Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 610: Chấn nhiếp quần hùng

Chương 610: Chấn nhiếp quần hùng

Tiền Ninh nằm trên đất, mặt cắm sâu vào bùn đất, cả người run rẩy, nhưng lại không dám động đậy.

Từ nhỏ được thái giám thu dưỡng, cho dù ở trong thành kinh sư quan to quyền quý đầy rẫy, Tiền Ninh vẫn sống rất thoải mái, từ nhỏ rất ít ra khỏi kinh sư, thái giám dưỡng phụ qua đời, hắn trực tiếp kế tục ân ấm lên làm Cẩm Y vệ bách hộ, hắn khi còn sống có thể nói là xuôi gió xuôi nước, chưa từng nghĩ tới có một ngày, hắn lại phải hoảng sợ chạy trối chết trong khu vực bị địch chiếm, hơn nữa bị vô số đao kiếm đặt lên người, sinh tử trên đường tơ kẽ tóc.

Tiền Ninh nằm trên đất, sợ hãi nhắm mắt lại, chờ đợi vận mệnh sắp tới của mình, là một đao chém xuống hay là bị trói gô cổ.

"Con mẹ nó, chạy cả một ngày một đêm như chó, cuối cùng cũng tóm được ngươi rồi, nói! Ngươi là người phương nào? Có phải thám báo hoặc gian tế cẩu hoàng đế phái ra hay không?"

Thanh âm lên tiếng hỏi cũng hổn hển, Tiền Ninh chạy cả một ngày, phản quân cũng ở phía sau đuổi theo cả một ngày, mọi người đều không thoải mái.

"Các vị quân gia, tha mạng... Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ tá điền trong thôn trang ngoài thành Cửu Giang." Tiền Ninh run giọng trả lời.

Phản quân căn bản lười chẳng muốn thẩm vấn, mấy bàn tay vươn ra lục soát toàn thân Tiền Ninh mấy lượt, kinh nghiệm soát người rất thành thục, tiết khố, đế giày, bít tất, không bỏ sót chỗ nào.

Tiền Ninh tuyệt vọng nhắm mắt.

Một khối nha bài bằng gỗ được phản quân soát ra, Tiền Ninh và các thủ hạ cải trang ra khỏi thành, thứ duy nhất để lại chính là nha bài có thể chứng minh thân phận của mình này, vốn khi gặp nạn t nên quyết đoán ném đi, nhưng mà Tiền Ninh chỉ lo chạy trối chết, căn bản không ngờ bài tử này vẫn ở trên người, cho tới khi bị bắt mới thấy tình thế không ổn.

Bên trong Phản quân hiển nhiên có người biết chữ, vừa thấy nha bài thì hai mắt sáng lên, cười ha ha nói: "Tóm được dê béo rồi, Cẩm Y vệ bách hộ kinh sư, phì! Cái gì mà tá điền Cửu Giang, tá điền mà có bài tử này à? Tá điền mà mặc áo lụa à, còn có bốn mươi lượng bạc nữa, tưởng chúng ta là kẻ ngốc chắc."

Tiền Ninh sắc mặt trắng bệch, nức nở lớn tiếng nói: "Ta nhận tội, các vị quân gia, ta nhận tội."

"Tiểu tử này nhìn tướng mạo không phải người thành thật, đánh một trận đã rồi tính sau."

Một trận quyền cước mưa rền gió dữ trút xuống người Tiền Ninh, Tiền Ninh hai tay ôm đầu, giống như chó bị đồ tể cuộn mình trong nước bùn, miệng phát ra tiếng hét thảm, tiếng hét cuối cùng dần dần trở nên yêu ớt.

Thành Cửu Giang trải qua trận cướp bóc của phản quân, Kỳ thật cũng chẳng cướp được gì, khi Vương Thủ Nhân rút khỏi thành cái gì mang được thì mang, cái gì không mang được thì đốt, để lại cho Chu Thần Hào trên cơ bản chỉ có một tòa thành trì trống rỗng.

Nếu các tướng sĩ phản quân giữ được tinh thần chủ nghĩa lạc quan của chủ nghĩa lạc quan cách mạng. Chỉ trọng quá trình chứ không trạng kết quả thì thành Cửu Giang xem như là bọn họ bọn họ cướp sạch đi, ít nhất thì các tướng sĩ phản quân cũng vất vả tìm kiếm một phen.

Một phen cướp bóc qua đi, Chu Thần Hào quyết định nhổ trại tiếp tục bắc tiên. Binh phong nhắm thẳng An Khánh.

Hắn tiếp thu đề nghị của Lý Sĩ Thực, trước mắt mình đã lâm vào thế yếu, chỉ có xuất kỳ bất ý ám sát Chu Hậu Chiếu, hắn mới có một đường hy vọng vấn đỉnh thiên hạ.

Sáu vạn quân bộ, bốn vạn thuỷ quân, đồng loạt xuất phát tới An Khánh, dùng Lăng Thập Nhất làm thống soái của bộ quân, Chu Thần Hào thì tự mình thống lĩnh thuỷ quân.

Một tối môtị sáng, hai bút cùng vẽ. Chu Thần Hào làm ra một lần đánh cược cuối cùng vì dã tâm của mình.

Thống soái bộ quân Lăng Thập Nhất vốn chỉ là một sơn tặc nhảy nhót trên đất Giang Tây, Lăng Thập Nhất làm nghề sơn tặc này vẫn rất có tiền đồ, ỷ vào vũ lực nhanh nhẹn dũng mãnh và tinh thần giao tranh không sợ khổ không sợ chết của mình, hắn rất nhanh kiếm được thanh danh hiển hách trên đất Giang Tây, người gặp người sợ, Quỷ thấy quỷ sầu. Vừa hay gặp phải Chu Thần Hào đang chiêu binh mãi mã, Ninh vương gia là người không giảng cứu, hắn chiêu binh mãi mã chưa bao giờ bận tâm đối phương là thiện hay ác, cũng không quan tâm có trung thành với hắn hay không, vẫn cố chấp cho rằng cái thứ "trung thành" này có thể bỏ tiền ra mua về, thế là tung cành oliu về phía Lăng Thập Nhất.

Lăng Thập Nhất nghĩ trong cái nghề sơn tặc này hắn đã là tồn tại vô địch rồi, thật sự là không còn tìm được cảm giác thành tựu và kích thích nữa, thế là thống khoái đáp ứng lời mời của Chu Thần Hào, đầu nhập dưới trướng hắn, nhân sinh cái gọi là phong cách không cần giải thích, sơn tặc đạo tặc nổi danh Giang Tây Lăng Thập Nhất biến hóa nhanh chóng, trở thành một viên đại tướng dưới trướng Ninh vương, tính làm ra một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, kiếm một tương lai công hầu muôn đời cho con cháu.

Từ sơn tặc đến tướng quân, sự tích của Lăng Thập Nhất đủ để viết ra một truyện ký thanh xuân lệ trí, nếu sự nghiệp mà hắn làm không phải là tạo phản.

Sáu vạn bộ qua ra khỏi Cửu Giang, sau ngày lộ trình liền gần tiếp cận Giang Tây Giang Tây, ra khỏi biên giới Giang Tây chính là Nam Trực Đãi, nơi đó, có hai mươi vạn đại quân triều đình đang chờ hắn.

Lăng Thập Nhất một mình ngồi tr soái trướng mặt co mày cáu, bởi vì hắn phát giác lần thứ hai gây dựng sự nghiệp tựa hồ không thuận lợi cho lắm, Vương gia cho dù không nói rõ, nhưng mọi người đều nhìn ra được, trước mắt bên ta đang ở thế yếu.

Ngoài trướng truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, Lăng Thập Nhất nhíu mày, đang định quát lớn thì thấy thân binh vén rèm bước vào.

"Tướng quân, có người đang giết huynh đệ của chúng ta ở ngoài doanh."

Lăng Thập Nhất trừng mắt: "Hỗn trướng! Ai chúng ta huynh đệ của chúng ta thì chém chết hắn, chút việc nhỏ ấy mà cũng phải bẩm báo với lão tử à?"

"Tướng quân, giết huynh đệ chúng ta... Là một nữ nhân."

"Nữ nhân thì không chém được... Cái gì, con mẹ nó, nữ nhân gì mà có thể giết huynh đệ của chúng ta."

"Một nữ nhân yểu điệu tuyệt sắc."

Lăng Thập Nhất hai mắt trợn lên, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ dâm tà.

Sơn tặc chính là sơn tặc, cho dù làm tướng quân, vẫn không hết được bản sắc của sơn tặc, sống tửu sắc tài vận, rất là tục tĩu.

" Nữ nhân này vì sao giết huynh đệ của ta?" Lăng Thập Nhất cuối cùng cũng hỏi ra được một câu hỏi có dinh dưỡng.

Thân binh lúng ta lúng túng: "Không biết."

"Bắt được chưa?"

"Bắt được rồi, đang ở ngoài soái trướng chờ tướng quân xử trí."

Vẻ dâm tà trong mắt Lăng Thập Nhất càng thịnh: "Mang ả vào."

Một lát sau, một nữ tử tuyệt sắc thướt tha bước vào soái trướng, phía sau là một đám phản quân tay cầm đao kiếm nhắm mắt theo đuôi, tướng sĩ phản quân ai nấy đều lộ ra vẻ tức giận, nhưng lại không dám tiếp cận phạm vi hai thước quanh nữ tử, một đám người cứ như vậy dùng một loại không khí quái dị tiến vào soái trướng, nhìn thế nào cũng không giống như là tướng sĩ phản quân áp giải nàng ta vào soái trướng, ngược lại mà giống như nữ tử này này như đi dạo trong sân vắng dẫn các phản quân vào.

Lăng Thập Nhất nhìn thấy nữ tửnày thì ngây ra, thấy nàng ta mắt long lanh như nước mùa thua, lưng như liễu rủ, đứng giữa đại trướng như hút hết tất cả ánh sáng.

Vẻ chiếm hữu trong mắt Lăng Thập Nhất càng đậm hơn, sống mấy chục năm, nữ nhân từng cướp về, nữ nhân từng chơi trong thanh tất nhiên là nhiều vô số kể, nhưng mà nữ nhân trước mắt này, tư sắc thật sự là cả đời hắn hiếm thấy.

Nữ tử vẻ mặt không hề sợ hãi, vào soái trương giống như vào cửa nhà mình, nhìn trái phải một vòng, giơ tay lên chỉ vào một quân sĩ, rất mặt dày nói: "Ngươi, đi mang ghế đến đây, cô nương ta không quen đứng."

Quân sĩ không phục nhíu mày: "Ngươi tính là gì..."

Còn chưa nói xong, trong mắt nữ tử bỗng nhiên chợt lóe sát khí, cũng không thấy nàng ta có động tác gì. Trước mắt bao người, Quân sĩ lại hoảng sợ ôm yết hầu, cả người run rẩy dữ dội mấy cái, đầu cắm xuống đất, trong nháy mắt ngã xuống đất hóa thành một mảng màu tím quỷ dị. Hiển nhiên đã trúng phải kịch độc nào đó, mắt thấy đã tuyệt khí.

Mọi người trong trướng đều cả kinh, ánh mắt nhìn về phía nữ tử càng kính sợ như, Lăng Thập Nhất cũng hồi thần, trong lòng sợ hãi cả kinh.

Cô nàng này không phải người lương thiện!

Vẻ mặt Lăng Thập Nhất có chút ngưng trọng, hắn hắn từng lăn lộn giang hồ, biết trong giang hồ kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, nữ nhân trước mắt này tất nhiên là bất phàm.

"Xin hỏi cao tính đại danh của cô nương, vào doanh của ta là muốn gì?" Lăng Thập Nhất khách khí ôm quyền hỏi.

Nữ tử dùng tay áo che miệng, cười: "Vị tướng quân này hỏi buồn cười thật, tiểu nữ tử một mình hành tẩu giang hồ, vô tình đi ngang qua đại doanh của quý quân, quân sĩ của quý tướng thấy sắc nảy lòng tham, không ngờ muốn cường hành bắt tiểu nữ tử vào trong doanh. Hiện tại tướng quân lại tới hỏi ta ý muốn gì, tiểu nữ tử cũng muốn hỏi tướng quân, các ngươi muốn gì?"

Lăng Thập Nhất vừa nghe thấy những lời này thì sắc mặt lập tức có chút xám ngắt, oán độc nhìn lướt qua các quân sĩ như lâm đại địch trong trướng, ánh mắt lộ sát khí.

Một đám mù mắt, ôn thần thế này người ta trốn còn không kịp, không ngờ lại có gan cường hành ép nàng ta vào doanh, thật sự là không biết sống chết.

"Lăng mỗ trị quân không nghiêm, xin ở đây bồi tội với cô nương, Lăng mỗ cũng từng là người giang hồ, tam sơn ngũ nhạc quen bằng hữu không ít, có thể hỏi danh hào của cô nương hay không?"

Nữ tử mắt cười ít, dáng người kiều mỵ vô cùng, nhưng mà mọi người trong trướng thì lại không còn một tia sắc tâm, chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh.

Trong lúc nói cười vô thanh vô tức đưa nàng ta ta vào chỗ chết, người như vậy ai mà không sợ.

" Danh hào của tiểu nữ tử cũng từng phong quang nhất thời, chỉ tiếc như hoa cúc hôm qua, phong quang qua đi, e là không có ai còn nhớ nữa."

Lăng Thập Nhất càng không dám chậm trễ, dám nói ra ba chữ "từng phong quang" này, chứng tỏ người ta khẳng định là lăn lộn không tồi, hắn tin là loại phong quang này tuyệt đối không chỉ đơn giản là ở một khu đất nhỏ nào đó chửi đổng khóc lóc om sòm mà nổi tiếng được.

"Cô nương tất nhiên từng là nhân vật phong vân, không ngại thì xin nói ra danh hào, Lăng mỗ nhất định từng nghe nói."

Nữ tử phất phất tay áo, tiếng nói lại dần dần trở nên lạnh lùng.

"Tiểu nữ tử họ Đường, tên Tử Hòa, danh hào cậu tướng quân có từng nghe qua chưa?"

"Đường... Đường Tử Hòa..." Lăng Thập Nhất lẩm bẩm một thoáng, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, chỉ vào Đường Tử Hòa thất thanh nói: "Ngươi là Đường Tử Hòa? Bạch Liên giáo Hồng Dương Nữ Đường Tử Hòa! Nữ thủ lĩnh tạo phản Phách Châu Đường Tử Hòa!"

Đường Tử Hòa vừa cười: "Đúng vậy."

Lăng Thập Nhất ngơ ngác nhìn Đường Tử Hòa, một lúc vẫn nói không nên lời nói, vẻ mặt phi thường khiếp sợ.

Khi mọi người trong trướng trầm mặc, một thân binh đui mù bên cạnh Lăng Thập Nhất tiến lên trước một bước, chỉ vào Đường Tử Hòa nghĩa chính nghiêm từ hét lớn: "Phản tặc Lớn mật, hôm nay tự chui đầu vô lưới."

Nói còn chưa xong, thân hình Lăng Thập Nhất bạo khởi, tát cho hắn một cái, thân binh hét thảm một tiếng, vẽ ra một vòng cung, như lưu tinh bay ra ngoài.

Mọi người trong trướng mặt không biểu tình, chỉ thờ ơ liếc ra ngoài một cái, ánh mắt rất hả hê.

Người này hiển nhiên đầu óc có bệnh, bản thân chúng ta cũng chẳng phải là phản tặc à? Lại Không biết xấu hổ đi nói người khác, hắn từ đây lấy ra cái khí chất chính nghĩa mạc danh kỳ diệu đó vậy?

Lăng Thập Nhất vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng phân phó thân binh bên cạnh: "Lát nữa điều tra tên tiểu tử đó, lão tử hoài nghi hắn là gian tế triều đình."


Bạn cần đăng nhập để bình luận