Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 47:Đối, đây là bạn gái của ta, xinh đẹp a?

**Chương 47: Đúng, đây là bạn gái của ta, xinh đẹp chứ?**
Giang Hạo thật sự có chút khó mà tin nổi.
Hắn cũng mới chỉ vừa gặp mặt Lâm Chỉ Tình mà thôi, nữ nhân trước mắt cứ như vậy tin tưởng hắn sao?
"Ngươi không lo lắng ta lừa tiền lừa sắc à?"
Lâm Chỉ Tình lại chuyển tay lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó đặt vào lòng bàn tay Giang Hạo, "Ngươi muốn lừa thì cứ lừa, những thứ này chẳng đáng gì."
"Đây là chìa khóa xe, ngươi đi làm có thể lái chiếc này, lo người khác có thể sẽ quá phận chú ý ngươi, nên ta đã đổi cho ngươi một chiếc xe bình dân hơn."
"???"
Xe bình dân hơn?
Năm mươi mấy vạn, bản E, ngươi nói với ta là xe bình dân hơn?!
Giang Hạo thật sự muốn phát khóc trước độ chịu chi của nữ nhân trước mắt.
Lâm Chỉ Tình cười tủm tỉm, thấy Giang Hạo như vậy, nàng tiếp tục an ủi, "Ngươi cứ yên tâm ở, yên tâm dùng."
Sở dĩ tin tưởng Giang Hạo như vậy, không phải Lâm Chỉ Tình bị hỏng đầu óc.
Dù sao nàng cũng là người làm ăn đến mức này, chuyện gì chưa từng thấy qua, nhưng tin tưởng Giang Hạo như vậy, vẫn là bởi vì các loại nhân tố của Giang Hạo.
Ví dụ như công việc của hắn, nàng tin tưởng một lòng chỉ lo công tác bắt trộm cướp không phải người xấu, đại bộ phận người tâm thuật bất chính không thể làm cảnh sát.
Thứ hai, đương nhiên là bởi vì Giang Hạo làm việc dưới trướng phụ thân nàng.
Nếu hắn thật sự lừa nàng, hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, hà tất làm loại chuyện tự chuốc khổ cực này?
Giang Hạo nhìn hai chiếc chìa khóa trong tay, lập tức im lặng.
Lần này có cả nhà lẫn xe, trước mắt lại còn có một phú bà, còn cần phải phấn đấu nữa sao?
Sư phụ hắn nói rất đúng!
Mẹ nó, "ăn bám" cũng là một loại bản lĩnh, có nữ nhân nguyện ý cho hắn tiêu tiền, hắn không nhận, làm ra vẻ thanh cao, vậy thì quá ngu ngốc...
Huống chi, nữ nhân trước mắt căn bản không thiếu chút tiền này!
Giang Hạo lặng lẽ cất hai chiếc chìa khóa, như nói đùa nhìn Lâm Chỉ Tình, "Ngươi tốt với ta, vậy ta liền nhận, sau này ta chuyên tâm tiêu tiền của ngươi, còn tiền của ta thì để dành."
Lâm Chỉ Tình nghĩ hắn sẽ nhận, nhưng không ngờ hắn lại nhận nhanh như vậy, bị động tác mau lẹ của hắn làm bật cười.
"Được thôi."
"Nhưng ta nói trước, chúng ta yêu đương là đường đường chính chính, không đùa giỡn."
"Không đùa giỡn."
Giang Hạo nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, vô thức trả lời.
Hắn thừa nhận, đàn ông phổ biến đều có hảo cảm với những người phụ nữ tướng mạo xinh đẹp, vóc dáng cân đối, khí chất tốt, đây là lẽ thường tình.
Phụ nữ cũng đều như vậy.
Các phương diện điều kiện của Lâm Chỉ Tình đều có thể nói là SSS?!
Hắn làm sao có thể đùa giỡn với nàng chứ?
Hai người ở trong một gian ký túc xá không lớn không nhỏ, ngồi trên chiếc giường đơn, cùng nhìn nhau.
Những người độc thân lâu ngày như họ, trên người tỏa ra hormone mãnh liệt.
Bầu không khí ái muội, trong không khí dường như có một dòng điện yếu ớt, khiến bọn họ cảm thấy từng trận tê dại lan khắp toàn thân.
Giang Hạo nhìn chóp mũi Lâm Chỉ Tình, ánh mắt dừng lại trên đôi môi óng ánh của nàng, đang cố gắng rút ngắn khoảng cách với Lâm Chỉ Tình......
"Thình thịch thình thịch!"
"Ca! Hạo ca! Ngươi có ở trong không!"
"Rầm rầm rầm!"
"Ca! Sao ngươi còn khóa cửa vậy?"
Đứng bên ngoài, Tiểu Hắc dùng sức vặn cửa, sau đó lớn tiếng gọi Giang Hạo.
Người trong phòng lần này thật sự bị giật mình... Cả người đều run lên.
Không phải bị hormone kích thích, mà là bị tiếng đập cửa bên ngoài làm cho giật mình!
Sông Chính khí nghiến răng nghiến lợi, khó khăn lắm mới có cảm xúc, lại bị Tiểu Hắc phá hỏng!
Hắn không nhịn được đứng dậy đi ra mở cửa, "Tiểu Hắc, tiểu tử ngươi tốt nhất là có chuyện gấp!"
Người ngoài cửa nghe được giọng điệu này của Giang Hạo, có chút nghi hoặc, run lẩy bẩy, giọng điệu Hạo ca không thích hợp a......
Cửa vừa mở, Tiểu Hắc liền nhìn thấy Lâm Chỉ Tình đang ngồi trên giường.
Dù đưa lưng về phía hắn, nhưng có thể thấy rõ là phụ nữ!
"Ngọa tào!"
Tiểu Hắc bị dọa sợ vội vàng quay lưng đi.
"Hạo ca, ta không biết trong này còn có nữ nhân, ta không cố ý quấy rầy chuyện tốt của ngươi, ta......"
"Được rồi."
Giang Hạo lườm hắn, túm Tiểu Hắc đang quay lưng lại, "Có làm gì đâu, ngươi quay lưng làm gì."
"Ta......"
Tiểu Hắc lúng túng, đối diện với ánh mắt giết người của Giang Hạo, vội vàng giải thích, "Hạo ca, ta... Thật sự không cố ý!"
"Nói thật, có phải ta phá hỏng chuyện tốt của ngươi không?"
Tiểu Hắc hạ giọng.
Giang Hạo im lặng nhìn Tiểu Hắc, không nói gì.
Bị Giang Hạo nhìn chằm chằm mấy giây, Tiểu Hắc biết mình đến không đúng lúc.
Hắn vừa phối hợp mọi người làm xong ghi chép, định đến cảm tạ Giang Hạo, ai ngờ lại đụng phải chuyện này.
"Nói đi, có chuyện lớn gì?"
"Chuyện lớn thì không có, chỉ là......"
Tiểu Hắc muốn nói lại thôi, lại nhìn vào trong phòng.
Có người này ở đây, hắn không tiện nói!
Lâm Chỉ Tình ngồi trong ký túc xá không phải người ngu, nghe hai người nói chuyện bên ngoài, tự nhiên biết hiện tại nàng ở đây, hai người họ khó nói chuyện.
Lâm Chỉ Tình đứng lên, đặt đồ mình mang tới xuống, sau đó mới quay người.
Khi Tiểu Hắc nhìn rõ gương mặt Lâm Chỉ Tình, không kìm được mà trợn tròn mắt.
Ta dựa vào!
Đây là bạn gái Hạo ca? Cái này, xinh đẹp quá!
Hắn làm ở đồn công an Trường Phong Trấn, làm sao thấy được nữ nhân xinh đẹp như vậy?
"Khụ!"
Giang Hạo hắng giọng.
Tiểu Hắc lập tức hiểu ý, thu hồi ánh mắt, cười ngượng ngùng hai tiếng, hắn kinh ngạc vì bạn gái Hạo ca quá tuyệt, cũng không dám có suy nghĩ gì khác.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn khẳng định không khống chế được.
Lâm Chỉ Tình đi đến bên cạnh Giang Hạo, đôi mắt đẹp nhìn hắn, "Vị trí nhà ta đã gửi cho ngươi, xe ở bên ngoài, nhớ uống canh."
"Ngươi về bằng gì?"
Giang Hạo sửng sốt, kịp phản ứng.
Chết thật, Lâm Chỉ Tình lái xe đến cho hắn, vừa rồi nàng còn nói với Lâm Đại Hồng là tự lái xe về, xe này cho hắn rồi nàng làm sao về?
Tiểu Hắc thức thời cười, "Ca, hay là ngươi đưa chị dâu về? Ta đợi ngươi ở đây."
"Không cần lo, có lái xe tới đón ta."
Trước khi Lâm Chỉ Tình đi, ánh mắt dường như không rời khỏi Giang Hạo.
Hai người cứ thế nhìn nhau, Tiểu Hắc cảm thấy mình bây giờ như một bóng đèn sáng chói.
Hắn lặng lẽ lui sang một bên.
Đến khi Lâm Chỉ Tình rời đi, Tiểu Hắc mới dám bộc lộ sự kinh ngạc nén trong lòng, đuổi theo Giang Hạo vào ký túc xá.
"Ta dựa vào, Hạo ca, kia, kia, vừa rồi nữ nhân kia......!"
"Ừ." Giang Hạo cầm canh Lâm Chỉ Tình đưa tới, vừa mở ra, nhìn bên trong đầy ắp, cười nói, "Vừa rồi là bạn gái ta, ta, xinh đẹp chứ?"
Thấy Giang Hạo cười toe toét, Tiểu Hắc cố ý nói, giọng điệu chua loét nhại lại Giang Hạo, "Ca, giọng điệu ngươi bây giờ thật muốn ăn đòn!"
"Bất quá... Xinh đẹp thật!"
Tiểu Hắc vẫn không nhịn được bát quái, "Đã trễ thế này, nàng đến đưa canh cho ngươi?"
Giang Hạo bưng bình giữ nhiệt uống một ngụm, "Không chỉ vậy, nàng đến đưa nhà, đưa xe."
Giọng nói nhàn nhạt này, làm Tiểu Hắc chấn kinh, "Đưa nhà, đưa xe?! Ta thề! Hạo ca, ngươi không đùa chứ? Một nữ nhân đưa nhà, đưa xe cho ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận