Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 71:Lại muốn nghe con rùa niệm kinh , đi mau!

**Chương 71: Lại muốn nghe lão rùa niệm kinh, đi mau!**
Nhìn phản ứng giật mình của mọi người, Giang Hạo vẫn còn đang suy tư xem nên nói chuyện này thế nào mới hợp lý một chút.
Hắn muốn bắt phần tử phạm tội, mẹ kiếp, người ta lại tự mình nhảy vào đồn công an.
Chuyện này có hợp lý không?!
Không cần nói đến Trần Sở bọn họ cảm thấy như đùa, ngay cả Giang Hạo, nếu nghe người khác nói như vậy, cũng sẽ cảm thấy rất buồn cười, thiên hạ đâu ra lại có tên cướp ngốc nghếch như thế chứ!
"Cái kia..."
"Kỳ thật..."
"Các ngươi thật sự đoán đúng!"
"Phốc phốc ——"
Một ngụm nước ngọt có ga phun ra không chút lưu tình!
Mấy vị sở trưởng lại ngồi đối diện Ngô Phỉ Phỉ, không nghi ngờ gì, ngụm nước ngọt có ga này bị bọn hắn phun thẳng lên mặt Ngô Phỉ Phỉ!
Ngô Phỉ Phỉ được rửa mặt miễn phí, nhưng dù có rửa thế nào cũng không sạch được lớp nhọ ở trên mặt...
"Khụ!"
"Ngươi nói cái gì?!"
Mấy vị sở trưởng bao gồm Lâm Đại Hồng và Lão Hồ, trăm miệng một lời nhìn Giang Hạo, trợn tròn mắt.
Lâm Đại Hồng hít sâu một hơi, khó có thể tin, "Ý ngươi nói, cô gái này tự mình đưa tới cửa?"
"Thật sự có tên trộm ngốc như vậy sao..."
Nhân viên cửa hàng mặt mày tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, ngay trước mặt Ngô Phỉ Phỉ, kinh ngạc lẩm bẩm...
Mắt thấy Ngô Phỉ Phỉ lại một lần hung tợn nhìn mình, nhân viên cửa hàng vội che miệng, cười ngượng ngùng, "Không trách ta... xác thực thao tác của ngươi có chút sốc đó! Tự mình nhảy vào tay cảnh sát, ha ha ha ~"
"..."
Trần sở trưởng càng ngày càng cảm thấy vấn đề này có chút mờ ám!
Đang yên đang lành sao lại nhảy vào tay Giang Hạo?
Những thao tác trước đó của cô gái này đều cho thấy, nàng ta không hề ngu ngốc! Làm sao lại làm ra chuyện tự chui đầu vào lưới như vậy?
"Ta biết mọi người rất gấp."
"Nhưng mọi người đừng vội, ta sẽ từ từ kể cho các ngươi nghe."
"Lúc ta đi vệ sinh xong đi ra, cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy, nhưng đã gặp, ta khẳng định phải xử lý."
"Vừa rồi Trần Sở nói không sai, người này xác thực khó bắt, chân như mọc phong, chạy rất nhanh, nhảy nhót rất kinh!"
"Ta khẳng định cũng phải đ·u·ổ·i theo đúng không? Ai biết đ·u·ổ·i theo gần một tiếng đồng hồ, cô gái này cứ thấy chướng ngại vật là nhảy, thấy ta là dốc sức mà nhảy."
Nói đến đây, Giang Hạo lại một lần nghĩ đến chuyện hắn khuyên Ngô Phỉ Phỉ.
Rõ ràng hắn đã nói với Ngô Phỉ Phỉ, đừng nhảy, đừng nhảy, nhưng cô gái này lại không tin.
"Còn may sư phụ bắt ta phải nhớ bản đồ."
Giang Hạo cười một tiếng, "Ta thấy đường hào, liền biết bên kia tường là đồn công an, bất quá là đồn công an Tây khu."
"Chẳng lẽ cô ta còn nhảy vào đồn công an?!"
Lại một lần nữa, mọi người đồng thanh kinh hô!
Ngô Phỉ Phỉ cũng trợn tròn hai mắt, chuẩn bị tránh, nhưng phát hiện không có ngụm nước ngọt có ga nào phun tới như dự đoán.
Trong lòng nàng thở phào một hơi, xem như không bị phun...
"Phốc ——"
Nước ngọt có ga như mưa to, không chút huyền niệm phun thẳng lên mặt Ngô Phỉ Phỉ...
Lão Hồ cũng không nghĩ tới, vốn định nhấp ngụm nước ngọt có ga, ép xuống chỗ đậu phộng còn chưa kịp nuốt, ai biết Giang Hạo lại nói kiểu này, khiến hắn không kìm được trực tiếp phun ra!
Mắt thấy Ngô Phỉ Phỉ mặt đã đen như Trương Phi, Lão Hồ chằm chằm nhìn nàng, kinh ngạc nói, "Cô đây là chủ động dâng đầu người a!"
"Còn vào đồn công an?! Ngay dưới mí mắt của ngươi đi vào?!"
Trần sở trưởng ngẫm lại, hôm qua trong nhóm chat, các sở trưởng ở từng quận đều đang nói chuyện về đồ đệ mới của Lão Lâm, nói hắn bắt người có nhiều thủ đoạn kỳ lạ.
Hắn vốn cho rằng những người này có lẽ đều đang nịnh nọt Lão Lâm. Dù sao Lão Lâm chỉ là một sở trưởng cấp quận, nhưng có thực lực, với lại đại lão trong giới cũng nể mặt đôi chút, cho nên mới nói như vậy trong nhóm, thỏa mãn lão già này!
Nhưng hôm nay xem ra, tiểu tử này có thực lực, mẹ nó, những thao tác đó cũng quá nhiều!
Muốn bắt người, người ta lại tự mình nhảy tới địa bàn của bọn hắn...
Giang Hạo gãi gãi ót, "Kỳ thật... ta còn bảo cô ta đừng nhảy, chỉ là cô ta cho rằng ta đang nói dối."
"..."
Mấy vị sở trưởng nhao nhao trầm mặc.
Giang Hạo đúng là có mang theo vận may hơn người...
Hiện tại xem ra, đồ đệ mới này của Lâm Đại Hồng dường như còn có điểm gì đó lợi hại hơn chính hắn.
Ít nhất Lâm Đại Hồng không có vận may tốt như Giang Hạo, những chuyện kiểu như phần tử phạm tội ngay dưới mí mắt mình mà nhảy vào cửa nhà, bọn hắn làm sao có thể gặp được chuyện tốt như vậy?
Sự tình làm phức tạp mấy cái đồn công an, vậy mà cứ thế bị Giang Hạo giải quyết, hơn nữa, phần tử phạm tội mà bọn hắn phí hết tâm tư muốn bắt, lại tự mình lẻn vào đồn công an?
Ngươi bảo bọn hắn bình tĩnh?!
Bọn hắn làm sao bình tĩnh được?
Vụ án, ở chỗ Giang Hạo, cứ như là tự động dâng đến tận cửa vậy... Nhưng không thể không nói, tiểu tử Giang Hạo này lại còn có thể một mực đ·u·ổ·i th·e·o Ngô Phỉ Phỉ, đ·u·ổ·i đến mức người ta nhảy vào trong sở công an, Giang Hạo này cũng là ma quỷ a!
Trong ánh mắt hoảng hốt của Trần Sở, mang theo vẻ khó mà tin được, cứ như vậy chằm chằm Giang Hạo, há hốc mồm.
"Ngươi..."
"Thôi vậy..."
"Bắt được người là tốt rồi!"
Hắn có không tin, người này cũng đứng ngay trước mặt hắn, vẫn là phải tin thôi...
"Sư phụ." Giang Hạo lại đem Ngô Phỉ Phỉ kéo tới, "Ta phải mang cô ta trả lại đồ đã cướp cho người bị hại, sau đó mang nàng trở về làm bản tường trình."
Lâm Đại Hồng gật đầu lia lịa, "Chuyện này ngươi đi làm trước, lúc trở về chú ý an toàn, đừng để người ta chạy mất."
"Yên tâm đi, ta buộc dây lưng quần rồi, không mất được."
"Vậy Chỉ Tình không ghen sao?"
Lâm Đại Hồng trừng mắt liếc hắn, "Buộc Chỉ Tình chặt thêm chút là được."
Mấy vị sở trưởng khác nghe xong, bầu không khí nghiêm túc vừa rồi trong nháy mắt hóa thành nhẹ nhõm, thoát khỏi cảm xúc khó tin, vui vẻ cười lớn!
Có lẽ bởi vì vừa rồi phun mấy ngụm nước ngọt có ga có tác dụng, hiện tại mặt Ngô Phỉ Phỉ lem luốc không ít, lớp trang điểm đậm biến thành màu đen, nước đen chảy xuống mặt, phối hợp lớp phấn lót trắng dọa người, không thể không nói, có chút dọa người...
Giang Hạo chỉ cần nhìn thôi, cũng không thể không cảm khái một câu, trang điểm của phụ nữ đúng là đáng sợ.
Có thể biến một người, thành một người khác.
Các nam đồng bào khi yêu đương, nên chú ý nha! Không nên tùy tiện tin tưởng ảnh "lừa tình" của đối tượng trên mạng!
Hắn cùng Lâm Đại Hồng bàn giao xong, lập tức áp giải Ngô Phỉ Phỉ rời đi.
Lâm Đại Hồng nhìn theo bóng lưng Giang Hạo rời đi, nhìn thật kỹ.
Thẳng đến khi bóng dáng Giang Hạo biến mất, biểu lộ nghiêm túc mới thu lại, quay đầu liền nhìn mấy vị sở trưởng đồn công an trước mặt, dồn nén cảm xúc kích động, nhưng khi nhìn thấy mấy người bọn hắn đều bịt tai, trong nháy mắt xìu xuống.
"Mấy người các ngươi, thật không có suy nghĩ!"
"Lão Trần a, cũng muộn rồi, ta về đây? Muộn chút nữa lại muốn nghe lão rùa niệm kinh!"
"Cũng phải, đi đi đi!"
"Được!"
Lâm Đại Hồng lôi kéo mấy người bọn hắn ngồi xuống, mặc kệ bọn họ có bịt tai hay không, dõng dạc nói, "Các ngươi nghe ta nói xong rồi hãy đi, không vội."
"Nhìn thấy không? Đồ đệ này của ta không tệ, đúng không?"
Lão Trần nhìn dáng vẻ đắc ý kia của hắn, chỉ muốn đánh hắn!
Nhưng... mẹ nó lại không đánh lại lão già này!
Hắn suy nghĩ một chút, thử dò xét, "Giang Hạo của ngươi quả thật có chút tài năng, hôm qua còn nghe nói tiểu tử này bắt người có chút khác thường, hôm nay xem ra, thật đúng là có chút khác biệt!"
"Bất quá, Lão Lâm a, ngươi xem, chuyện này vây khốn đồn công an của ta lâu như vậy, bỗng chốc lại bị đồ đệ ngươi giải quyết, hay là hai đồn công an chúng ta hợp tác một chút?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận