửa sang lại quân chế triều chính. Nếu thật sự có thể nhìn thấy ngày đó, lý tưởng đời này của ta coi như thực hiện được rồi."

Tần Kham càng nói càng kích động, mặt dần dần đỏ lên, cho tới lúc một trận gió lạnh thổi vào mặt, Tần Kham mới như ở trong mộng mới tỉnh, phát giác tất cả những gì vừa nói chỉ là cảnh trong mơ, trước mắt mình vẫn phải đối diện với phiền toái rất lớn, nghĩ đến đây, vẻ mặt Tần Kham lập tức ảm đạm.

Đinh Thuận bình tĩnh chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên quỳ một gối xuống, mạnh ôm quyền nói: "Công gia, thuộc hạ chỉ là hán tử thô bỉ không thông văn mặc, nhưng mắt của lão Đinh ta không mù, nó phân rõ thị phi, nhìn được trắng đen, thế nhân đều mắng Công gia là gian nịnh, lão Đinh sống nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe nói có gian nịnh luôn để gia quốc thiên hạ ở trong lòng, thế nhân mắt mù, nhưng lão Đinh không mù! Công gia sau này có gì phân phó, thuộc hạ muôn lần chết không chối từ!"


Bạn cần đăng nhập để bình luận