Hẹn Hò Cùng Ngày, Ngươi Dẫn Tội Phạm Truy Nã Đến Cửa Phó Ước?

Chương 223:Lâm Đại Hồng:??? Tính toán! Ôm a ôm a!

Chương 223: Lâm Đại Hồng:??? Thôi được rồi! Ôm đi ôm đi!
"A Văn, ngươi phụ trách phối hợp với Giang Hạo, lập hồ sơ cho mấy người kia."
"Rõ!"
Văn Đào sắp xếp người đi theo Giang Hạo cùng làm hồ sơ, còn hắn thì dẫn theo mấy vị lãnh đạo, trong đó có cả Kỳ thính trưởng, tiến về văn phòng.
Một nhóm người chia làm hai đội.
Bên này, Kỳ thính trưởng đi theo Văn cục đến văn phòng của hắn, lập tức được an bài chỗ ngồi.
"Kỳ thính trưởng, thật không ngờ ngài lại đích thân đến Giang Thành." Văn Đào rót một chén trà, "Vừa mới cho người đưa cua tới, ngài nếm thử xem."
Đi đường mệt nhọc cả buổi, Kỳ thính trưởng cũng không khách khí, nhận lấy ly trà nhấp một ngụm, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt đều sáng lên, tán dương, "Trà này ngon đấy!"
Văn Đào cười hai tiếng, "Từ chỗ Lâm Đại Hồng muốn tới, có thể kém được sao, cũng chỉ có thể đến chỗ hắn kiếm chác chút."
Cục thành phố của hắn làm gì có lá trà tốt như vậy, được Lâm Đại Hồng chiếu cố nên mới có trà ngon, còn nhớ đến hắn Văn Đào.
Nhưng hiện tại trọng điểm của hắn không phải là nói chuyện trà, mà là chuyện của Giang Hạo.
"Lần này Giang Hạo đến thủ đô, chắc là đã xảy ra không ít đại sự a?"
"Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng." Kỳ thính trưởng cười thở dài, "Còn ở đây vòng vo dò ý ta."
"Giang Hạo tiểu tử này xem như cho ta nở mày nở mặt với tỉnh trưởng, tranh giành không ít vinh dự!"
Nhắc tới chuyện này, tâm tình Kỳ thính trưởng lại tốt lên không ít, khuôn mặt tươi cười như hoa hướng dương.
Không ít vinh dự? Văn Đào nghe xong sửng sốt một chút, vội vàng truy vấn, "Là cầm mấy cái nhất đẳng công?"
Hỏi xong câu này, giọng điệu của hắn đều không khống chế được mà nâng cao lên, "Cái này... Đây cũng quá nghịch thiên!"
"Ha ha! Nhất đẳng công?"
Mấy vị lãnh đạo đồng thời lắc đầu, vỗ đùi, ăn ý nói, "Ngươi cũng quá coi thường đồng chí Giang Hạo rồi!"
"Cậu ta... có thể tự mình nhận khen thưởng của bộ trưởng! Trực tiếp lập được hai đặc biệt công, một nhất đẳng công, còn nhận được hai danh hiệu vinh dự!"
"Đội quân tiên phong chống k·h·ủ·n·g ·b·ố và Thần Bộ Lĩnh Nam không phải dạng vừa đâu."
"Khi đó vẻ mặt các lãnh đạo tỉnh khác hâm mộ bao nhiêu, ngươi không ở đó nên không thể tưởng tượng ra được."
Mấy vị lãnh đạo, mỗi người một câu, nói đến là một phen kích động!
Văn Đào cũng bị kinh ngạc đến mức làm rớt ly trà trong tay!
"Ngươi xem ngươi kìa!"
Kỳ thính trưởng cùng mấy vị lãnh đạo còn lại đồng thời nhìn xuống mặt đất.
Văn Đào có chút lúng túng, vội vàng cúi đầu nhìn sàn nhà, "Xin lỗi, thất lễ, thật sự là... không ngờ tới!"
Nghĩ tới việc Giang Hạo của hắn đi nhận khen thưởng nhưng không ngờ lại biến thái như vậy, vậy mà lập được hai đặc biệt công, một nhất đẳng công!
"Đây đã là gì?"
"Đồng chí Giang Hạo hiện tại đã là cảnh đốc cấp một! Trực tiếp từ cảnh ty cấp ba thăng lên cảnh đốc cấp một!"
Ầm!
Lần này không phải ly trà suýt tuột, mà là Văn Đào cả người suýt ngã khỏi ghế.
Không phải hắn khoa trương!
Mẹ nó... Hắn làm hơn hai mươi năm, hiện tại bốn mươi chín tuổi mới là cảnh giám cấp hai, Giang Hạo hiện tại khoảng hai mươi tuổi, đã là cảnh đốc cấp một? Chỉ kém hắn hai cấp bậc a!
Tiểu tử này có thể nói đã đi được một nửa chặng đường sự nghiệp của hắn!
"Ngươi kiềm chế một chút."
Kỳ thính trưởng đỡ Văn Đào, nhìn vẻ mặt Văn Đào hiện tại, bật cười lắc đầu, "Không ngờ tới phải không? Kỳ thật chúng ta cũng không ngờ tới, tiểu tử này có thể nói là đã tạo ra một kỷ lục lịch sử mới."
"Có thấy người lập đặc biệt công, thấy qua người nhận danh hiệu vinh dự, nhưng chưa từng thấy qua người đồng thời lập hai đặc biệt công, nhận hai danh hiệu vinh dự, thậm chí còn có cả nhất đẳng công cá nhân."
"Cái này... Hai đặc biệt công này ta có thể hiểu được, nhưng còn nhất đẳng công cá nhân kia là sao?"
"À, đó là do cậu ta trên đường đi họp đã bắt hai tên tội phạm truy nã cấp A, lúc đó chúng ta còn nói tiểu tử này sao lại đến muộn, hóa ra là đi bắt đối tượng truy nã."
"..."
Kỳ thính trưởng nhàn nhạt một phen làm Văn Đào trầm mặc.
Toàn bộ đầu óc quanh quẩn những sự tình mà các đại lão vừa nói tới.
Thậm chí bị những công lao này làm cho cũng không biết Giang Hạo rốt cuộc đã lập được bao nhiêu nhất đẳng công!
"Tiểu tử này... Thật sự coi nhất đẳng công như rau cải trắng mà lập a!" Văn Đào lấy lại tinh thần, k·h·i·ế·p sợ nhìn Giang Hạo, "Nhất đẳng công dễ lập vậy sao?"
Cộc cộc cộc!
"Báo cáo!"
Văn Đào vừa nói xong, Giang Hạo liền xuất hiện, hơn nữa nhìn cái vẻ mặt lúng túng kia... Hơn phân nửa là đã nghe được những lời Văn Đào vừa nói.
Vừa nói chuyện người xong đã thấy người đứng ngay ở cổng, vả lại có vẻ như còn nghe được những lời hắn vừa nói, Văn Đào cũng có chút lúng túng, dùng sức hắng giọng hai lần.
"Khục! Làm xong b·út lục rồi?"
"Đúng vậy!" Giang Hạo cố gắng giữ bình tĩnh, "Những gì cần nói, cần dặn dò đều đã rõ ràng, A Văn đang xử lý các công việc phía sau."
"Trước vào đi!" Kỳ thính trưởng rất là hài lòng, lại nhấp một ngụm trà, "Ngươi Văn Đào a, mừng thầm đi! Cảnh s·á·t tốt lập công như hái rau cải trắng thế này, ngươi đi đâu mà tìm, nhân tài như vậy không có nhiều đâu!"
Lời nói này, trong nháy mắt khiến Văn Đào tỉnh ngộ!
Đúng vậy a!
Kỳ thính trưởng nói hoàn toàn không sai, người như vậy ở thành phố của hắn, hắn thật sự nên mừng thầm mới phải!
"Còn có một chuyện, liên quan tới công tác của Giang Hạo, ta lại lần nữa sắp xếp."
"Với năng lực này, quân hàm cảnh s·á·t này, ở lại đồn c·ô·ng an đều không thích hợp, vừa vặn Tiểu Lý điều nhiệm làm phó cục trưởng phân cục, bên này còn thiếu một đội trưởng đội Hình Sự, để Giang Hạo tới nhận đi."
"Giang Hạo nhận?!"
"Ngươi có ý kiến gì khác sao?"
"Vậy khẳng định là không có." Văn Đào giống như nhặt được bảo vật, "Chỉ là không ngờ cậu ta sẽ đồng ý."
"Ta khuyên cậu ta, cậu ta cũng không phải lập tức đồng ý, nhưng cũng may tiểu tử này có chủ kiến, sau đó đã đồng ý."
"Nhưng còn có một chuyện, đem Lâm Đại Hồng điều đến cục thành phố thì thế nào?"
Kỳ thính trưởng cười cười, quan sát biểu lộ của Văn Đào.
Văn Đào nghe xong Lâm Đại Hồng cũng muốn đến, vừa rồi còn cười như trúng số độc đắc, giờ trong nháy mắt thu lại nụ cười, khóe miệng co giật.
Hắn không lên tiếng.
Kỳ thính trưởng vui vẻ lắc lư hai lần cái chén trong tay, "Đến đây, ngươi còn có thể uống ké hai ngụm trà ngon của hắn, không nguyện ý sao?"
"Chỉ với tính cách của Lâm Đại Hồng hắn, cũng không phải ta có nguyện ý hay không." Văn Đào khoát khoát tay, "Đã nhiều năm như vậy, hắn không phải vẫn thích ở lại đồn c·ô·ng an sao?"
Đừng nói để hắn làm phó cục trưởng, cho dù có để Lâm Đại Hồng làm cục trưởng, hắn cũng không đến, mấy năm trước mỗi ngày đều khuyên, chẳng phải vẫn ở lại đồn c·ô·ng an đó sao.
Kỳ thính trưởng chỉ cười cười, không nhận lời Văn Đào.
Ánh mắt ý vị sâu xa của hắn chuyển đến phía Giang Hạo, trước kia không đến, bọn họ cũng đều biết, nhưng bảo bối đồ đệ này đều đến cục thành phố rồi, chỉ với tính cách trẻ con của Lâm Đại Hồng, thật sự cam lòng để đồ đệ cùng Văn Đào một chỗ làm việc? Thật đúng là không nhất định...
"Chuyện này giao cho Văn Đào ngươi, nếu không thành công thì để Giang Hạo ra tay."
"Thời gian eo hẹp, trà ngon này chúng ta cũng không uống nhiều nữa, có chuyện gì sẽ liên lạc lại sau."
Nửa giờ sau.
Từ cục thành phố chạy về đồn c·ô·ng an Nam Khu, Giang Hạo trực tiếp chạy tới văn phòng của Lâm Đại Hồng.
Giờ này mọi người đều đang nghỉ trưa.
Đây không, vừa đến văn phòng Lâm Đại Hồng, Giang Hạo liền thấy Lâm Chỉ Tình đi tới.
Hai người hai ngày không gặp, tựa như hai năm không gặp vậy.
Lâm Đại Hồng còn chưa kịp nói gì! Chỉ thấy trước mắt một bóng người chạy tới, lại chớp mắt nhìn lại, sách! Con gái của mình đã ôm Giang Hạo rồi!
"Hai đứa các ngươi... chẳng phải mới hai ngày không gặp nhau sao?"
Lão phụ thân là hắn nhìn thật sự là trợn tròn mắt.
Trước kia cũng không thấy Lâm Chỉ Tình chủ động như thế a!
Bên cạnh Lão Hồ cười móm mém, rất thích xem người trẻ tuổi dính lấy nhau, "Thật sự là một ngày không gặp, như cách ba thu a!"
Lâm Đại Hồng tức cười, xua tay, "Làm như hai năm không gặp vậy, khoa trương! Thôi được rồi, ôm đi ôm đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận