Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 107:Từ Thiến: Ngươi liên thủ cũng không dám kéo, Tiểu Giang so với ngươi còn mạnh hơn nhiều!

Chương 107: Từ Thiến: Các ngươi liên thủ cũng không dám bắt, Tiểu Giang so với ngươi còn mạnh hơn nhiều!
Một lúc lâu sau.
Lâm gia hiếm khi náo nhiệt như vậy.
Từ trên xuống dưới, trong ngoài đều bận rộn.
Bảo mẫu ở phòng bếp, Lâm Đại Hồng ở phòng bếp, con dâu Lâm Đại Hồng ở phòng bếp, con gái cũng ở phòng bếp.
"A Thiến, ngươi ra ngoài là được rồi, ta làm!"
Lâm Đại Hồng chưa từng xuống bếp, thấy lão bà ở trong bếp, muốn giành làm việc, dáng vẻ kia so với bên ngoài khác nhau một trời một vực, nhìn Giang Hạo trợn mắt há hốc mồm.
Giang Hạo:???
Không phải, chẳng phải sư phụ hắn trước đó nói, mẹ vợ đối với hắn muốn gì được đó?
Uống trà đều đút cho sư phụ đến bên miệng, bây giờ xem ra, ghê gớm thật, ngược lại là Lâm Đại Hồng theo sát mẹ vợ, bận trước bận sau.
"Đi, ra bên ngoài bồi tiếp Tiểu Giang, ngươi người cha vợ này thật là!"
"Bồi cái gì, để tiểu tử kia ở bên ngoài nghỉ ngơi, ta đến giúp ngươi!"
"Tiên sinh, phu nhân, Chỉ Tình, các ngươi đều ra bên ngoài ngồi đi, ta một người là được."
Bảo mẫu a di dở khóc dở cười, hiếm khi thấy mấy người kia đều chen chúc ở phòng bếp, vả lại ba người đều không có kinh nghiệm xuống bếp.
Không nghĩ tới hôm nay vậy mà vì một tiểu hỏa tử, tất cả đều chen ở chỗ này!
Lâm Chỉ Tình muốn làm món ăn cho Giang Hạo, muốn xuống bếp, phòng bếp này nàng ngược lại sẽ không rời đi.
"Trần Di, dầu muộn tôm cần nguyên liệu nấu ăn, nhà ta có đủ cả chứ?"
"Có, có, ta đi lấy cho ngươi!"
Trần Di quay người liền đi về phía tủ đá.
Giang Hạo bị mấy người bọn hắn ngăn cản không cho vào phòng bếp, hắn hiện tại ngồi ở trên ghế sofa, nhìn trong phòng bếp dáng vẻ bận rộn.
Nhìn thấy Lâm Chỉ Tình đã thay một chiếc áo thun trắng rộng rãi, mặc quần đùi, xoay lưng về phía hắn, thân ảnh yểu điệu, Giang Hạo không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Nàng lúc đi làm và tan tầm, thật đúng là hai phong cách khác biệt...
Đi làm là một nữ cường nhân, tan tầm là một nữ sinh viên thanh thuần.
Nhìn chén trà trong tay, Giang Hạo bỗng nhiên quyết định đi qua hỗ trợ, đặt chén nước xuống, đứng dậy đi về phía trước.
"Sư phụ, ta cũng tới giúp một chút, có gì cần phụ giúp không?"
"Sao ngươi lại tới đây?" Lâm Đại Hồng xắn tay áo lên, nhìn Giang Hạo thật sự đến, lập tức mở miệng, "Đi đi... Đi! Ngồi một bên đi!"
"Ấy, Tiểu Giang đến rồi à?"
"Ngươi cũng muốn giúp một tay? Được! Vậy phòng bếp giao cho ngươi và Chỉ Tình, có gì không biết, hỏi Trần Di là được."
"Ta và sư phụ ngươi đi làm việc khác!"
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui vẻ!
Từ Thiến không nghĩ tới ánh mắt của bảo bối nữ nhi nhà mình còn sắc sảo hơn nàng năm đó! Tìm được một tiểu hỏa tử có tiền đồ như vậy, tiểu tử này hiền lành! Nàng thật sự hận không thể lập tức để Chỉ Tình và Giang Hạo kết hôn!
Lâm Đại Hồng mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Từ Thiến, bận cái gì?
Từ Thiến lại nháy mắt ra hiệu với Lâm Đại Hồng, ngươi cái đồ ngốc không hiểu chuyện, nhường chỗ cho con rể và con gái ở chung đi!
Lâm Đại Hồng sau khi tiếp nhận được tín hiệu ánh mắt của Từ Thiến, giờ mới hiểu ra, lập tức cười ha hả hai tiếng.
"Vậy được, Giang Hạo, có chuyện gì ngươi cứ gọi chúng ta, không được nữa, Trần Di cũng ở đây."
"Chúng ta đi làm việc trước!"
Chưa đến một phút đồng hồ, Giang Hạo cứ như vậy nhìn cha vợ tương lai mang theo mẹ vợ rời đi, chỉ còn lại hắn và Lâm Chỉ Tình ở đây.
Thông minh như hắn, còn có thể không biết ý tứ của hai người mẹ vợ sao?
"Đừng để ý tới bọn họ." Lâm Chỉ Tình cầm lấy tạp dề, cánh môi hồng nhuận hơi cong lên, tâm tình rất tốt, "Đã đến, vậy thì cùng nhau nấu cơm đi, ta đeo tạp dề cho ngươi."
"Ta tự..." Làm... là được...
Lộc cộc...
Giang Hạo nuốt nước bọt, lời còn chưa nói xong, liền thấy Lâm Chỉ Tình đi tới trước mặt hắn, tay cầm tạp dề mở ra, vòng qua eo hắn, đứng ở trước mặt hắn đeo cho hắn.
Bỗng nhiên truyền đến mùi thơm nhàn nhạt làm tâm thần Giang Hạo rối loạn.
"Ngươi hẳn là ít khi xuống bếp?"
"Thật đúng là không phải." Giang Hạo mặc cho Lâm Chỉ Tình đeo tạp dề cho mình, cúi đầu nhìn tóc nàng, "Cha mẹ ta bận làm ăn, từ nhỏ ta đã tự nấu cơm."
"Bắt đầu từ cơm chiên trứng."
"Vậy trù nghệ của ngươi hẳn là rất khá?" Lâm Chỉ Tình ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như đều nhận ra sự khác thường trong mắt đối phương.
Lâm Chỉ Tình cười cong mắt, "Vậy đại trù như ngươi phải chỉ bảo cho ta vài chiêu."
"Chỉ bảo tận tay, đảm bảo ngươi học được!"
"Nha! Tiểu Giang cũng đến đây à? Hai người muốn cùng nhau xuống bếp?" Trần Di cầm tôm tới, "Có cần ta giúp hai người xử lý tôm không?"
"Không cần, Trần Di, ngươi để đó đi."
"Đại trù này nói muốn chỉ ta, hắn nấu ăn rất giỏi."
"Thật sao?"
Trần Di khó tin, nghe được ý tứ của Lâm Chỉ Tình, nàng cười trộm nói, "Tốt tốt tốt, phòng bếp giao cho hai người, có chuyện gì gọi ta một tiếng là được, ta đi bày bàn ăn."
Chỉ một lát sau, trong phòng bếp chỉ còn lại Giang Hạo và Lâm Chỉ Tình.
Nhìn phòng bếp lớn như vậy, Giang Hạo nhất thời thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mấy giây sau, hắn mới lấy hết dũng khí, "Bắt đầu đi, trước tiên xử lý chỗ tôm này."
"Được."
Hai người sóng vai đứng cùng một chỗ, xử lý chậu tôm còn đang bơi.
Bắt đầu từ việc chọn dây tôm.
"Nắm chặt nó, cầm cây tăm, từ vị trí lưng dựa vào đầu, khều một cái là được."
Hắn đứng ở sau lưng nàng, hai tay nắm tay nàng, hướng dẫn Lâm Chỉ Tình cùng chọn dây tôm.
Khoảng cách hai người rút ngắn lại, hơi thở của hắn phả vào tai nàng, ngươi dạy, ta làm...
"Ôi nha, thật đúng là không thể đùa, hai đứa đứng chung một chỗ, thật rất xứng đôi!"
"Không nghĩ tới tiểu tử này còn hiểu hơn ta! Rất được!"
Từ Thiến và Lâm Đại Hồng trốn ở đại sảnh bên này, cùng nhau nhìn tình cảnh trong phòng bếp.
Không nghĩ tới hai đứa nhỏ này đã dính vào nhau, nhìn Từ Thiến cười tủm tỉm, khóe miệng không khép lại được.
Ánh mắt bà sáng lên, nhìn Lâm Đại Hồng, "Tiểu Giang còn ga lăng hơn ngươi năm đó, ngươi như khúc gỗ, nắm tay còn là ta chủ động, còn không biết xấu hổ nói!"
"Ta, thời đại đó của ta sao so được với bây giờ! Ta mà chủ động như vậy, ngươi chẳng phải nói ta lưu manh?"
Lâm Đại Hồng bị trêu chọc, mặt đỏ bừng.
Từ Thiến cười trộm, "Phải nhanh để tiểu tử này và Chỉ Tình kết hôn, nam nhân tốt như vậy bị không ít nữ nhân để mắt đâu!"
"Đúng vậy, hôm nay còn đi xem mắt."
"Cái gì?! Xem mắt?" Từ Thiến giật mình, "Có ý gì? Tiểu tử này đứng núi này trông núi nọ?"
"Suỵt!"
"Là người nhà hắn không biết hắn có đối tượng, mới sắp xếp, Giang Hạo chỉ là đi giải thích từ chối lần xem mắt này, tiểu tử này hung ác lắm! Trực tiếp bắt đối tượng hẹn hò, vả lại bắt rất đúng! Cô gái kia là gián điệp, nhắm vào tiền đồ của hắn!"
"Bắt? Còn là gián điệp?"
Từ Thiến hít sâu một hơi, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt hiện lên mấy phần chấn kinh, "Nói như vậy, Tiểu Giang tương lai phát triển rất tốt, cảm giác có dáng vẻ của ngươi năm đó."
"Đó là đương nhiên, không dám nói tốt hơn Quân Vĩ, nhưng chắc chắn sẽ không kém hơn Quân Vĩ."
"Tốt, tốt."
Từ Thiến nhìn con rể này, thật sự càng nhìn càng ưng ý, cười híp mắt, "Ta thấy đây là lần đầu tiên Chỉ Tình đối tốt với một người nam nhân như vậy, nhìn con bé, cười không ngừng, có thể cảm giác được con bé thật sự thích Tiểu Giang."
"Ta sẽ tìm thời gian gặp cha mẹ Tiểu Giang!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận