Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 61:Dân mạng: Chiêu này coi như không tệ, lần sau đối bạn trai ta dùng dùng ~ hì hì

**Chương 61: Dân mạng: Chiêu này coi bộ không tệ, lần sau sẽ thử với bạn trai ta xem sao ~ হিহি**
**Ba!**
Nữ nhân nhắm chặt mắt, coi như đã trút được gánh nặng.
Nàng lo lắng đề phòng, thở hắt ra một hơi, xem xét! Ánh mắt ảm đạm trong nháy mắt lại sáng lên, trừng trừng nhìn vào màn hình!
Thành công!
Xem ra muốn gửi những video liên quan đến Giang Hạo thì vẫn phải che mặt đi mới được.
Dù sao nàng đăng tải cũng không phải video vi phạm quy định, hơn nữa còn là video tích cực! Nếu như bị gỡ xuống, vậy nhất định có nguyên nhân khác.
Không công khai thông tin cá nhân của cảnh sát, hẳn là có thể được nhỉ?
Nữ nhân nhìn lượt xem và bình luận của video vừa đăng lên, khóe miệng lại cong lên, vui vẻ cười thành tiếng.
“Đăng, đăng, viên cảnh sát này đúng là trâu bò!”
Chủ cửa hàng tiện lợi nghe thấy tiếng cười không dứt của nàng, có chút hoảng sợ, vừa nãy còn đang tức giận, lúc này lại cười rộ lên? Không phải thật sự là người đ·i·ê·n đấy chứ!
Bình luận náo nhiệt hẳn lên!
【Một cái béo tử: Lại là viên cảnh sát này! Bị che mặt, nhưng cái cảm giác quen thuộc kia vẫn không tài nào tan được!】
【Ổn đại tiền nam nhân: Ngọa Tào, ngân hàng Xuân Phong? Chuyện này giải quyết xong chưa? Ta... Ta tan làm còn phải đi ngang qua đó!】
【Đông khu đồn công an: Học tập các ca ca nam khu đồn công an ~ bút tâm ~】
【Ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt: Ta hoa mắt à? Đông khu đồn công an chính thức cũng xuất hiện rồi ư? Ôi! Các ngươi không biết xấu hổ à? Người ta đều là do các ca ca Nam Khu đồn công an bắt được →_→ thành tích của các ngươi đâu!】
【Tiểu bạch trắng lại trắng: Cảnh sát này thật nhiệt tình! Lần sau ta cũng sẽ trừng trị bạn trai ta như vậy! Hihi ~】
【Ta tình yêu băng rộng rãi rơi: Chuyện này là thật! Ta đang ở hiện trường, ta dựa, nhanh như vậy đã có người đăng video rồi á? Bất quá nói đi cũng phải nói lại! Viên cảnh sát Nam Khu kia thật sự lợi hại!】
【Tiêu xài một chút thau lớn: Các ngươi gọi đây là cảnh sát thực tập á?! Cảnh sát thực tập bây giờ đều nỗ lực như vậy sao?!】
【Bắc khu đồn công an: Cố gắng… Hướng nam khu ca ca học tập! Các ca ca ~ cầu mang~!】
Video này không chỉ làm dấy lên sự bàn tán sôi nổi của cư dân mạng, mà ngay cả không ít tài khoản chính thức của các đồn công an cũng lên tiếng.
Mặc dù là video đã được làm mờ, nhưng nội dung văn án lặp đi lặp lại nhiều lần vẫn có liên quan đến Giang Hạo.
Những người quan tâm đến giới này vừa nhìn thấy tên Giang Hạo, trong nháy mắt liền có thể nhận ra ngay, viên cảnh sát này chính là cảnh sát nhân dân thực tập ở Nam Khu! Người anh em am hiểu "liêu âm cước" kia!......
Giang Bắc Thị Công An Cục.
Tưởng Hải Đào nhìn video trong nhóm nhỏ do mấy cục trưởng công an thành phố cấp địa khu bọn hắn lập ra, mắt trợn tròn!
Nếu không phải bây giờ là thời đại internet, hắn cũng không biết được tiểu tử Giang Hạo này lại bắt được tội phạm!
Không phải, tiểu tử này thật sự là người máy sao?
Hay là những phần tử phạm tội kia giống như nam châm, cứ nhào vào người Giang Hạo?
Xem xong video này, trong lòng Tưởng Hải Đào cũng thật sự phục, tiểu tử này đúng là mang theo một chút vận may trên người! Đi gửi tiền cũng có thể đụng phải chuyện như thế này!
“Tưởng Cục! Tưởng Cục!”
“Hỗn xược! Trời không sập xuống, ngươi la lối om sòm cái gì!”
Nghe Cục trưởng Công an thành phố Giang Thành là Văn Đào nhắn trong nhóm, nói Giang Hạo là người hắn nhất định phải có, nhất định phải đào về Công an Cục Giang Thành, Tưởng Hải Đào tức anh ách!
Hắn còn đang để mắt tới Giang Hạo đấy!
Sự cạnh tranh lớn thế này, Giang Bắc lấy cái gì để hấp dẫn Giang Hạo tới? Hắn lại không giống Lâm Đại Hồng có con gái!
“Là, là Giang Hạo có tin tức ạ!”
Người tới sửng sốt, vội vàng chia sẻ với Tưởng Hải Đào, “Hôm nay… anh ta đã khống chế một người bệnh tâm thần.”
Tưởng Hải Đào nhắm mắt lại, dùng sức xoa huyệt thái dương.
Cảnh sát kia thấy Tưởng Hải Đào dường như đã biết chuyện này, lúc này mới bớt căng thẳng, thăm dò nói, “Ngài đã biết rồi ạ?”
Cộc cộc cộc!
Tưởng Hải Đào dùng khớp ngón tay gõ mạnh mấy cái lên mặt bàn, “Ngươi cũng biết Giang Hạo không tầm thường đúng không? Ngươi nói với ta những điều này để làm gì, chẳng lẽ muốn ta tiếp tục ghen tị với Giang Thành các ngươi sao!”
“Đặng đội trưởng bên kia vẫn chưa có cách nào từ bỏ.” Cảnh sát tới cười gượng hai tiếng, “Tưởng Cục, ngài nói xem có thể mời Giang Hạo đến bên chúng ta một chuyến không, giống như Trường Phong Trấn vậy, coi như là mượn người.”
“Nghe nói sắp triển khai hoạt động trong sạch, mỗi thành phố đều phải tiến hành.”
Mượn được người, chưa biết chừng thành tích của Giang Bắc bọn hắn còn có thể tốt hơn một chút!
Nếu không mượn được người này, vậy…thành tích năm nay e rằng sẽ kém hơn Giang Thành, phải biết Giang Bắc bọn hắn những năm gần đây đều đứng đầu!
Cảnh sát nhân dân thực tập năm nay quả thực đã tạo cho bọn hắn không ít áp lực!
Tưởng Hải Đào hừ một tiếng, “Ngươi cảm thấy bọn họ bằng lòng cho chúng ta mượn người ngay lúc quan trọng này sao?”
“Ngươi nói xem, nếu ta có một đứa con gái thì tốt rồi!” Tưởng Hải Đào tức giận thở dài, “Vậy mà lại sinh ra một thằng con trai!”
Nếu hắn có con gái, không phải sẽ xinh đẹp hơn khuê nữ nhà Lâm Đại Hồng sao? Cùng cậu ấm nhà hắn yêu đương, như vậy chẳng phải sẽ rất đơn giản dụ được người về Công an Cục Giang Bắc sao?
“Thế thì có chút khó rồi ạ.”
Cảnh sát kia lẩm bẩm, “Dù sao nếu ngài có con gái, con gái ngài cũng không nhất định có tiền bằng con gái Lâm Sở, cho dù có tiền như vậy, ngài còn quên lão bà Lâm Sở rất ghê gớm sao, là đại lý thay mặt buôn bán!”
“Cái thằng nhóc thối nhà ngươi!”
Tưởng Hải Đào làm bộ muốn cầm quyển sách trên bàn đập tới, “Chỉ toàn nói những lời đau lòng!”
“Mau nghĩ cách, dụ Giang Hạo đến đây cho ta!”
Ngoài phòng họp lớn của Sở Công an tỉnh Quảng Tỉnh.
Một nhóm người mặc áo sơ mi trắng cùng nhau đi tới.
Lúc này, đối diện cũng có một nhóm người mặc áo sơ mi trắng do Lưu Minh Quần dẫn đầu, là các lãnh đạo vừa từ Giang Thành trở về tỉnh sau chuyến đi tàu cao tốc.
Vừa chạm mặt, Lưu Minh Quần vui vẻ nhìn thanh niên đứng giữa - là người dễ thấy nhất - Tề Quân Vĩ.
“Quân Vĩ à, lần này hội nghị lại được khen ngợi rồi nhỉ?”
Thanh niên đứng ở giữa chừng ba mươi tuổi, trong đám lãnh đạo mặc áo sơ mi trắng này, vô cùng trẻ trung!
Tề Quân Vĩ là đồ đệ đầu tiên của Lâm Đại Hồng.
Hắn theo Lâm Đại Hồng học mười năm, từ hai mươi hai tuổi học đến ba mươi hai tuổi, hai năm trước thăng chức lên Thành phố Hải Châu trực thuộc tỉnh, năm ngoái thăng làm cảnh giám cấp ba, đồng thời nhậm chức phó cục trưởng cảnh sát khu Hải Châu, trưởng trung đoàn cảnh sát giao thông, phân công quản lý các công việc điều tra h·ình s·ự, tuần tra…
Có thể nói Tề Quân Vĩ có được bản lĩnh này đều là nhờ theo Lâm Đại Hồng học tập mà có.
Trong mắt rất nhiều người, Tề Quân Vĩ cũng tự nhận mình có chút may mắn, dù sao những người đạt được vị trí như hắn hiện tại, phần lớn đã bốn mươi, năm mươi tuổi.
Nhưng hắn đang ở độ tuổi tráng niên.
Những người mặc áo sơ mi trắng đứng cùng Tề Quân Vĩ, ai dám tỏ vẻ ta đây trước mặt hắn? Đều không dám!
Thay vào đó, một tiểu hỏa trẻ tuổi không có thực lực, bọn hắn còn có thể tự xưng là trưởng bối, tiền bối với đối phương, nhưng với người như Tề Quân Vĩ, bọn hắn không thể ỷ vào tuổi tác đã cao của mình mà “chỉ bảo” Tề Quân Vĩ.
Nghe Lưu Minh Quần nói vậy, Tề Quân Vĩ không kiêu ngạo, không nóng nảy, “Lưu cục trưởng, ngài nói đùa.”
“Sư phụ của cậu thật sự là may mắn!” Lưu Minh Quần bày tỏ sự ngưỡng mộ, “Đại đồ đệ ở tỉnh nhận khen ngợi, tiểu đồ đệ nhậm chức hai ngày, đã ở cục công an thành phố nhận khen ngợi.”
Những người còn lại vừa nghe thấy, sắc mặt thoáng thay đổi.
Lâm Đại Hồng mới thu nhận tiểu đồ đệ, bọn hắn đều nghe nói qua, nghe tin tức thất thất bát bát, còn chưa hiểu rõ lắm về một người như vậy.
Nhưng từ ánh mắt tán thưởng của Lão Lưu có thể thấy được, tiểu đồ đệ mới này của Lâm Đại Hồng có vẻ rất "máu chiến"…!
Bạn cần đăng nhập để bình luận