Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 33:Từng trộm quá cao đạt một trăm triệu văn vật?!

**Chương 33: Từng trộm văn vật có giá trị lên tới một trăm triệu?!**
"Lâm Sở vẫn luôn yêu quý cậu, trực đêm ở đồn kỳ thực không mệt, cậu cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe."
Mã đội bưng đĩa lên, "Thôi được rồi, các cậu cứ tiếp tục ăn đi, tôi chuẩn bị ra ngoài trực ca đây."
"Đợi chút! Đội trưởng, để tôi cùng Giang Hạo học hỏi chút kinh nghiệm, trực đêm nay vậy!"
"Đội trưởng! Tôi cũng muốn học hỏi chút kinh nghiệm, có thể..."
"Được rồi." Mã đội ngắt lời bọn họ, liếc nhìn Giang Hạo một cái, "Các cậu muốn học hỏi kinh nghiệm từ Giang Hạo thì cứ học, đừng có làm trễ nải việc trực ban là được."
Kỳ thực Mã đội cũng rất muốn ở lại đây để trò chuyện thêm với Giang Hạo vài câu.
Nghe nói Giang Hạo khi khống chế tội phạm, đều dùng thuật cận chiến cùng cú đá vào hạ bộ.
Thuật cận chiến và cú đá vào hạ bộ này ai cũng biết cả, chỉ là bọn họ thật sự không thể đảm bảo có thể nhanh, chuẩn, ác như Giang Hạo, hơn nữa còn khiến cho đối phương hoàn toàn không có chút sức lực nào để chống đỡ.
Chỉ là do Mã đội còn phải xử lý những việc khác trong đồn, nên đành phải rời đi trước.
Những người còn lại sau khi nghe Mã đội đồng ý, nhao nhao giống như là uống thuốc an thần, an ổn ngồi tại chỗ cùng Giang Hạo trò chuyện...
Tám giờ tối.
Giang Hạo cùng ba người trong đồn ở lại trực ban đêm.
"Giang Hạo, cậu rảnh không? Bên cục c·ô·ng an thành phố cần một số tài liệu, tôi hiện tại lại đang bận rộn chỉnh lý, đối chiếu tài liệu cậu giao nộp hôm nay để giao cho cục thành phố, thật sự là..."
"Được, giao cho tôi đi."
Giang Hạo rất sảng khoái nhận lấy tài liệu này từ tay đồng nghiệp.
Nói thật, ngồi ở đây trực đêm đúng là không có chút hăng hái nào.
Đi tới đi lui nhận được những cuộc điện thoại báo án đều là những cuộc điện thoại hòa giải tranh chấp của người dân.
Có thời gian này, hắn càng muốn ra ngoài dạo một vòng, biết đâu lại phát hiện được kinh hỉ ngoài ý muốn gì đó trên đường.
"Tài liệu này giao cho tôi, tôi đi trước đây."
"À! Giao cho phòng an ninh của cục thành phố là được!"
"Gã này chạy nhanh như vậy, sao mí mắt tôi lại giật mấy lần thế này?"
"Tôi cũng thế!"
"Cảm giác Giang Hạo vừa đi ra ngoài, có khi lại phải bắt mấy người..."
"Làm sao có thể!"
Hai người vừa nhìn nhau, nhao nhao im lặng.
Hình như cũng không phải là không có khả năng... Dù sao hôm nay những việc tiểu tử Giang Hạo này làm thật sự là khiến cho người ta trợn mắt há hốc mồm, khó mà tin được...
Giang Hạo một mình lái chiếc xe điện nhỏ của đồn đi ra ngoài.
Dọc đường không nhịn được mở bảng hệ thống ra.
【Điểm tích lũy hiện có: 10230!】
Hơn một vạn điểm tích lũy... Vừa mở bảng thương thành ra, phát hiện để đổi được kỹ năng "gặp qua là không quên được" còn thiếu hai mươi ngàn điểm tích lũy.
Mười ngàn điểm tích lũy này ngược lại là có thể đổi được không ít thứ, chỉ có điều đều không phải là thứ hắn cần nhất.
Nhưng mở rộng phạm vi của rađa quét ác vẫn rất hấp dẫn Giang Hạo.
Hắn không nói hai lời dùng một ngàn điểm tích lũy để mở rộng phạm vi quét của rađa quét ác ra thêm ba mét!
Từ đồn c·ô·ng an Nam Khu đến cục c·ô·ng an thành phố vẫn có một khoảng cách nhất định.
Đồng thời, Cục C·ô·ng An Tân Thị nằm tại khu khai p·h·át mới, khu khai p·h·át mới trước mắt phần lớn khu vực vẫn chưa được xây dựng.
Bảo tàng, thư viện mới của thành phố, đều chuẩn bị được xây dựng tại khu khai p·h·át mới, dẫn đến khu vực đó có không ít công trường.
Giang Hạo nếu đi theo con đường lớn bình thường, chiếc xe điện nhỏ này chạy hết điện cũng chưa chắc đến nơi.
Thế là, hắn mang theo tài liệu rẽ vào đường nhỏ.
Phụ cận khu mới này đều là những thôn và ruộng đồng chưa bị phá dỡ, hắn xuyên qua con đường nhỏ trong ruộng mía.
Con đường chật hẹp lại xóc nảy.
Khi Giang Hạo tăng tốc về phía trước, chợt thấy phía trước có một luồng ánh sáng chói mắt chiếu tới.
Phụ cận không phải là không có đèn đường, bật đèn pha làm gì?
Giang Hạo nhíu mày, đang định nheo mắt để mở mắt khác, trong nháy mắt quét đến một khung vuông!
Đáy mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức chịu đựng cảm giác khó chịu của mắt, nhìn về phía trước, nội dung trong khung vuông có thể thấy rõ ràng!
【Họ tên: Lý Thế Phát】
【Hành vi phạm tội: t·r·ộ·m mộ, từng ă·n c·ắp văn vật có giá trị lên tới một trăm triệu!】
【Điểm tích lũy bắt giữ: Hai ngàn!】
【Họ tên: Lý Thế Tài】
【Hành vi phạm tội: t·r·ộ·m mộ, từng ă·n c·ắp văn vật có giá trị lên tới một trăm triệu!】
【Điểm tích lũy bắt giữ: Hai ngàn!】
t·r·ộ·m mộ?!
Còn từng ă·n c·ắp văn vật có giá trị lên tới một trăm triệu?!
Giang Hạo giật mình trong lòng, t·r·ộ·m văn vật có giá trị lên tới một trăm triệu, đây là số tiền mà hắn làm cả đời, thậm chí là làm mấy đời cũng không k·i·ế·m được, hai người này vậy mà lại dựa vào việc t·r·ộ·m mộ để có được số tiền kếch xù như vậy?!
Nhất là hai người này lại còn là anh em ruột?
Đối phương đang lái xe về phía mình, hơn nữa bây giờ hắn còn đang mặc đồng phục cảnh s·á·t, không được, tuyệt đối không thể bị bọn chúng phát hiện!
Giang Hạo lập tức cố ý lái xe điện vào trong ruộng mía, toàn bộ chiếc xe điện nhỏ trực tiếp đổ xuống ruộng mía.
Hắn cũng thuận thế ngã xuống, khiến trên cánh tay lại một trận đau nhức liên hồi, đau đến mức Giang Hạo nghiến răng, cố nén cơn đau này.
Mà chiếc xe đang chạy về phía này hình như cũng chú ý tới có một chiếc xe điện đổ xuống trong ruộng mía.
"Anh, hình như vừa rồi có một chiếc xe bị đổ."
"Mặc kệ nó có đổ hay không, đi ra ngoài chơi một ván đi, đi theo hai lần cho sướng, vị khách kia của ta chắc phải rạng sáng mới đến."
"Đào lâu như vậy, cũng nên hưởng thụ cho đã hai ván, lập tức đến khu trung tâm thành phố rồi, thoải mái thôi!"
Trong xe hai người tưởng tượng cảnh tượng lát nữa có thể tiêu hồn một phen, trong nháy mắt tinh thần vô cùng phấn chấn!
Lý Thế Phát ngồi ở ghế lái, khi chạy đến chỗ Giang Hạo vừa ngã, quả thật có nhìn thấy một chiếc xe điện trong ruộng, nhưng chỉ thấy xe điện, không thấy người đâu.
"Mẹ nó, có biết lái xe không đấy! Lái xe kiểu gì mà bật đèn pha thế!"
"Không biết lái thì bật đèn khác đi! Mẹ kiếp!"
Thừa dịp bọn chúng đi ngang qua, Giang Hạo còn cố ý gằn giọng mắng một trận.
Chỉ thiếu nước không hỏi thăm cả nhà tổ tông bọn chúng!
Lý Thế Phát "hừ" một tiếng, hạ cửa sổ xe xuống, từ trong cổ họng khạc ra một ngụm đờm nghìn năm, "phì!"
Hắn cố ý nhổ về phía Giang Hạo ngã sấp xuống!
Sau đó, lại nhanh chóng kéo cửa sổ xe lên, tiêu sái lái xe rời khỏi ruộng mía.
Giang Hạo không trì hoãn thời gian ở trong ruộng, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, lập tức đỡ chiếc xe điện nhỏ dậy.
Nhổ nước bọt đúng không?
Đêm nay nhất định phải bắt ngươi vào đồn c·ô·ng an nhổ cho đủ!
Hai tên t·r·ộ·m mộ t·r·ộ·m văn vật có giá trị lên tới một trăm triệu này làm sao có thể bỏ qua được, có thể t·r·ộ·m được số tiền một trăm triệu không hợp lẽ thường như vậy, chắc hẳn cũng là lũ trộm cắp, thả bọn chúng ra, không chừng ngày nào đó ngay cả tượng binh mã cũng bị nhổ đi!
Hắn vội vàng vịn xe điện.
Vừa mới chuẩn bị đ·u·ổ·i th·e·o, liền nhận được điện thoại, xem xét tên người gọi, ánh mắt Giang Hạo sáng lên không ít!
"Tiểu Hắc! Cậu bây giờ đang trực ban à?"
"Hạo ca, tôi đêm nay không có trực ban, vừa mới đến Giang Thành, cậu đang ở đâu? Muốn tìm cậu trò chuyện vài câu."
"Tôi thấy bên Nam Khu này hình như có không ít đồ ăn ngon, chúng ta..."
"Trò chuyện cái gì, ăn uống cái gì, bây giờ có nhiệm vụ lớn phải làm, cậu đến đúng lúc lắm! Làm hay là không làm?"
Giang Hạo vừa gọi điện thoại, vừa kéo chiếc xe điện lên.
Thừa dịp chiếc xe phía trước còn chưa rời khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, hắn vội vàng lái xe đ·u·ổ·i th·e·o.
Mà lúc này, Tiểu Hắc đang lái xe chợt giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng nói, "Ca, có việc muốn nhờ em làm, em chắc chắn làm!"
"Cậu bây giờ đang ở đâu? Tôi lái xe đi tìm cậu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận