Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 160: Nếu không, hai ngươi ngồi xe đỉnh a?

**Chương 160: Nếu không, hai người ngồi trên nóc xe nhé?**
Đội viên kia trượt tay Vương Đội xuống, cười toe toét, “Không nói chuyện này nữa, chỉ nghĩ rốt cuộc ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi, khó chịu làm sao được!”
Hắn trực tiếp nhảy dựng lên tại chỗ, “Thoải mái quá!”
Nhưng những người khác lại không lên tiếng.
Có thể nghỉ ngơi ư?
Đêm nay bắt nhiều như vậy, cũng không có nghĩa là đã bưng cả ổ. Ai biết có hay không những người khác lần nữa chạy tới. Nghỉ dài hạn thì không thể, nhưng nghỉ ngắn ngày là rất có khả năng!
Vương Đội lắc đầu, quay người đi ra ngoài, “Đừng nói những thứ này nữa, chúng ta ra ngoài trước đã.”
Vừa ra tới, đập vào mắt là năm chiếc xe xếp ngay ngắn, năm chiếc xe buýt!
Dưới bóng đêm, vẫn có thể thấy rõ bên trong xe chật kín người, từng người đều ngủ trong xe. Có ít người tỉnh, nhưng dáng vẻ sống dở c·h·ế·t dở!
Cho dù là bản thân đã từng trải qua chuyện này, đã từng chấn kinh qua, nhưng... Lần nữa nhìn thấy, vẫn không chịu nổi trận kinh ngạc trong lòng!
“Giang Hạo, đêm nay vất vả rồi!”
“Vương Đội.”
Giang Hạo nghe xong, lập tức tới trước mặt Vương Đội, “Chuyện tối nay, làm phiền các anh rồi!”
Hắn đều đã hỏi rõ ràng. Trước khi Lâm Đại Hồng p·h·ái người đến tìm hắn, người tìm hắn đến sứt đầu mẻ trán chính là Vương Đội, tìm suốt một thời gian rất dài.
Vương Đội lại cười lắc đầu, “Có gì mà phiền phức, chúng tôi còn phải cảm ơn cậu mới đúng! Vốn dĩ, đội phòng chống trộm cắp ở Trấn Trường Phong mỗi ngày đều có việc làm không hết. Lần này các cậu đến, trực tiếp giúp chúng tôi được thảnh thơi.”
Mặc dù là đang càu nhàu, nhưng Vương Đội thật sự cười tủm tỉm, trong đêm tối, trong mắt hắn dường như đọng nước mắt.
“Tốt!”
“Trên đường về thuận buồm xuôi gió, chú ý an toàn. Năm chiếc xe buýt và cả những xe cảnh s·á·t này cũng đều phải chú ý một chút!”
“Lần này làm rất tốt! Những người bị m·ấ·t tài sản, biết cậu giúp họ tìm lại những thứ này, khẳng định cũng sẽ rất vui mừng!”
Vương Đội làm ở đội phòng chống trộm cắp rất lâu, cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi báo cảnh s·á·t.
Rất nhiều người bị m·ấ·t đều là tiền cứu mạng, vật phẩm trân quý nhất, tiền học phí của con cái, hoặc là tiền để dành đã lâu, vừa lấy ra còn chưa kịp tiêu đã bị tr·ộ·m.
Giang Hạo không nghi ngờ gì chính là đã mang đến cho những người này một phen kinh hỉ! Khiến cho những người từng thất vọng này lại lần nữa mừng rỡ.
Thấy Vương Đội nước mắt sắp trào ra, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, “Vương Đội, anh đừng có rơi nước mắt ở đây, tôi không có giấy lau cho anh đâu.”
“Thằng nhóc này!” Vương Đội nắm chặt nắm đấm, hung hăng đ·ấ·m vào vai Giang Hạo, “Đại trượng phu rơi lệ còn cần giấy lau sao? Ta trực tiếp đưa tay lau!”
“Ha ha, đi thôi, thực sự không được, ta c·ở·i áo ra lau cho anh.”
“Giang Hạo, nói thật, ta rất t·h·í·c·h bắt những tên trộm này.”
“Gia đình nhà ta điều kiện cũng bình thường thôi, cha mẹ cho tiền tiêu vặt không nhiều, hồi đại học mỗi tháng cũng chỉ có một ngàn hai. Với lại anh trai ta vừa mới kết hôn, cùng chị dâu tiêu tiền nhiều, không tiện nói với anh ấy.”
“Nhưng một ngàn hai này đối với ta khi đó mà nói thật sự là rất nhiều. Thời điểm ở trường cảnh s·á·t ta vẫn nhận tiền mặt bọn họ gửi cho, ta vừa mới nhận được, còn chưa kịp tiêu, vèo một cái, cứ như vậy bị t·r·ộ·m m·ấ·t.”
Nói đến đây, Vương Đội lắc đầu cười, “Cậu không biết lúc ta bị m·ấ·t tiền khó chịu đến mức nào. Tiền m·ấ·t không tìm lại được, khó mà xin cha mẹ, mượn của anh em một trăm tệ, mua hai thùng mì, cùng tương ớt ăn một tháng.”
“Cậu có biết một tháng đó ta bị mì tôm chi phối th·ố·n khổ ra sao không?”
“Nói thật, thật sự rất h·ậ·n!”
“Sau này ta tốt nghiệp xong t·h·i đến chỗ anh trai, vào đội phòng chống trộm cắp làm, liên tục bắt trộm. Rất nhiều tên trộm cảm thấy bọn chúng t·r·ộ·m không nhiều, nhưng bọn chúng không biết mình rốt cuộc đã t·r·ộ·m đi cọng cỏ cứu mạng trong tay ai!”
“Một khi cọng cỏ cứu mạng của những người này bị t·r·ộ·m, cái loại cảm giác tuyệt vọng đó những tên trộm này làm sao mà biết được!”
“Cậu bắt rất tốt đêm nay!”
“Bọn chúng nên đi nhận lấy sự trừng phạt mà bọn chúng đáng phải nhận!”
“Giang Hạo, cảm ơn cậu!”
Vương Đội bỗng nhiên đứng thẳng, phi thường nghiêm túc đồng thời lưu loát chào Giang Hạo một cái!
“Đồn c·ô·ng an Trấn Trường Phong, đội phòng chống trộm cắp! Gửi lời cảm tạ tới đồng chí Giang Hạo! Cúi chào!”
Vừa mới nói xong, những đồng chí khác ở đội phòng chống trộm cắp nhao nhao đưa tay cúi chào Giang Hạo!
Trong nháy mắt đó, Giang Hạo lập tức cảm thấy lông tơ trên tay dựng đứng lên, hắn không hề nghĩ ngợi, đứng thẳng người, cúi chào!
Những người trong xe như Lâm Đại Hồng, Văn Đào, nhao nhao nghe thấy tiếng vang bên ngoài, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy các thành viên đội phòng chống trộm cắp ở Trấn Trường Phong và Giang Hạo đang cúi chào lẫn nhau, ánh mắt Lâm Đại Hồng chớp động một lát.
Nhìn thấy Giang Hạo, hắn thật sự phảng phất thấy được bản thân lúc còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết…
Nhưng Lâm Đại Hồng biết, đây thật sự mới chỉ là bắt đầu, thời gian còn dài, tiểu t·ử này có thể đi được bao xa, thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Lâm Đại Hồng à Lâm Đại Hồng, nói thật, ta lại bắt đầu ghen tị với ngươi.”
“Đã từng tuổi này rồi, ông còn ghen tị với tôi, ghen tị với tôi vì thu được một đồ đệ tốt như vậy sao?”
Lâm Đại Hồng từ trong hồi ức hoảng hốt hoàn hồn, quay đầu nhìn Văn Đào cười nhạo, “Xem ra mười, hai mươi năm nữa, ngươi vẫn phải ghen tị với ta khi cùng một lão thái thái khiêu vũ.”
“Nha!” Văn Đào lấy điện thoại di động ra, mở số điện thoại của Từ t·h·iến, “Tới tới tới, ông vừa mới nói cái gì? Muốn cùng lão thái thái nào nhảy quảng trường múa?”
“Gần đây sầu riêng xuống giá, để Từ t·h·iến chuẩn bị thêm cho ông mấy quả sầu riêng, ông về nhà thay phiên nhau q·u·ỳ.”
“Ông nói mò gì vậy!”
Lâm Đại Hồng không lên tiếng, sợ rồi.
Trong xe, Văn Đào, còn có mấy sở trưởng khác ở nội thành đi th·e·o nhao nhao ha ha cười to. Lợi h·ạ·i chính là hắn Lâm Đại Hồng, kém cỏi cũng là hắn Lâm Đại Hồng, cũng không biết Giang Hạo có thể lợi h·ạ·i hơn Lâm Đại Hồng một chút hay không!……
Năm phút sau.
Giang Hạo mệt mỏi trở lại cạnh chiếc xe phía trước.
Tiểu Hắc cùng Lương Quyền lẽo đẽo đi th·e·o sau l·ư·n·g Giang Hạo, hai người này hình như muốn cùng Giang Hạo ngồi chung một xe.
“Hạo ca, chúng ta ngồi cùng nhau nhé!”
“Anh cũng mệt rồi, chúng ta trên xe ấn cho anh nhé? Ta đã tìm không ít người học hỏi, có kinh nghiệm đấy!”
Lương Quyền cười toe toét, nói xong cũng định ra tay ấn cho Giang Hạo một phen.
Ai ngờ vừa đặt tay lên vai Giang Hạo, chỉ thấy cửa sổ xe ở ghế sau bỗng nhiên hạ xuống.
Trong xe, nữ nhân ở trong hoàn cảnh mờ tối, da trắng nõn nà, tỏa sáng.
Mặc dù cả khuôn mặt nàng không hoàn toàn lộ ra, bị xe che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng nhìn cái cằm tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, liền biết là một mỹ nhân kinh diễm…
Lương Quyền giật mình, “Tình tỷ, sao chị còn chưa về?!”
Khá lắm!
Đã mấy giờ rồi!
Lâm Chỉ Tình bận bịu cả ngày ở c·ô·ng ty, bây giờ lại cùng Giang Hạo đến đây, đợi lâu như vậy, lại không thấy nàng nói một chữ mệt mỏi, ta dựa vào, phụ nữ bình thường đã sớm kêu trời kêu đất là mệt rồi!
Hắn còn tưởng rằng Lâm Chỉ Tình đi rồi chứ!
Lâm Chỉ Tình mỉm cười, “Đợi người.”
Lần này tốt rồi, hai chữ, lạnh lùng khiến cho trái tim Lương Quyền cùng Tiểu Hắc lạnh buốt! Còn nghĩ đến chuyện ngồi cùng xe với Giang Hạo!
Nhưng bạn gái người ta ở đây, hai người bọn hắn cũng không thể chen vào được!
Giang Hạo kéo tay Lương Quyền xuống, nhìn biểu cảm lẽo đẽo không buông của Lương Quyền, trầm ngâm hai giây, “Ân… Nếu không… hai người ngồi trên nóc xe nhé?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận