Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 261:Ngươi muốn xảy ra chuyện, ta cũng không có mặt về nhà!

**Chương 261: Ngươi mà có chuyện gì, ta cũng không còn mặt mũi nào về nhà!**
Giang Hạo cười cười, thẳng thắn nói: "Kỳ thật cũng là may mắn, ta cũng không biết nơi này có một điểm chế tạo m·a t·úy."
Không rõ tình huống, Tô Hải còn tưởng rằng Giang Hạo đang khiêm tốn với mình, liền cười mấy tiếng, chỉ Giang Hạo, nói đùa: "Cậu còn khiêm tốn với ta? Cậu khẳng định sớm đã có manh mối rồi phải không?"
"Thật sự là không có."
"May mà có cô ta."
Giang Hạo chỉ về phía sau.
Chỉ người phụ nữ bị cảnh s·á·t khiêng ra kia.
Lúc này, người phụ nữ được mang ra đã mặt mày tàn tạ, không còn chút máu, lại còn trúng mấy phát đạn trúng, trên mặt, trên thân thể.
Tô Hải quay đầu nhìn lại, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, bị kiểu c·hết thê t·h·ả·m của người phụ nữ này làm cho giật nảy mình.
Mấy phát súng vào mặt, lại mấy phát vào ngực, tổng cộng sáu lỗ đạn, người n·ổ súng... thật tàn nhẫn...
"Cô ta?"
"Có ý gì?"
"Kỳ thật trước đó chúng ta chỉ là truy xét người phụ nữ này vì cô ta đụng vào đuôi xe của chúng ta, sau khi đụng còn không dừng lại, mà bỏ trốn, đồng thời ta cảm giác cô ta hẳn là đã u·ố·n·g ·r·ư·ợ·u, trạng thái không ổn."
"Chúng ta một đường đ·u·ổ·i theo cô ta đến nơi này."
"Sau đó cậu liền p·h·át hiện điểm chế tạo m·a t·úy này?"
Biểu lộ của Tô Hải, khỏi phải nói phức tạp đến mức nào... Lúc này trong mắt hắn ngậm ba phần kinh ngạc! Bốn phần ngạc nhiên! Còn có ba phần không thể tin nổi! Giống như bảng phối màu vậy, vô cùng phức tạp!
Cái này... ông trời cũng đuổi theo Giang Hạo để ban thưởng c·ô·ng lao cho hắn sao?!
Mẹ nó, người phụ nữ này cũng thật kỳ lạ, biết rõ mình đụng phải đuôi xe cảnh s·á·t, vậy mà sau khi đụng còn nghĩ đến chuyện bỏ trốn? Đ·i·ê·n rồi sao!
Lần này hay rồi, trốn à, trốn à, chạy trốn tới địa bàn của tay buôn m·a t·úy, không công đem mạng của mình mất toi, thật khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Khó trách mọi người đều nói cậu số m·ệ·n·h mang theo điểm không giống bình thường!"
Tô Hải lẩm bẩm.
Giang Hạo nghe xong không hiểu ra sao, "Cái gì? Mang theo điểm không giống bình thường? Vật gì?"
"Ha ha, không có gì!" Tô Hải cười, kỳ thật chính là mọi người trêu chọc Giang Hạo, vốn dĩ có sẵn đặc tính hấp dẫn t·ội p·hạm, Tô Hải không muốn nói, chuyển đề tài, "Vậy..."
"Cậu... có hứng thú đến đội tập kích m·a t·úy của tỉnh chúng ta không?"
"A?"
Lời mời lần này thật sự có chút đường đột.
Nhưng Giang Hạo thật sự không có cách nào đồng ý!
Hắn cũng không thể vừa mới tới đội cảnh s·á·t h·ình s·ự, đợi không đến hai ngày, lại chạy tới đội phòng chống m·a t·úy?
Cái này nếu mà truyền ra, không chừng người khác sẽ bàn tán lung tung.
"Đội trưởng Tô, tôi..."
"Thật! Tôi thật sự rất chân thành muốn mời cậu đến tổng đội tập kích m·a t·úy của tỉnh, tôi đang thiếu một phó đội trưởng, cậu mà đến, ta, cậu, còn có sư huynh của cậu, Tề Quân Vĩ, có thể cùng nhau ăn cơm! Cho cậu ba món mặn một món chay, đủ nghĩa khí chưa?"
"Ha ha!"
Giang Hạo bị lời mời của Tô Hải chọc cười.
Ba món mặn một món chay, được đấy!
Một mình hắn, nào dám gọi ba món mặn, quá xa xỉ.
"Điều kiện rất hấp dẫn, chỉ là tôi..."
"Được rồi được rồi, tôi cũng chỉ đùa một chút thôi, biết cậu không nỡ rời xa những huynh đệ ở Giang Thành."
Tô Hải là người sĩ diện, hiểu rõ ý của Giang Hạo, vội vàng trước khi Giang Hạo kịp từ chối, tiếp lời, "Bất quá tôi thật sự cảm thấy cậu rất lợi hại, thật sự làm cho tôi được mở rộng tầm mắt."
Những huynh đệ của tổng đội tập kích m·a t·úy của tỉnh đang thu thập chứng cứ tại hiện trường kỳ thật lỗ tai cũng dựng cả lên, đều đang lắng nghe.
Đáng tiếc, bọn hắn cũng nghe được lời Tô Hải, biết Giang Hạo đây là từ chối.
Haiz, xem ra ôm đùi là không có hy vọng rồi!...
Phòng họp của sở.
"Xem như là kết thúc êm đẹp!"
"Không có người bị thương là tốt, không có người bị thương là tốt!"
"Đồng chí Giang Hạo quả thật khiến người ta bội phục! Ha ha! Có người giỏi như vậy ở Quảng tỉnh chúng ta, là vinh hạnh của chúng ta!"
Mấy người đang nói chuyện kia chính là những người đứng thứ hai ở Quảng tỉnh, đều là cục trưởng.
Đối với nhân tài, bọn hắn trước nay không keo kiệt những lời tán dương!
Mà lúc này Kỳ cục trưởng vẫn giữ dáng vẻ người đứng đầu nên có, rất nghiêm chỉnh, nhưng nét mặt mang theo ý cười rõ ràng.
Hắn cũng rất vui! Thậm chí càng thêm kiêu ngạo!
Chỉ là hiện nay hắn là người có quyền cao chức trọng nhất trong phòng họp này, không có cách nào giống như những cục trưởng khác như những đứa trẻ nghịch ngợm, tự nhiên là muốn nghiêm túc một chút.
Không quan tâm Giang Hạo lần này p·h·át hiện điểm chế tạo m·a t·úy ly kỳ đến bao nhiêu, chỉ cần là p·h·át hiện! Đối với mọi người mà nói đều là một chuyện cực kỳ tốt!
Nhưng mà chuyện này dù sao cũng liên quan đến m·a t·úy, nhất định sau khi kết thúc việc này, phải viết báo cáo gửi lên thủ đô.
"Lần này, có lẽ lại là một cái hạng đặc biệt c·ô·ng nữa?"
Phó cục trưởng cười tủm tỉm nhìn Kỳ cục trưởng, "Bức tường vinh dự của chúng ta lại phải thêm một cái hạng đặc biệt c·ô·ng rồi."
Kỳ cục trưởng ngoài mặt khiêm tốn, cũng cười nói, "Sự việc còn chưa kết thúc, cũng không thể cao hứng sớm như vậy, về phần hạng đặc biệt c·ô·ng à, khó mà nói, bất quá nhất đẳng c·ô·ng thì hẳn là có."
"Ha ha! Kỳ cục trưởng, hiện tại xem ra, đồng chí Giang Hạo này nhận c·ô·ng lao như cơm bữa vậy, hết cái này đến cái khác, cậu ta không có lúc nào rảnh rỗi."
"Bất quá, đây cũng là cậu ta đáng được! Cậu ta lần này p·h·át hiện điểm chế tạo m·a t·úy này thật sự là p·h·át hiện kịp thời! Càng chậm p·h·á huỷ, người bị hại càng nhiều!"
"Đúng vậy, đối với việc cậu ta p·h·á huỷ điểm chế tạo m·a t·úy lần này, nhất định phải làm rõ ràng trên nguyên tắc công bằng, công khai mà báo cáo."
"Không thể bạc đãi những đồng chí có cống hiến lớn, cũng không thể để những đồng chí có cống hiến phải buồn lòng."
"Sư phụ! Cục trưởng Văn! Cục trưởng Hứa!"
Giang Hạo vừa biết bọn hắn tới, lập tức đi ra.
Lâm Đại Hồng nhìn Giang Hạo từ trên xuống dưới, chữ 'lo' viết rõ trên mặt, "Không có b·ị t·hương chứ?"
"Không có." Giang Hạo cười, chỉ có sư phụ mới ở trước tiên hỏi hắn có b·ị t·hương hay không, cái này, Giang Hạo ghi tạc trong lòng.
Lâm Đại Hồng thở phào nhẹ nhõm, "Không có việc gì thì tốt, không có việc gì là tốt rồi, tiểu tử, ngươi mà có chuyện, ta cũng không còn mặt mũi nào về nhà!"
"Thế nào? Tình hình chúng ta trên đường đã biết sơ bộ, nhưng bên này kiểm kê ra có bao nhiêu m·a t·úy?" Văn Đào nhíu mày, "Có kết quả chưa?"
Nghe được vấn đề này, Giang Hạo thu lại ý cười, nghiêm túc hơn, "Đã kiểm kê xong, tổng cộng tìm ra 212 kilogam nguyên liệu chế tạo m·a t·úy."
"Năm mươi tám kilogam h·eroin."
"Mười lăm khẩu súng."
"Cùng hai trăm viên đạn."
"Hiện trường còn có số m·a t·úy đã tiêu hủy, trước mắt đội tập kích m·a t·úy vẫn còn đang thống kê."
"Cái này..."
Nghe được số lượng làm người khác giật mình này, sắc mặt ba vị cục trưởng rất khó coi.
Chỉ riêng hơn hai trăm kilogam nguyên liệu chế tạo m·a t·úy kia đã khiến vẻ mặt của bọn họ tối sầm!
Từ 10 gram trở lên đến dưới 50 gram, đều phải ngồi ít nhất 7 năm tù...
1000 gram trở lên, đó chính là t·ử hình hoặc là vô hạn.
Mẹ kiếp, trong này tìm ra được tận năm mươi tám kilogam h·eroin! Năm mươi tám kg! Đây là bao nhiêu gram?!
Lại thêm số súng ống và đạn dược tìm được, những người này tuyệt đối phải bị x·ử t·ử h·ình!
Lâm Đại Hồng nh·e·o mắt, nhớ tới một người, lập tức truy vấn, "Vậy, người của Nha ca đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận