Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 611: Bái nhầm Bồ Tát

Chương 611: Bái nhầm Bồ Tát

Không khí trong soái trướng Đằng đằng sát khí bỗng nhiên trở nên có chút khó xử.

Thần sắc Lăng Thập Nhất có chút tức giận, không biết là bởi vì tên thủ hạ không ra gì kia của mình, hay là do thân phận phản tặc trước mắt của mình, tóm lại là trên mặt hắn cảm thấy nóng nóng.

Cho dù ở xa tận Giang Tây, nhưng đại danh của Đường Tử Hòa Lăng Thập Nhất vẫn từng nghe nói.

Lúc trước oanh oanh liệt liệt tạo phản ở Phách Châu, nữ thủ lĩnh Đường Tử Hòa lên cao hô một cái, anh hùng hào kiệt thiên hạ vui vẻ đi theo, khi thanh thế lớn mạnh binh mã có tới hơn mười vạn, thế thổi quét ba tỉnh, nếu không phải triều đình xuất hiện một yêu nghiệt như Tần Kham, nói không chừng Đường Tử Hòa hiện giờ đã thành người đứng đầu một nửa giang sơn rồi.

Chiến sự kéo dài nửa năm đó khiến vô số quân dânphải chết, lại thành tựu danh khí cho hai người, một là Tần Kham, thư sinh xuất thân văn nhược văn nhược này chỉ huy thiên quân vạn mã, bình diệt một hồi tạo phản có đủ uy hiếp đối với triều đình, hai là Đường Tử Hòa, nghe nói nữ tử nổi danh hung ác và xinh đẹp này, thanh thế lúc cực thịnh dưới trướng có tới mười vạn binh sĩ, thật sự có thể nói là danh chấn thiên hạ, quần hùng thần phục, cho dù về sau có thất bại, nhưng vị anh thư này vẫn có thể thoải mái đào thoát khỏi nhà tù, thong dong chạy đi, từ đó về sau trở thành nhân vật truyền kỳ trong chốn giang hồ.

Tuy rằng Phách Châu tạo phản kết thúc bằng thất bại, nhưng từ ảnh hưởng và thanh thế mà nói, ngay cả chủ công Chu Thần Hào của Lăng Thập Nhất hiện giờ cũng chưa đạt tới trình độ này, nói lời húy thì Chu Thần Hào thậm chí từ trên người Đường Tử Hòa học được rất nhiều kinh nghiệm quý giá về phương diện tạo phản, cùng với tiếp thu được không ít tạo phản có kinh nghiệm lúc trước sau khi Phách Châu tạo phản thất bại thì lẻn đến Giang Tây.

Người có tên như cây có bóng, biển chữ vàng của Đường Tử Hòa vừa sáng, vẻ mặt Lăng Thập Nhất lập tức có chút kính sợ và hưng phấn.

Trộm cũng có đạo, cướp cũng có đạo, hắn xuất thân sơn tặc và Đường Tử Hòa xuất thân phản tặc, tuy rằng đều mang một chữ "tặc", nhưng hiển nhiên phân lượng của Đường Tử Hòa cao hơn hắn.

"Thì ra là Đường nguyên soái, Lăng Thập Nhất kính đã lâu." Lăng Thập Nhất ôm quyền thật mạnh, vẻ mặt không hề thấy một tia tà sắc nào, chỉ dựa vào thủ đoạn giết người vô ảnh vô hình vừa rồi của Đường Tử Hòa, Lăng Thập Nhất đã không dám có bất kỳ một ý đồ nào với nàng ta rồi.

Đường Tử Hòa thở dài: "Đừng gọi nguyên soái, thành người vương hầu bại giả tặc khấu, hiện giờ ta chỉ là mộtc nữ tử số khổ, bất kỳ ai cũng có thể khi dễ, cho dù là binh tốt nho nhỏ tầm thường, nói muốn cướp ta là cướp, tiểu nữ tử chưa từng dám có nửa câu không nghe?"

Lăng Thập Nhất hai má giật giật.

Ánh mắt cảnh giác liếc nàng ta một cái, Lăng Thập Nhất biết rõ sự lợi hại của nữ nhân này, đánh chết hắn cũng không tin vị nữ nhân thanh danh hiển hách này tự dưng lại đi qua trước cửa doanh trại của hắn, tất nhiên là có mục đích nào đó.

" Vương gia nhà ta thường nói với ta, chớ dùng thành bại để luận anh hùng, Vương gia hiện giờ lĩnh trăm vạn hùng binh bắc thảo bạo quân, đường nguyên soái nếu đã không đắc chí, ngại gì mà cùng Lăng mỗ nương tựa Vương gia, ngày sau Vương gia lên bảo tọa, tất sẽ không bạc đãi Đường nguyên soái, nguyên soái chính là mã thủ của hào kiệt bắc địa, hiệu lệnh quần hùng thiên hạ ai dám không theo, Vương gia nếu giúp nguyên soái, thật sự là chuyện may mắn của đại quân ta."

Đường Tử Hòa lắc đầu, cười nói: "Tiểu nữ tử là tướng bên thua, không có phúc khí đi theo Vương gia, e là phải cô phụ hảo ý của Lăng tướng quân rồi."

Lăng Thập Nhất hơi có chút thất vọng, nhưng lại không dám dùng sức mạnh với Đường Tử Hòa. Hắn biết thanh danh hiển hách của Đường Tử Hòa, nhưng lại không biết chi tiết hiện giờ của nàng ta, hào kiệt từng năm trăm vạn quân, đánh chết hắn cũng không tin hôm nay nàng ta thật sự là nữ tử số khổ như nàng ta nói, có quỷ mới biết sau lưng nàng ta cất giấu lực lượng đáng sợ cỡ nào, phải biết rằng vị nữ phản tặc này trước khi tạo phản dã từng làm Bạch Liên giáo Hồng Dương Nữ, về sau chắc là để theo đuổi sự nghiệp lớn hơn mới tách khỏi Bạch Liên giáo đến Phách Châu tạo phản.

Nội trướng im lặng dị thường, Lăng Thập Nhất cân nhắc ý đồ đến của Đường Tử Hòa, mà Đường Tử Hòa thì vẫn mỉm cười quyến rũ, sóng mắt như nước mùa thu không ngừng quét tới quét lui trong soái trướng, ánh mắt như câu hồn đoạt phách đó khiến mọi người trong trướng tim đập mạnh, nín thở không dám nhìn thẳng.

Bất kỳ ai cũng không phát hiện, trong đáy mắt của Đường Tử Hòa, một tia sát khí sắc bén càng lúc càng thịnh, mục tiêu sát khí chỉ thẳng vào Lăng Thập Nhất.

Lăng Thập Nhất đoán không sai, Đường Tử Hòa sẽ không tự dưng nhàn rỗi đi qua đại doanh của hắn, nàng ta cố ý tìm cớ vào doanh gặp Lăng Thập Nhất, tất nhiên là có mục đích của nàng ta.

Mục đích của nàng ta là giết Lăng Thập Nhất!

Nguyên nhân giết hắn, chính là một vụ ân oán không ai biết.

Ngọc thủ trong tay áo không biết từ khi nào đã nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay giấu một loại kỳ độc chân chính, Đường Tử Hòa là thần y danh phù kỳ thực, thần y giỏi cứu người, cũng giỏi giết người, giỏi dùng thuốc cũng giỏi dùng độc, đây là vốn liếng để nàng ta một mình hành tẩu giang hồ.

Khi Đường Tử Hòa đang chuẩn bị lặng lẽ sử dụng độc thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

Một đám quân sĩ phản quân áp giả một người bị đánh tới mặt mũi bầm dập đi vào soái trướng.

"Bẩm tướng quân, các huynh đệ vừa bắt được một gian tế triều đình, còn là Cẩm Y vệ bách hộ, các huynh đệ đã thẩm tra, người này không ngờ còn là thuộc hạ trực thuộc của cẩu tặc Tần Kham."

Tới cùng vẫn là xuất thân sơn tặc, thuộc hạ thượng ti trong đại doanh của Lăng Thập Nhất vẫn xưng hô loạn thất bát tao.

"Tên là gì?" Lăng Thập Nhất híp mắt lại.

"Tên là Tiền Ninh."

Cái tên quá xa lạ, Lăng Thập Nhất tùy ý phất phất tay: "Sai người thẩm vấn thêm mấy lần nữa, xong rồi nếu hắn chịu quy phụ thì cho hắn rượu thịt, còn không thì giết quách đi."

Tay đang chuẩn bị thi độc của Đường Tử Hòcủa khựng lại, bất giác nhìn sang Tiền Ninh, thấy Tiền Ninh cả người đầy vết thương, mặt mũi bầm dập, ngay cả bộ dạng vốn có cũng không nhìn ra được, Đường Tử Hòa cắn chặt răng, tựa hồ lâm thời thay đổi quyết định, cuối cùng không ra tay nữa.

Tiền Ninh thần trí mơ màng bị khiêng đi, Đường Tử Hòa cười nói: "Lăng tướng quân chắc không có ý giữ tiểu nữ tử lại, vậy có cho phép tiểu nữ tử được đi không?"

Lăng Thập Nhất thấy nàng muốn đi, không khỏi có chút lo lắng.

Hiện giờ chính là lúc Vương gia đang rơi vào thế yếu, nếu có thể tự dưng có được vị nữ anh hùng hô phong hoán vũ này giúp đỡ, xoay chuyển thế yếu có lẽ không phải việc khó, mình cũng có thể xin công lao trước mặt Vương gia, sao có thể dễ dàng để nàng ta đi?

"Đường nguyên soái xin dừng bước..." Lăng Thập Nhất cười nói: "Đường nguyên soái, Lăng mỗ tuyệt đối sẽ không giữ Lưu nguyên soái, chỉ có điều hiện giờ chiến sự đang căng thẳng, hôn quân đắc chí càn rỡ, ngươi và ta đều có kẻ địch chung là triều đình, cho dù nguyên soái không muốn quy phụ dưới trướng Vương gia, vậy thì liệu có thuận tay giúp Vương gia một lần hay không?"

Đường Tử Hòa nhíu mày, hơi có hứng thú cười nói: "Không biết tướng quân muốn tiểu nữ tử làm gì?"

Lăng Thập Nhất do dự một chút, sau đó vẫy lui tất cả tướng sĩ trong trướng, trong trướng chỉ còn lại hắn và Đường Tử Hòa, lúc này mới hạ thấp giọng nói: "Vương gia hiện giờ chỉ huy mười vạn quân đánh thẳng tới An Khánh, không biết nguyên soái cho rằng phần thắng thế nào?"

Đường Tử Hòa cười nói: "Lăng tướng quân đại sự trong quân để hỏi, chắc là muốn thấy tiểu nữ tử xấu mặt, tiểu nữ tử sao dám múa búa trước cửa Lỗ Ban."

"Lăng mỗ kính Đường nguyên soái là anh hùng, xin nguyên soái đối đãi chí thành."

"Được rồi, nếu tướng quân cứ muốn ta nói thì ta sẽ nói bậy mấy câu vậy. An Khánh chính là môn hộ của Nam Kinh, nếu giành được An Khánh, Nam Kinh sẽ tới tay, mặc dù không đến mức có thể giành được thiên hạ, nhưng ít nhất cũng có thể có được nửa giang sơn, chỉ có điều ta nghe nói triều đình có hai mươi vạn quân, liệt trận ở ngoài An Khánh, đương kim hoàng đế lại ngự giá thân chinh, tọa trấn trung quân, Vương gia chỉ có mười vạn quân mà muốn công hạ An Khánh, chẳng khác gì người si nói mộng, kết quả tất bại."

Lăng Thập Nhất không thấy phật lòng, cười nói: "Nguyên soái nhãn quang sắc bén, người trong thiên hạ đều nhìn ra được, Vương gia há có thể không biết? Cho nên Vương gia chuẩn bị cả hai tay, thứ nhất dùng đại quân minh công, thứ hai dùng thích khách ám thủ..."


Bạn cần đăng nhập để bình luận