Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 444: Kiếm chỉ Tây Hán (hạ)

Chương 444: Kiếm chỉ Tây Hán (hạ)

Đại sát Tây Hán là Tần Kham trên đường hồi kinh đã lên kế hoạch.

Theo cách nói của phật gia, cái này gọi là nhất trác nhất ẩm, theo cách nói của dân gian, cái này gọi là ăn miếng trả miếng.

Lưu Cẩn quá bành trướng rồi, bành trướng tới có chút vong hình, hắn thật sự cho rằng thiên hạ trừ Chu Hậu Chiếu ra thì hắn là to nhất, làm người làm việc trở nên càng không kiêng nể gì ai. Đại thần trên triều đình bị hắn tìm các loại lý do để giết hết người này tới người khác, chúng thần giận mà không dám nói gì, thậm chí ngay cả tấu chương trình lên cũng phải chuẩn bị hai phần, chính là "Hồng bạch nhị bản", một phần trình nội các thông chính ti, một phần trình riêng cho Lưu Cẩn.

Quyền thế đi đến đỉnh phong chỉ trong thời gian một năm, đỉnh phong tựa hồ vẫn đang tiếp tục, triều đình dân gian đối với Lưu công công vừa hận lại vừa sợ, thực quyền của ti lễ giám do Lưu Cẩn chấp chưởng cộng với thủ đoạn lôi đình quen dùng với các triều thần, đại thần cả triều giận mà không dám nói gì, càng cổ vũ khí diễm kiêu ngạo của Lưu Cẩn.

Nhưng mà Lưu Cẩn lại quên mất, thiên hạ to lớn, không phải tất cả mọi người đều mặc cho hắn nhào nặn, cũng không phải tất cả mọi người đều e ngại quyền thế của Lưu Cẩn, ví dụ như Tần Kham.

Lửa giận ở Thiên Tân bị Lưu Cẩn thiết kế phục kích, Tần Kham vẫn nén cho tới tận hôm nay mới bộc phát ra.

Khi Tần Kham phát tiết lửa giận thì không thích bị người ta quấy rầy, Bảo Quốc công cũng không được.

"Chặn Chu lão công gia ở ngoài, chuyển cáo với lão công gia, hôm nay là ân oán của Cẩm Y vệ vf Tây Hán, xin lão công gia đừng nhúng tay." Tần Kham lạnh lùng phân phó.

Các Giáo úy ôm quyền lĩnh mệnh bước đi.

Da mặt của Đới Nghĩa lại bắt đầu giật giật.

Cả thiên hạ người dám đâm đao về phía Tây Hán, sợ rằng cũng chỉ có vị Hầu gia trước mắt này, hắn mơ hồ nhìn thấy Tần Hầu gia đang giơ tay lên cao, còn cái mặt già nhăn nheo như vỏ cây của Lưu Cẩn thì vẫn vẻ mặt đắc ý, hồn nhiên không phát giác sắp có một cái tát vang đội đang chuẩn bị vả lên mặt hắn.

Trước đại môn Tây Hán, sự giằng co của Cẩm Y vệ và Tây Hán càng lúc càng kịch liệt.

Một cây cọc gỗ được mười mấy người cùng ôm, giống như chiến trận công thành vậy. Từng phát từng phát nện vào đại môn Tây Hán, trong tiền viện đại đường Tây Hán, lúc này đã chẳng còn phân biệt đại đương đầu, Thiên hộ chưởng hình và phiên tử bình thường, ai nấy kêu cha gọi mẹ. Tuyệt vọng dùng thân thể bịt cửa lớn, để mặc cho cọc gỗ nện vào, vẫn liều mạng chống đỡ, trong mắt bọn họ, cánh cửa này chính là sinh cơ cuối cùng của bọn họ, một khi cửa lớn bị phá, kết cục của bọn họ tuyệt đối chỉ có một chữ "chết".

Lịch sử luôn là sự tương tự kinh người, Tần Hầu gia dùng thủ đoạn máu tanh tàn sát mấy nghìn người của Đông Hán, chuyện mới chỉ qua một năm, vận mệnh đồng dạng không ngờ hàng lâm tới trên đầu Tây Hán.

Sở thuộc Tây Hán trong tiền viện Đại đường toàn bộ rối loạn, cũng có người xoay người muốn tìm tìm chỗ vắng trèo tường chạy trốn, nhưng lại nghĩ tới toàn bộ Tây Hán bị Cẩm Y vệ vây chật như nêm cối, chạy đi đâu cũng chỉ có đường chết, mọi người không khỏi càng tuyệt vọng.

Ngoài cửa lớn, Lý Nhị hung hăng nhổ một ngụm nước miêng vào cửa, mắng: "Con mẹ nó, còn định liều chết chống đỡ với lão tử à? Nếu không mở cửa, đợi lát nữa chúng ta xông vào rồi sẽ chó gà không tha."

Sau cửa im ắng một lát, tiếp theo vang lên tiếng khóc. Người của Tây Hán vừa khóc vừa cầu huynh đệ Cẩm Y vệ bên ngoài tha mạng, vừa liều chết bịt chặt cửa lớn, không dám lơi lỏng nửa phần.

Tần Kham không biết đứng sau lưng Lý Nhị từ lúc nào, bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói: "Mấy nghìn nhân mã mà không phá nổi một cánh cửa, Cẩm Y vệ chúng ta phải chăng là càng lúc càng vô dụng?"

Đám Cẩm Y vệ đều rùng mình, cúi đầu thở mạnh cũng không dám.

Lại trầm mặc hồi lâu, Tần Kham bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Các ngươi tiếp tục phá cửa, những người còn lại thì phóng hỏa, hôm nay bản hầu nhất định phải phá Tây Hán."

Lý Nhị ngây ra một lúc, tiếp theo ôm quyền hưng phấn nói: "Vâng."

Quay đầu sang bên, Lý Nhị giận dữ hét: "Các huynh đệ, nghe thấy cả chưa? Hầu gia có lệnh, phóng hỏa!"

Rất nhanh, vô số cây đuốc như sao sa ném vào trong đại đường Tây Hán.

Cùng lúc đó, cọc gỗ cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, phá tung cửa lớn của Tây Hán, Cẩm y Giáo úy như mãnh hổ xuống núi, giơ đao hò hét xông vào, trong nhất thời tiếng hét thảm, ánh lửa, tiếng mắng chửi đan vào nhau.

Đã có Tần Hầu gia ở xa xa bên ngoài lược trận, đêm nay Cẩm Y vệ triệt để phóng tay chân, xông vào một trận đao bổ kiếm đâm Giáo úy Tây Hán, phiên tử Tây Hán từng người ngã vào vũng máu, hơn trăm phiên tử liều mạng che chắn cho mấy vị đại đương đầu rút ra cửa sau, nhưng trước mắt là bốn bề thọ địch, bất luận rút theo hướng nào thì chung quy vẫn khó có đường sống.

Tình cảnh này tương tự như lúc trước huyết tẩy Đông Hán, cơ hồ là lịch sử tái hiện, cũng là đao quang kiếm ảnh, cũng là kêu cha gọi mẹ, cũng là lửa lớn ngút trời.

Đới Nghĩa mặt trắng bệch đứng trước người Tần Kham, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cẩm Y vệ đại sát tứ phương như lang như hổ, tim như trêo trên cổ.

Hiện tại hắn có thể khẳng định, Lưu Cẩn tất nhiên đã phái người trêu chọc Tần Hầu gia ở Thiên Tân, hơn nữa nhìn cảnh tượng còn thảm hơn so với địa ngục này, Đới Nghĩa còn có thể khẳng định, Lưu Cẩn chọc rất kịch liệt, khơi dậy sát ý nồng đậm của Tần Hầu gia, mạng của phiên tử Tây Hán mới là lỗ thoát để Hầu gia phát tiết tức giận, người không chết sạch, cơn tức của Hầu gia chưa nguôi.

Nhìn Tần Kham đang cười lạnh bên cạnh, Đới Nghĩa lập tức cảm thấy khắp cả người lạnh toát, một người trẻ tuổi tao nhã như vậy, bất kể nói chuyện với ai cũng đều khách khí hữu lễ, cảm giác như gió xuân, chỉ nhìn bên ngoài thì chính nhân quân tử mười phần, nhưng chính người ôn nhu như nước như vậy, một khi động sát tâm thì trong nháy mắt lộ ra răng nanh sắc bén, giống như con sói, không chút lưu tình cắn xé tất cả những gì mà hắn muốn cắn xé.

Đáng sợ!

Đới Nghĩa bỗng nhiên sinh ra một loại tâm thái như vậy đối với Tần Kham, suy nghĩ cẩn thận, vị Hầu gia này kỳ thật so với Lưu Cẩn còn đáng sợ hơn.

Dư quang ở khóe mắt Tần Kham liếc thấy thần sắc sợ hãi dần dần sinh ra trong mắt Đới Nghĩa, không khỏi cười thầm.

Cường hành kéo Đới công công tới làm khách quý xem lễ tất nhiên không phải không có dụng ý, hôm nay chẳng những muốn mượn tàn sát Tây Hán để tát vào mặt Lưu Cẩn, cũng thuận tiện gõ minh hữu của mình một chút, đối với quần thể thái giám này, Tần Kham xem như cũng có hiểu biết sâu sắc, thái giám tuyệt tình phụ nghĩa hơn bất kỳ ai, hơn nữa bởi vì nguyên nhân sinh lý có chỗ thiếu hụt, tham dục của loại người này đặc biệt mãnh liệt, bọn họ cần bạc và quyền thế, có được nhiều bao nhiêu cũng vĩnh viễn không thỏa mãn, đối với người như thế nếu nói dựa vào quyền tiền và tình cảm để lôi kéo thì không khác gì lấy bánh bao thịt đánh chó, thỉnh thoảng phải khiến họ kinh sợ, khiến họ suốt đời khó quên, suốt đời không dám phản bội, đây mới là đạo để duy trì quan hệ minh hữu lâu dài.

Nghe tiếng hét thảm không ngừng truyền vào tai, cùng với sự tàn sát hung tàn tùy ý của Cẩm y Giáo úy, mặt già của Đới Nghĩa run rẩy từng đợt.

"Hầu gia, nhất định phải như vậy sao?" Đới Nghĩa thở dài.

Tần Kham mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng với Đới Nghĩa: "Bản hầu cũng không muốn như vậy, nhưng không biết là làm sao, bản hầu như có phạm hướng với bát tự của Nhị Hán, xem ra mệnh ta không chỉ khắc gà. Còn khắc phiên tử nữa."

Đới Nghĩa giống như mắc chứng dây thần kinh mặt mất cân đối, mặt già càng giật giật nặng hơn.

Một tiếng hét to phá vỡ giây phút yên tĩnh giữa hai người.

Bảo Quốc công Chu Huy mặc áo mãng bào râu bạc trắng tung bay không biết xông tới lúc nào, bên cạnh lão là vô số tướng sĩ của mười hai đoàn doanh mặc khôi giáp, hiển nhiên bên này Cẩm Y vệ vừa động thủ với Tây Hán, mười hai đoàn doanh liền phát động, đánh cho Cẩm Y vệ chặn họ ở ngoài liên tiếp bại lui, các tướng sĩ vây quanh Chu Huy xông thẳng tới trước mặt Tần Kham.

"Tần Kham, ngươi lớn mật lắm! Tại hoàng thành Kinh sư vọng động binh đao, ngươi muốn tạo phản à?" Chu Huy chỉ vào Tần Kham chửi ầm lên.

Tần Hầu gia hồi kinh đã chú định sẽ oanh oanh liệt liệt, gà chó không yên.

Cẩm Y vệ điều động tới tấp vào ban ngày tất nhiên không qua được mắt người ta, Thường Phượng phụng mệnh lệnh của Tần Kham điều động Thiên hộ của ba biên lặng lẽ bao vây Tây Hán. Nhưng mà Cẩm Y vệ chung quy vẫn không phải là Tần Kham một mình độc đoán, chỉ huy đồng tri Triệu Năng quýnh quá, nhìn tư thế này, Hầu gia lại định đại khai sát giới, hơn nữa không ngờ còn là muốn giết Tây Hán dưới trướng Lưu công công, với quyền thế như mặt trời ban trưa của Lưu công công, có lẽ không dám làm gì Tần Hầu gia đang được thánh quyến, nhưng bọn Triệu Năng thì không có thánh quyến gì cả, vạn nhất Lưu Cẩn thẹn quá hóa giận muốn bắt bọn họ vào ngục, mọi người đều biết, đám người họ không được tính là tâm phúc của Tần Kham, có trời mới biết Tần Hầu gia có bảo vệ họ hay không.

Triệu Năng lập tức đưa ra quyết định, phái tâm phúc mau chóng bẩm báo cho ba vị Đại học sĩ nội các.

Kỳ thật cái gọi là bẩm báo căn bản không cần thiết, Cẩm Y vệ gây ra động tĩnh lớn như vậy trong kinh sư có ai mà không biết? Chỉ có điều có bẩm báo hay không bẩm báo là vấn đề thái độ, sớm báo lên, Triệu Năng có thể tách mình ra ngoài, chứng minh mình không thông đồng làm bậy với Tần Kham.

Bóng đêm hàng lâm sớm, khi cửa lớn Tây Hán bị phá, tiền viện đại đường lửa cháy, phủ đệ các đại thần trong hoàng thành kinh sư đều mở cửa, rất nhiều huân quý và các đại thần từ trong phủ đi ra, tụ tập ở ven đường gần nhà, túm năm tụm bẩy thấp giọng nghị luận. Mắt nhìn về phía hồng quang nơi cuối chân trời phương hướng thành tây, ánh mắt vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.

Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa không biết cũng từ trong nhà đi ra lúc nào, hai con đường dọc hoàng thành nội thành vốn là nơi ở của huân quý và trọng thần trong triều, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa ở gần nhau hai người xem như là hàng xóm.

Hai vị Đại học sĩ mặc thường phục đứng song song. Thỉnh thoảng mỉm cười ứng phó các đại thần đi tới chào hỏi, hai người nhìn ánh lửa chói mắt cuối chân trời, trong mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

"Lại là Tần Kham này! Vừa hồi kinh đã giết người, sát tính của người này lớn thật." Dương Đình Hòa cắn răng cả giận nói.

Lý Đông Dương thở dài, cười khổ nói: "Đến cùng vẫn là trẻ tuổi tốt hơn, muốn làm thì làm, khoái ý ân cừu, không nhiều cố kỵ, không giống chúng ta, tuổi càng lớn, làm quan càng cao, làm việc càng bó tay bó chân, cố kỵ trùng trùng."

Dương Đình Hòa quay đầu nhìn Lý Đông Dương, từ trong lời nói của hắn Dương Đình Hòa nghe ra có ý tứ khác.

" Bên trong hoàng thành Kinh sư vọng động binh đao, diễn lại cảnh huyết tẩy Đông Hán lúc trước. Tần Kham ngông cuồng tới mức này, đám Đại học sĩ nội các chúng ta nếu không phát động triều thần đánh ngã hắn, sau này thiên hạ Đại Minh chẳng phải do hắn tùy ý làm bậy, vô pháp vô thiên sao?" Dừng một chút, Dương Đình Hòa quay đầu nhìn thẳng Lý Đông Dương: "Tây Nhai tiên sinh tựa có chút đồng ý với hành động của Tần Kham?"

Lý Đông Dương cười khổ nói: "Ngươi và ta đều là đệ tử Nho môn, thờ phụng trung hiếu nhân nghĩa, lão phu sao lại đồng ý với việc giết người? Chỉ có điều..."

Ánh mắt ném về phía xa xa, Lý Đông Dương thản nhiên nói: ".... Chỉ có điều, ngã phật từ bi, khó tránh khỏi cũng làm sư tử hống, nho môn sùng văn, trong lục nghệ của quân tử cũng vũ dũng 'xạ, ngự', giết người, chưa chắc tất cả đều là chuyện xấu, triều cục như vậy, Tần Kham hôm nay giết thế này, Giới Phu à, ngươi không muốn xem thử Lưu Cẩn sẽ có phản ứng như thế nào sao?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận