Ma Y Thần Tế

Chương 1598

**047: Nở rộ**
"Chủ nhân, trở về đi..."
Phía sau bí cây, vô số bóng dáng trăm miệng một lời nói ra những lời này.
Nghe như đang triệu hoán ta, nhưng trong giọng nói lại chất chứa đầy oán hận.
Bọn hắn dường như rất hận ta, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi kia, tựa như muốn ăn thịt ta, uống máu ta, cho dù có đem ta chém thành muôn mảnh cũng khó mà xả được cơn hận trong lòng.
Trong lòng ta cảm thấy rùng mình, đồng thời, một cảm giác bứt rứt cực lớn xông thẳng lên đầu.
Cảm giác bứt rứt này đến một cách khó hiểu, nhưng lại khiến ta không cách nào ngăn cản, tựa như ta thật sự mắc nợ bọn họ rất nhiều.
Ta cố gắng ổn định tâm thần, hỏi: "Các ngươi là ai?"
Những người kia hướng ta lộ ra nụ cười giống hệt nhau, ánh mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng, sau đó giơ tay lên, muốn cùng nhau bắt lấy ta.
Nhưng vào lúc này, bí cây kia đột nhiên xuất hiện một màn hình to lớn, ngăn cách bọn hắn và ta ở hai thế giới khác nhau, kịp thời ngăn cản ta bị bọn hắn bắt lấy. Cùng lúc đó, ta hoàn toàn đoạt lại quyền khống chế linh hồn, lập tức rời khỏi.
Sau đó, ta cảm thấy đầu óc như bị người ta nã đại pháo, đau đến tê tâm liệt phế.
Ta nhìn thấy có người váy đỏ bồng bềnh, dáng múa uyển chuyển, hướng ta cười một tiếng nhìn quanh sinh huy; Thấy có người kim qua thiết mã, hào khí ngất trời, cùng ta nâng ly cạn chén; Ta còn chứng kiến thây ngang khắp đồng, cây khô đầy đất, máu tươi nhuộm cát vàng thành màu đỏ...
Những hình ảnh vỡ nát kia, tựa như những giấc mộng cổ xưa, lướt qua trước mắt ta, như mộng như ảo, nhưng lại chân thực đến lạ.
Ta ôm đầu, chậm rãi nhìn về phía bí cây, phát hiện nó đã khôi phục bình thường, những bóng dáng mơ hồ kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
Trong mũi truyền đến một mùi hương cổ quái, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện những đóa hoa ban đầu còn ỉu xìu, đột nhiên như kiêu dương nở rộ, diễm lệ chói mắt, tràn đầy sức sống.
Mà ta cũng rốt cục ý thức được sự cổ quái của mùi hương này nằm ở đâu – trong hương thơm của nó còn mang theo một mùi máu tươi nhàn nhạt, ngay cả ta suýt chút nữa cũng không phát hiện ra.
Thảo nào bông hoa này trước khi ta tới đây đều không nở, đó là bởi vì tám, chín phần mười, bông hoa này có quan hệ với những người kia.
Mà người bên trong bí cây, nhất định có nguồn gốc rất sâu xa với ta.
Bí cây này hẳn là một loại kết giới cường đại nào đó, nó nhốt những kẻ tràn đầy oán hận với ta vào một lĩnh vực khác.
Chỉ là, rốt cuộc là ai làm?
Là ta sao?
Ta nghĩ ngợi, cảm thấy khả năng này rất lớn, bởi vì nếu không phải ta - "chủ nhân" mà bọn hắn oán hận, đổi lại là người khác, bọn hắn đã sớm tan thành tro bụi rồi.
Nhưng ta thì khác, hẳn là ta có tình cảm với bọn hắn, cho nên khi nhìn thấy bọn hắn, dù không có bất kỳ ký ức nào, vẫn cảm thấy áy náy.
Cho nên, dù bọn họ hận ta, ta cũng không nỡ giết bọn hắn, nhưng vì bọn hắn quá mức cường đại, ta sợ linh hồn bọn hắn tồn tại ở thế gian sẽ nhiễu loạn trật tự, hoặc là sợ bọn họ liên thủ báo thù, ta không cách nào ngăn cản, nên mới dùng phương thức này.
Vừa khiến bọn hắn không thể ra tay với ta, lại vừa có thể đảm bảo linh hồn của bọn hắn bất diệt.
Chỉ là, ở thế giới này, ta - "Mặc Khách", thật sự cường đại đến vậy sao?
Hay là, "ta" không hoàn toàn là ta? Dù sao, nơi này đã tồn tại rất lâu, nhưng ta với thân phận "Mặc Khách", dường như không có độ tuổi già như vậy.
Trên người ta, rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Mà những bông hoa này nở rộ, lại có ý nghĩa gì?
Có phải, bọn hắn vốn đã tâm như tro tàn, nhưng sau khi nhìn thấy ta, lại khôi phục ý chí báo thù, cho nên muốn dùng phương thức này, giải phóng linh hồn của mình?
Loại suy đoán này tuy hoang đường, nhưng vạn vật đều có thể tu hành, nếu không, cũng sẽ không có cái gì gọi là "hoa tiên tử".
Những người này, rất có thể muốn mượn cây to này, thai nghén ra sinh mệnh chi hoa của riêng bọn hắn, sau đó đem linh hồn bám vào, chờ đợi ngày trở về nhân gian.
Nếu thật sự để bọn hắn thực hiện được, chỉ sợ ta cũng không còn cách ngày chết bao xa.
Nghĩ tới đây, ta có chút ủ rũ, ban đầu tưởng rằng khi bước vào thế giới này, ta chỉ cần đối phó với bên Tân Thuật, nhưng giờ lại phát hiện ra địch nhân của ta không ít, đáng chết hơn là, câu đố trên người ta ngày càng nhiều...
Ta thậm chí còn hoài nghi, liệu ta có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, có còn cơ hội nhìn thấy Diệp Hồng Ngư hay không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận