Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 43:Ngu Lão: Ta cho các ngươi cảnh sát xin lỗi, trước đó là ta nói quá lời!

**Chương 43: Ngu Lão: Ta xin lỗi các vị cảnh sát, trước đó là ta đã nói quá lời!**
Giang Hạo đặc biệt liếc nhìn Ngu Lão một cái, liền biết vị tiền bối thoạt nhìn tuổi tác đã cao này không phải là một nhân vật đơn giản.
Ngược lại hắn rất bình tĩnh, đối mặt với câu hỏi của Ngu Lão vẫn có thể giữ được vẻ tự nhiên, "Lão tiên sinh, ta không xác định hai người kia trộm có phải là đồ vật các vị làm mất hay không, nhưng hai người này xác thực là Lý Thế Tài và Lý Thế Phát, tội phạm đang bị truy nã."
"Cái này......"
Ngu Lão chớp chớp mắt, nhìn Giang Hạo từ đầu đến chân một lượt.
Tiểu tử này thoạt nhìn thật liều lĩnh a......
"Tốt, tốt, cậu vì bắt những tên trộm đó, có thể làm được như vậy, thật khiến ta được mở rộng tầm mắt!"
"Tiểu hỏa tử, bất kể bọn chúng trộm đồ có phải là đồ của chúng ta làm mất hay không, cậu cũng đã giúp chúng ta làm một việc lớn!"
"Lần này thực sự phải cảm tạ cậu!"
Ngu Lão liên tục vỗ vai Giang Hạo, ngữ khí tán thưởng không kìm được thốt ra.
Tưởng Hải Đào khóe mắt nheo lại, lỗ tai dựng đứng, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên người Giang Hạo.
"Là tiểu tử này bắt Lý Thế Phát hai huynh đệ?"
"Sao vậy?" Lâm Đại Hồng nhướng mày, "Anh còn hoài nghi đồ đệ của ta? Bên này có nhân chứng, đồ đệ này của ta vừa tới sở báo danh ngày đầu tiên, liền lập công lớn như vậy cho Giang Thành, Giang Bắc, còn có thể là giả sao?!"
"Đây là gia hỏa kia ngày đầu tiên đi báo danh?!"
"Tiểu tử này có phải là người mới không vậy, ta dựa vào, bắt hết người này đến người khác, đúng là điên mà!"
"Mẹ nó, so sánh như thế, sao lại khiến ta cảm giác như mình mới là người mới vậy?"
Đám cảnh sát đi theo Tưởng Hải Đào đều kinh ngạc.
Ai mà không biết Giang Hạo chứ, ít nhiều cũng có nghe nói, dù bọn họ không có thời gian lướt "đấu âm", nhưng khi trả lời tin nhắn trong nhóm, cũng có thể thấy mọi người bàn tán về Giang Hạo.
Người này đúng là thần mà!
Hết lần này đến lần khác đổi mới nhận thức của bọn họ!
Tưởng Hải Đào ngây ngốc trong vài giây, nhìn vẻ mặt Lâm Đại Hồng, trong lòng hắn cũng chắc chắn những lời Lâm Đại Hồng nói đều là thật, tiểu tử này vậy mà là đồ đệ của Lâm Đại Hồng?
Nghĩ đến những năm này Lâm Đại Hồng đã không còn thu đồ đệ nữa, người trước đó ông thu đều đã vào trong tỉnh ngồi, không ngờ lần này lại thu một đồ đệ khiến người ta hâm mộ thế này.
Lão già này... ánh mắt đúng là độc ác thật đó!
Tưởng Hải Đào không kịp nghĩ sâu xa, vội vàng truy vấn Lâm Đại Hồng, "Chuyện gấp gáp nhất hiện tại vẫn là để Ngu Lão kiểm tra trước, xem có phải đồ vật bị xói mòn từ quần thể mộ cổ Giang Bắc ra không."
"Không sai."
Lâm Đại Hồng ngược lại rất khẳng định.
Hắn dựa theo trình tự nói tiếp, "Chúng ta đến đồn công an Nam Khu Giang Thành gặp nhau đi, đồ vật đã được người vận chuyển về trong sở, hiện tại ở đây còn rất đông người."
Trong xe buýt là một xe tội phạm, cần gấp rút đưa đi!
Lâm Đại Hồng chỉ chỉ chiếc xe buýt kia.
Tưởng Hải Đào và một đoàn người là chạy tới sau, cũng không biết Lâm Đại Hồng tại sao lại chỉ vào chiếc xe buýt đó, đám người hơi có nghi hoặc.
"Chỗ này, sao lại có một chiếc xe buýt?"
"Trong xe đều là những kẻ tham gia "phiếu xương", tham gia đánh bạc, cần gấp đưa về, nên đừng trách ta không ở đây cùng các người nói chuyện nhiều."
Lâm Đại Hồng ra vẻ khó chịu, cố ý thở dài, "Giang Hạo tiểu tử này thật là, lúc đầu ta đã muốn ngủ rồi, tiểu tử này lại bắt nhiều người như vậy, thật sự là thêm phiền phức cho ta!"
"Một xe tội phạm?!"
Ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Giang Hạo.
Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, Giang Hạo cười cười, xoa xoa bàn tay, "Chuyện cụ thể, ta trở về rồi nói sau có được không?"
Hắn bây giờ còn chưa thay đồ nữ ra, thực sự không được tự nhiên, đâu còn tâm trạng ở lại đây cùng mọi người khoác lác gì chứ!
Bên cạnh Ngu Lão nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của Giang Hạo, không khỏi gật đầu lia lịa.
Trước khi mọi người rời đi, Ngu Lão vẫn là không nhịn được lên tiếng.
"Tiểu Tưởng à, nói thật, trước khi đến đây ta ở quần thể mộ cổ có nói những lời nặng nề."
Hắn ít nhiều có chút hổ thẹn, liên tục cảm khái, "Ta cũng vì mất đi văn vật, sốt ruột quá, mới nói những lời khó nghe với các cậu, nhưng trên thực tế, cảnh sát tốt của chúng ta vẫn có rất nhiều!"
"Giống tiểu tử này, cảnh sát như thế, thật sự làm chúng ta an tâm!"
"Ta xin rút lại lời nói trước đó!"
"Ngu Lão, ngài đừng nói như thế, bảo hộ văn vật là trách nhiệm của chúng ta, coi như văn vật bị mất, chúng ta cũng phải tìm về."
Tưởng Hải Đào vội vàng đỡ Ngu Lão tiên sinh.
Ánh mắt hổ thẹn của hắn liếc về phía Giang Hạo, không ngờ tới, văn vật bị mất trong khu vực mình quản lý, lại bị cảnh sát của đồn công an khu vực khác tìm thấy...
Hơn nữa cảnh sát này lại là thực tập sinh!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, thật không hay chút nào... Xem ra hắn cần phải tiến hành một đợt huấn luyện ma quỷ lớn cho cục cảnh sát và đồn công an dưới quyền. Lâu nay bọn họ sống quá nhàn hạ rồi chăng? Đến một cảnh sát thực tập cũng không sánh bằng?!
Giờ phút này, nhóm cảnh sát đi cùng Tưởng Hải Đào đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Chuyện gì vậy?
Rõ ràng là giữa mùa hè, sao lại có cảm giác âm lãnh thế này?......
Đám người vây xem xung quanh cũng dần hiểu rõ mọi chuyện.
Nhìn chiếc xe chở đầy tội phạm, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
"Ta dựa vào, thật quá đáng sợ! Lần đầu tiên thấy áp giải tội phạm lại dùng cả xe buýt, cái này cần bao nhiêu người a!"
"Không biết còn tưởng rằng bọn họ đi du lịch đó?"
"Muốn đi du lịch cũng được thôi! Nhưng chỉ là đi du lịch trong tù mấy ngày thôi mà!"
"Giật cả mình, nhưng hình như nói đều là do cảnh sát kia bắt, thật lợi hại, có thể bắt cả một xe người......"
"Chắc đám người trong hội sở kia đều bị hắn bắt mấy lần rồi, bắt là tốt, đã sớm nghe nói hội sở này không trong sạch!"
Hiện trường càng lúc càng đông người.
Lo lắng sự việc bị lan truyền quá nghiêm trọng, Lâm Đại Hồng vội vàng giải tán những người này cùng các nhân viên cảnh sát.
Cấp trên mà biết tối hôm nay, số tội phạm bị bắt nhiều đến mức phải dùng xe buýt để chở, không chừng sẽ giao cho bọn họ nhiệm vụ phải quét sạch những kẻ còn sót lại ở Giang Thành mất.
Cho dù bình thường bọn họ có quản lý nghiêm ngặt, cũng khó tránh khỏi sẽ có một vài con sâu bẩn thỉu sinh sôi.
Nhưng làm thế nào để diệt trừ tận gốc những con sâu này, đây cũng là một vấn đề nan giải.
Một đoàn người vội vàng lên xe cảnh sát, theo đại bộ đội hướng đồn công an Nam Khu Giang Thành mà đi.
Trong xe buýt.
Một nam nhân nhìn thấy hai huynh đệ phía trước, "Nghe nói các cậu chính là những tên trộm mộ một trăm triệu?"
Lý Thế Phát: →_→
Lý Thế Tài: →_→
Biểu cảm của hai huynh đệ vô cùng khó chịu, căn bản không muốn trả lời câu hỏi sỉ nhục bọn họ thế này.
Mà người kia cũng không ngần ngại, ngay trước mặt Lý Thế Phát và Lý Thế Tài châm chọc: "Thì ra các cậu cũng chỉ có vậy thôi à, trộm đồ vật quý hiếm cỡ nào đi chăng nữa, cũng vẫn bị đám cảnh sát bắt vào tù!"
"Phi!"
Lý Thế Tài với tính khí nóng nảy, trực tiếp nhổ một bãi nước bọt vào mặt người kia, "Ngươi mẹ nó xem thường ai thế! Lão tử trước giờ chưa từng bị cảnh sát để mắt tới!"
"Nếu không phải lần này đụng phải tên biến thái kia, hai ngón tay của huynh đệ ta không chừng còn đang ung dung ở nơi nào rồi!"
"Đụng phải hắn, coi như là đổ tám đời mốc meo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận