Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 475:Là viết ngoáy chút, nhưng cũng còn có thể nhận ra!

Chương 475: Là viết ngoáy chút, nhưng cũng còn có thể nhận ra!
Rất nhiều người qua lại, người vây xem cũng rất nhiều, nhưng đều không có ảnh hưởng đến bước chân của Giang Hạo, hắn tiếp tục chạy về phía trước.
Trong lúc hướng về mục tiêu, hắn cũng tùy thời tùy chỗ thay đổi góc độ của máy bay không người lái, luôn ra vẻ như hắn đang dùng máy bay không người lái để tuần tra...
Lúc này, ở hướng một quán net.
Một người đàn ông đang đi ra từ trong quán net.
Hắn tên là Lâm Viễn Minh, người Phong Huyện.
Ba ngày trước, vì u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u say lái xe, gây ra t·ai n·ạn xe cộ đụng vào người, thậm chí còn đụng c·hết người. Sau khi đ·âm c·hết người, hắn không chủ động báo án, ngược lại lựa chọn bỏ trốn.
Lâm Viễn Minh cũng biết mình đã gây ra họa lớn, căn bản không dám trở về, cũng không có can đảm tự thú với cảnh s·á·t, bèn chọn cách liên hệ với người thân đang làm việc ở nước ngoài, rồi bắt xe "dù" đi đến Nhất Khang.
Sau khi đến đây, hắn không thể sử dụng thẻ căn cước, chỉ có thể đến một quán Internet ở đây tìm một chỗ để ngủ.
Sau một giấc ngủ dậy, Lâm Viễn Minh lại nhớ tới chuyện quan trọng nhất, liên hệ lại với người thân, nhờ họ tìm người ở đây giúp hắn xuất cảnh.
Khi lẩn trốn đến đây, Lâm Viễn Minh cũng đang chú ý tin tức bên phía Phong Huyện, biết được người bị mình đụng đã c·hết.
Say rượu đụng người gây tai nạn, hơn nữa người bị đụng còn t·ử v·ong, mình lại còn bỏ trốn sau khi gây chuyện, nếu như bị bắt lại, chắc chắn ít nhất 7 năm "bóc lịch", bên bảo hiểm cũng sẽ không bồi thường, bản thân còn phải chịu trách nhiệm cho một khoản bồi thường khổng lồ.
Hậu quả như vậy, hắn Lâm Viễn Minh nghĩ thôi đã không dám nghĩ, không thể gánh chịu nổi một chút nào!
Ba!
Lâm Viễn Minh càng nghĩ càng phiền, không nhịn được tát mạnh vào mặt mình một cái, lần này trực tiếp khiến hắn tỉnh táo lại, tự lẩm bẩm, "Không có việc gì... Đợi ra nước ngoài rồi, ai còn biết ta đã làm gì?"
Chỉ cần không bị cảnh s·á·t bắt, hắn ở nước ngoài vẫn có thể sống phong lưu!
Ngay lúc Lâm Viễn Minh đang tự an ủi mình không nên hoảng hốt, thậm chí còn huyễn tưởng sau này sẽ trải qua những ngày tháng tiêu sái như thế nào, bên tai lại truyền đến một trận âm thanh, trận âm thanh kia theo gió truyền đến, âm thanh cách không gần, nhưng vẫn có thể nghe được, trận âm thanh kia càng ngày càng gần.
Lâm Viễn Minh vô thức ngẩng đầu nhìn lên trời.
Khi nhìn thấy giữa không trung đang lơ lửng một chiếc máy bay không người lái, hắn nheo mắt lại, không nhìn rõ được hình dáng hoàn chỉnh, chỉ biết đó là một chiếc máy bay không người lái.
"Ở cái thâm sơn cùng cốc này, vậy mà cũng có máy bay không người lái sao?"
"Lại là một "hot vlogger" nào đến đây để quay phim?"
Lâm Viễn Minh lẩm bẩm, căn bản không hề p·h·át hiện ra đó là một chiếc máy bay không người lái của cảnh sát, chỉ vô thức cho rằng đây là dùng để quay phim, làm tư liệu cho mấy "hot vlogger" kia mà thôi.
Hắn lắc đầu, định bước chân đi tiếp về phía trước.
Nhưng ngay khi vừa mới bước chân đi, bụng của hắn vẫn là không nhịn được mà kêu lên!
"Ùng ục ục..."
Âm thanh lúng túng vang lên.
Lâm Viễn Minh cúi đầu nhìn bụng mình xẹp lép, một đường mệt mỏi vì tàu xe đến đây, không dám sử dụng thẻ căn cước, chỉ có thể tìm một quán net, mượn ghế sô pha của người ta để ngủ một giấc, nghe thấy mùi mì tôm trong quán Internet, suýt chút nữa là đã mua một thùng để ăn.
Nhưng bây giờ hắn thật sự là không nhịn được nữa!
"Thôi vậy!"
Lâm Viễn Minh quay người, nhìn cửa hàng bún qua cầu bên cạnh, đi thẳng về phía đó.
Dù sao cũng muốn xuất ngoại, sau này có thể trở về ăn được một miếng mỹ thực ở đây hay không còn chưa chắc, thừa dịp hiện tại có chút thời gian, hắn phải lấp đầy cái bụng này mới được!
Lâm Viễn Minh không hề hay biết, chiếc máy bay không người lái lơ lửng bên kia đã quay lại toàn bộ hành động của hắn, hơn nữa còn quay rất rõ ràng...
Trong sân của đội cảnh s·á·t h·ình s·ự Nhất Khang.
Thấy Giang Hạo lại quay trở về, mọi người nhao nhao dừng lại động tác trong tay.
"Hạo ca! Anh trượt máy bay xong rồi về à! Vừa nãy đang xem anh thao tác, có thể cho bọn em xem qua một chút được không, xem xem anh ở bên ngoài đã quay được những gì, cho bọn em mở mang tầm mắt một chút?"
Vừa thấy Giang Hạo mang theo máy bay không người lái trở về, mọi người vội vàng tiến đến.
Giang Hạo vốn đã có ý định cho bọn hắn xem video rồi.
Thấy tất cả mọi người rất mong đợi, hắn cũng nở nụ cười đầy ẩn ý, "Xem đi, đều đến xem cả đi, đang định cho các cậu xem những hình ảnh mà ta quay được."
Hắn nói như vậy, mọi người đều rất hào hứng a!
Giang Hạo cười thật không đơn giản, hình tượng gì có thể làm cho Hạo ca của bọn hắn lộ ra nụ cười không đơn giản như vậy?
Những người trong sân đều đến bên cạnh Giang Hạo.
Khi nhìn thấy Giang Hạo phóng to hình ảnh, khuôn mặt hiện ra trên màn hình, mọi người nhìn có chút sửng sốt .
Lão Lương dùng đôi mắtèm nhèm của mình, xem kĩ người này trong tấm ảnh, vừa chau mày, vừa chớp mắt, "Người này là ai vậy, sao cảm giác quen quen?"
"!!! Lão Lương! Em cũng cảm thấy người này quen quen! Giống như là đã gặp ở đâu rồi ấy!"
"Đúng vậy, đừng nói các cậu, ta cũng cảm thấy có chút quen mắt, rốt cuộc là đã gặp ở đâu?"
"Người này giống hệt kẻ gây chuyện bỏ trốn ở Phong Huyện, hình như tên là gì ấy nhỉ? Hình như là Lâm Thập Yêu hay là Lee gì đó?"
Nghe có người nói đến từ khóa, Lão Lương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo, k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đến mức lông mi dường như cũng đang run rẩy, hắn chỉ vào người trên màn hình, "Đây, đây... Đây không phải là cái người kia sao, cái người kia...!"
"Kẻ phạm tội đang bị cảnh s·á·t h·ình s·ự Phong Huyện truy nã, gây tai nạn bỏ trốn Lâm Viễn Minh."
"A! Đúng đúng đúng! Chính là người này!"
Lão Lương nói quanh co nửa ngày mà vẫn không nhớ ra, cuối cùng vẫn là Giang Hạo nói ra.
Những người xung quanh cũng trong nháy mắt này, nhao nhao lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ!
Tất cả mọi người đều nhớ ra rồi!
Ngày hôm qua, cảnh s·á·t h·ình s·ự thụ lý vụ án của Lâm Viễn Minh còn ở trong văn phòng của Đặng Nhiên, hô hào nhờ bọn họ mở một chút "đèn xanh" để tìm kiếm Lâm Viễn Minh !
Nhưng ai có thể ngờ, hôm nay! Hôm nay Giang Hạo chỉ ra ngoài trượt một vòng, vậy mà lại tìm được người rồi? Đ·iê·n rồi đi!
Tất cả mọi người không thể tin được, thậm chí ở thời điểm này, còn dụi mắt lia lịa, chăm chú nhìn gương mặt người trên màn hình.
Mặc dù người trên màn hình này hơi nhòe một chút, có một vòng râu lớn, nhưng vẫn có thể phân biệt rất rõ ràng, người này tuyệt đối là Lâm Viễn Minh!
"Ta dựa! Hạo ca, anh chỉ ra ngoài lượn một vòng, vậy mà đã p·h·át hiện ra người này sao? Ta... Ta... Ta sợ là bị ảo giác rồi!"
"Lần này hay rồi, mấy anh cảnh s·á·t h·ình s·ự Phong Huyện thật sự phải mời em ăn cơm rồi, hôm qua bọn họ còn nói nếu như hôm nay có thể bắt được, sẽ mời em ăn một tháng tiệc, một tháng tiệc... Tiền lương của hắn móc hết ra cũng không đủ mời!"
"Hạo ca, anh làm thế nào mà quay được vậy! Vậy mà lại có thể quay chính xác hắn như vậy?"
"Cậu ngốc hay là mù vậy? Đội trưởng Giang đâu chỉ quay mình hắn, còn có không ít người khác nữa mà!"
"Trời đất quỷ thần ơi... Cho dù cái màn hình này có thể quay được, thì mắt của ta phỏng chừng cũng không nhìn rõ..."
"Hóa ra cái máy bay không người lái này lại có ích như vậy, vừa nãy còn tưởng rằng cái đồ chơi này chỉ là đồ chơi nhỏ thôi chứ, thật không ngờ... Đơn giản là ngoài dự đoán của ta, thật quá là thần kỳ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận