Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 366:Manh mối trọng yếu!

**Chương 366: Manh mối trọng yếu!**
Lương Quyền theo Giang Hạo thời gian lâu hơn một chút, nhưng Tiểu Hắc nghe Giang Hạo nói một thôi một hồi có chút mơ hồ.
Hắn nhịn không được đưa tay vò đầu hai cái, "Hạo ca, ngươi đối với mảng pháp y này còn hiểu nhiều như vậy à!"
Nghe nói Lương Quyền đều hiểu, Tiểu Hắc thậm chí còn cảm thấy bản thân có chút áp lực!
Lương Quyền đều hiểu! Hắn còn không hiểu, cái này, cái này sao có thể chứ?!
"Biết một chút thôi."
"Ngươi gọi đây là một chút?"
Tiểu Hắc giật mình, bàn chân lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào!
Thật sự, đây gọi là một chút! Lời này thật cũng chỉ có Hạo ca của hắn mới có thể nói ra, đúng là hết chỗ chê!
Giang Hạo cười ha ha một tiếng, có đầu mối, có thể bảo Tống Hạo Quân bên kia dựa theo manh mối này điều tra, tâm tình của hắn ngược lại tốt hơn một chút.
Chuyện này không vội được.
"A Văn, lát nữa làm phiền các ngươi đi cùng Tống Cảnh Quan bên kia nói một tiếng, ta phải trở về xem vợ ta."
"A?"
"Tình tỷ có chuyện gì sao?"
Mấy người trăm miệng một lời kinh ngạc.
Dù sao Giang Hạo cùng Lâm Chỉ Tình đều là những kẻ cuồng công việc! Giờ này Giang Hạo lại muốn trở về xem Lâm Chỉ Tình?!
"Tính... Là có chuyện đi?"
Giang Hạo nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Chân nàng đi không nổi đường, nhũn hết cả ra, không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa."
Phanh!
A Văn chìa khóa trong tay đột nhiên rơi xuống, cằm không tự chủ được trễ xuống.
Lương Quyền cùng Tiểu Hắc lại nghiêng người, suýt chút nữa ngã xuống đất!
Chân... Nhũn ra?
Tê......
Không phải nói chỉ có trâu cày mệt, không có ruộng cày hỏng sao?
Nhìn Giang Hạo hiện tại loại trạng thái này, rạng rỡ, nghĩ lại một chút Lâm Chỉ Tình......
Lương Quyền mãnh liệt nuốt hai ngụm nước bọt, giơ ngón tay cái với Giang Hạo, "Quá đỉnh!"
"Hạo ca, ngươi đoán chừng ba năm nữa có cháu bế." Tiểu Hắc mặt đầy vẻ chấn kinh, "Ngươi nên kiềm chế một chút, đàn ông cũng cần phải biết chăm sóc bản thân!"
"Ha ha!"
"Không nói nhiều, nhanh, đi cùng Tống Hạo Quân bên kia nói một tiếng, ta tranh thủ thời gian trở về xem."
Giang Hạo vỗ vỗ bả vai A Văn, cười đùa đi về phía trước.......
Lâm Chỉ Tình hôm nay xác thực không có đi công ty.
Sau khi cùng Giang Hạo lĩnh chứng, nàng liền đến bên này cùng Giang Hạo chung sống. Hai người đều cùng Lâm Đại Hồng bọn hắn ở tại cùng một khu biệt thự, đi vài bước là có thể sang ăn chực.
Khi Giang Hạo vừa về đến, liền thấy trước mắt một mảnh xinh đẹp.
Lâm Chỉ Tình mặc váy ngủ viền ren màu đen hở lưng đang quay lưng về phía hắn, đứng trong bếp, phía sau lưng trắng nõn, mái tóc đen bóng mượt mà xõa trên lưng, theo động tác của nàng mà khẽ đung đưa.
Giang Hạo nhìn xem nữ nhân đang bận rộn, vẫn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Chẳng lẽ hắn thật sự là đang nằm mơ?
Sự nghiệp của hắn đang phát triển dần đến độ cao mà hắn mong muốn, tình yêu của hắn cũng thuận lợi như thế......
Giang Hạo có chút hoài nghi, nhịn không được đưa tay nhéo mạnh vào cánh tay mình một cái.
"Tê......"
Cái này đau làm hắn trực tiếp nhíu mày, nhưng cảm giác đau đớn mãnh liệt cũng làm cho Giang Hạo chợt tươi cười rạng rỡ.
Quá tốt rồi, đau gần chết, hết thảy đều là thật!
Hắn nhịn không được đi đến sau lưng Lâm Chỉ Tình, ôm lấy nàng từ phía sau, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc nàng, "Cảm giác hiện tại đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Cảm nhận được Giang Hạo ôm lấy mình, vành tai Lâm Chỉ Tình lặng lẽ đỏ lên một chút, nàng nghĩ đến việc chân cẳng nhũn ra, khó tránh khỏi có chút thẹn thùng.
Nàng nghiêng người tựa vào trong ngực hắn, có lẽ đã làm vợ người ta, đối mặt với lão công của mình ngữ khí đều không tự giác mang theo mấy phần nũng nịu, "Khó chịu... Ngô... Ngươi giúp ta xoa bóp ấn ấn?"
Giang Hạo không nói hai lời, trực tiếp đặt đồ vật trong tay nàng xuống, ngay sau đó bế bổng Lâm Chỉ Tình lên, "Theo, nhất định phải theo, mát xa đến khi nào nàng không còn thấy đau mới thôi."
"Ngươi, ngươi thật sự là làm à?"
Lâm Chỉ Tình không nghĩ tới Giang Hạo nhanh như vậy đáp ứng, bị ôm lấy, lập tức hoảng sợ.
"Ha ha, chẳng lẽ còn giả?"
"Cơm còn chưa làm xong đâu!"
"Để ta nấu cơm cho."
Trước kia vào hôm sau.
Khi Giang Hạo lái xe tới gần Cục Thành Phố còn cách 5km, gặp đèn xanh đèn đỏ, đụng phải hai cô gái mở xe chạy bằng điện không cẩn thận bị ngã.
Hai người nhìn qua tuổi tác đều không lớn.
Vốn Giang Hạo là nghĩ đến đi, nhưng là nhìn thấy hai cô gái kia mặt đầy vẻ luống cuống lại bối rối đến không biết nên làm thế nào, nhịn không được xuống xe.
"Các cô không sao chứ?"
"Đụng vào chướng ngại vật trên đường, nên liên lạc với cảnh sát giao thông một chút."
"A?"
Một cô gái có chút bối rối, nhìn xem Giang Hạo lại không biết nên nói cái gì, há miệng, "nhưng, nhưng là chúng ta vội vàng đi Cục Thành Phố......"
"Đi Cục Thành Phố?"
Giang Hạo nhíu mày, "Các cô có chuyện phải làm?"
"......"
Giang Hạo hỏi là hỏi nhưng đối phương trả lời hắn lại là một mảnh trầm mặc.
Hắn nhìn ra, hai cô gái này hẳn là không dám nói, hai người vừa là trao đổi ánh mắt, lại là làm động tác nhỏ, ám chỉ rõ ràng.
Kết quả là, Giang Hạo đành phải xuất ra giấy chứng nhận của mình, "Cảnh sát, các cô muốn đi Cục Thành Phố, ta có thể mang các cô qua đó, ở đây ta sẽ liên hệ lại cảnh sát giao thông xử lý là được."
"A?! Anh là cảnh sát?!"
Hai cô gái chấn động, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lần này không phải là đi không được......
Ngay tại lúc này, điện thoại di động của Giang Hạo vang lên, là Tống Hạo Quân gọi tới.
Hắn vừa mới kết nối, chỉ nghe thấy bên kia truyền đến một đạo thanh âm dồn dập, "Có tin tức! Giang đội, có tin tức, nhưng...... Hai người phụ nữ quan trọng kia cũng không đến, theo thời gian đã hẹn, các nàng đã đến trễ một giờ!"
Hai người phụ nữ quan trọng? Hơn nữa còn đến trễ một giờ?
Giang Hạo nheo mắt, ánh mắt lập tức chuyển qua trên thân hai cô gái trước mặt, Tống Hạo Quân nói sẽ không phải là hai người này chứ?......
"Tống Cảnh Quan, ngươi nói hai người kia, sẽ không phải là các nàng chứ?"
"Là Trần Phỉ cùng Triệu Lệ sao?" Tống Hạo Quân nhìn hai cô gái Giang Hạo mang tới, kinh ngạc.
Hắn có gọi điện thế nào cũng không liên lạc được với hai người này, không ngờ hai cô gái lại bị Giang Hạo đụng phải......
Nếu Giang Hạo không đưa hai người bọn họ đến, có khi lại bỏ lỡ các nàng!
Hai cô gái bị hỏi, hai mắt nhìn nhau, có chút không dám nhìn ánh mắt của đám cảnh sát.
"Là các nàng!"
"Hai vị này lúc trước cũng báo cảnh sát, nói tìm không thấy bạn thân của mình, với lại, hai người bạn của các nàng vừa vặn cũng ở tại khu chúng ta điều tra, số lầu cũng khớp, thời gian p·h·át hiện hiện trường gây án cùng đều có thể khớp."
Lúc ở trên xe, Giang Hạo kỳ thật cũng đại khái tìm hiểu một chút, sau khi nghe Tống Hạo Quân nói như vậy, càng chắc chắn bạn thân mất tích của hai người này hơn phân nửa chính là n·gười c·hết.
Hắn cũng mới có một đêm không gặp Tống Hạo Quân, không nghĩ tới Tống Hạo Quân tiều tụy như vậy.
Hiện tại quầng thâm mắt của Tống Hạo Quân so với gấu trúc còn lớn hơn!
Hắn quay người nhìn về phía Trần Phỉ cùng Triệu Lệ, kỳ thật hai người này thoạt nhìn tuổi tác không chênh lệch với hắn nhiều lắm, nhưng hai cô gái này hiện tại hình như rất sợ.
Vì làm dịu tâm tình của các nàng, Giang Hạo còn cố gắng lộ ra nụ cười.
"Các cô lần gần đây nhất liên hệ với bạn của các cô là vào ngày nào? Lúc nào? Đã nói chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận